Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 75




Tư Mã Triết ngồi ở kia, trong lòng tràn đầy vẻ u sầu, không biết biểu đạt như thế nào, chính mình cũng biết đi một chuyến này đến chỗ Tứ đệ nhất định là lại bị một chút châm chọc khiêu khích, nhưng là luôn không yên lòng về Hồng Ngọc, nếu Hồng Ngọc thật sự cùng Nguyệt Kiều giống nhau, sẽ không là cũng nghĩ không thông mà buông tha chính mình sinh mệnh đi?

Đột nhiên nghĩ đến, cái tiểu nha đầu làm bị thương Hồng Ngọc kia là ai? Nghe nói là nha đầu của Lệ phi, có phải hay không có thể từ nha đầu kia mà có được chút điểm tin tức. Tư Mã Cường hẳn là sẽ không nghĩ đến Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết hắn, cho nên hẳn là sẽ không bởi vậy mà làm khó Hồng Ngọc.

Từ tiền sảnh đi ra, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Phong đang đứng ở hành lang tiền sảnh, cũng thấy được biểu tình của Mộ Dung Phong, có thương hại, có bi ai, cũng có một tia khinh thị khó thấy được. Trong cặp mắt kia có nhiều lắm điều gì đó, nhưng lại vẫn như cũ trong suốt làm cho người ta say lòng.

Nàng nghe được cái gì sao?

Thế nhưng đã quên nơi này còn có một cái muội muội của Mộ Dung Thiên, nếu nàng nghe được cái gì, khẳng định sẽ thay tỷ tỷ của mình mà thấy không đáng giá.

Tư Mã Triết tránh đi ánh mắt Mộ Dung Phong, trong lòng dâng lên vài phần quý ý, Mộ Dung Thiên là một thê tử rất tốt, cũng là một hoàng hậu được chọn thích hợp, ổn trọng, rộng lượng, thông minh,….Nhưng nàng, dù sao cũng không phải là Hồng Ngọc, không phải là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên Hồng Ngọc, ngay cả biết Hồng Ngọc đã gả cho chính mình Nhị đệ, nhưng vẫn cảm thấy Hồng Ngọc không phải là cam tâm tình nguyện, một lần đó, nếu không phải Hồng Ngọc uống rượu say, như thế nào lại xảy ra cái loại chuyện này, nàng vẫn là một cái nữ tử hắn thực yêu nhất, cho dù bọn họ cùng một chỗ, cũng là kết quả hắn kìm lòng không đậu.

“Đại ca, đến sớm như vậy.” Mộ Dung Phong thản nhiên thi lễ, biểu tình thản nhiên.

Tư Mã Triết liền giống như người làm chuyện có lỗi, gật gật đầu, một người cúi đầu, lẳng lặng tiêu sái rời đi, không dám nhìn Mộ Dung Phong.

“Huynh ấy đúng là vẫn còn không từ bỏ được.” Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài.

Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Triết bóng dáng, nhẹ nhàng nói: “Nếu hắn từ bỏ Hồng Ngọc, có lẽ hiện tại chung quy người bất bình sẽ không là hắn, mà là Hồng Ngọc. Là Hồng Ngọc rời bỏ hắn trước, cho nên hắn thủy chung luôn cảm thấy không cam lòng, chính là đáng thương cho Nguyệt Kiều, đáng tiếc cho Mộ Dung Thiên, hai cái nữ tử thông minh đáng yêu.”

Tư Mã Nhuệ lẳng lặng đứng ở bên người Mộ Dung Phong, nhìn theo bóng dáng Tư Mã Triết.

Lệ phi đã biết chuyện tối hôm qua Tiểu Ngũ bị bắt cóc, trong đầu thật sự là căm tức, Tư Mã Cường kia cũng dám đối đầu với chính mình, ở chỗ của chính mình không xem ra gì dám đem người của chính mình bắt cóc đi, giống như thời gian trước đây hắn giam giữ nàng, đều làm cho nàng chán ghét, cho nên nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp xả cơn giận này.

“Tiểu Ngũ, ta muốn ngươi đi dụ hoặc Tư Mã Cường!”

Tiểu Ngũ ánh mắt mở to như chuông đồng: “Lệ phi nương nương, người, người nói cái gì?”

Lệ phi cười, nói: “Ngươi xem ngươi bị dọa thành bộ dáng gì nữa đây? Ta bất quá chỉ là bảo ngươi đi dụ hoặc Tư Mã Cường, không đến mức phải như vậy đi? Ngươi dù sao cũng là từ Túy Hoa lâu đi ra, cho dù không phải là nữ tử trong đó, cũng là phải biết qua một ít đi.”

Tiểu Ngũ váng đầu cùng trống ngực đập thình thịch, chuyện này nàng có thể làm được sao, để nàng đi dụ hoặc cái Nhị thái tử hắc hắc hung thần ác sát bàn kia, còn không bằng một đao giết chết nàng!

“Lệ phi nương nương, người tha cho Tiểu Ngũ đi, Tiểu Ngũ nhưng là không dám, cái kia, cái kia Nhị thái tử, Tiểu Ngũ thật sự là sợ.”

Lệ phi lại cười cười, kề sát vào tai Tiểu Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, ngươi nhưng là nha đầu của Lệ phi ta, ta nói ngươi lên núi đao xuống biển lửa ngươi cũng phải nghe, ta nói ngươi đi dụ hoặc Tư Mã Cường, ngươi phải đi dụ hoặc Tư Mã Cường. Ngươi không cần phải sợ, huống hồ còn có ta đâu, ta tự nhiên sẽ dạy ngươi.” Nói xong, nhìn Tiểu Ngũ, trong miệng chậc chậc liên thanh: “Kì thật, Tiểu Ngũ nha, ngươi tuy rằng không xem như cái mỹ nhân, nhưng là tuyệt đối bộ dạng không xấu, là nha đầu mi thanh mục tú, chỉ cần dạy dỗ tốt một phen, dụ hoặc Tư mã Cường hẳn là sẽ không phải quá khó khăn. Cũng không sai, thay tiểu thư nhà ngươi báo thù, lại thành thiếp của Nhị thái tử, tốt lắm!”

Tiểu Ngũ nhìn Lệ phi, trong đầu nói thầm, nương nương này, như thế nào lại có ý tưởng kì quái như vậy, thế nhưng lại bảo nàng, một cái nha đầu tài mạo không xuất chúng đi dụ hoặc Nhị thái tử?!

“Ngươi ở trong lòng đang nói thầm cái gì vậy?” Lệ phi mất hứng nói, “Ngươi có nghe ta nói chuyện hay không? Ta đây là đang hảo tâm giúp ngươi nha!”

“Vâng, Lệ phi nương nương.” Tiểu Ngũ không dám tái hé răng, cũng không dám mở miệng, chính là thật sự không nghĩ ra được, phải “dụ hoặc” Nhị thái tử như thế nào.

Tình hình của Hồng Ngọc càng ngày càng không xong, thuốc mà Thái y đưa tới căn bản là không có tác dụng, làn da xung quanh miệng vết thương luôn luôn chậm rãi sinh mủ, đau đớn khó nhịn. Tư Mã Cường càng ngày càng cảm thấy kì quái, hắn vẫn cảm thấy chuyện này cùng Lệ phi có liên quan!

“Nhị thái tử, nô tỳ Tiểu Ngũ ở bên Lệ phi nương nương đến đây, nói là Lệ phi nương nương bảo nàng đến.” Nô tài trong phủ Nhị thái tử cũng đều có chút sợ hãi vị Nhị thái tử này, hắn bình thường sẽ không trở về, lúc trở về lại không nói chuyện nhiều, cho nên lúc nói chuyện đều là phải thực cẩn thận.

Tư Mã Cường nhướng mày, nàng tới làm gì? “Để cho nàng ta vào!”

Tiểu Ngũ từ bên ngoài đi đến, hôm nay thoạt nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, mặc một bộ quần áo nha đầu sạch sẽ, trong tay xách theo một cái hộp nhỏ đựng thuốc. Thấy Tư Mã Cường, quỳ xuống chào, lời nói nhỏ nhẹ nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngũ tham kiến Nhị thái tử.”

Tư Mã Cường lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: “Lệ phi sai ngươi tới làm cái gì?”

Tiểu Ngũ trong lòng nhảy dựng, thanh âm nghe có vẻ khẩn trương, nhưng coi như lưu loát: “Lệ phi nương nương nói ở chỗ của người có rất nhiều dược liệu Ô Mông quốc, so với Đại Hưng vương triều cũng không kém, sai nô tỳ đưa chút thuốc lại đây, cũng là bảo nô tỳ bôi thuốc cho Nhị thái tử phi.”

Tư Mã Cường gật gật đầu: “Đúng là thế thật. Nếu như vậy, ngươi cứ đi đi.”

Tiểu Ngũ lẳng lặng bưng thuốc đi vào phòng Hồng Ngọc, lúc này Hồng Ngọc đang thống khổ vì bị đau đớn tra tấn, nàng thật không ngờ, loại dược này thực sự đáng sợ như thế! Khó trách Nguyệt Kiều lại lựa chọn cái chết, lúc đau lên, thật sự là sống không bằng chết.

Tiểu Ngũ nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, nghĩ đến nỗi thống khổ của tiểu thư trước khi chết, phẫn nộ trong lòng đã muốn thiêu đốt đến không thể khống chế. Nhưng, nghĩ đến Lệ phi nhắc nhở, Tiểu Ngũ cố nuốt xuống trong lòng phẫn nộ, đi tới bên giường, nhẹ nhàng thi lễ: “Tiểu Ngũ tham kiến Nhị thái tử phi.”

Hồng Ngọc nhìn Tiểu Ngũ, trong mắt tràn ngập oán hận: “Ngươi tới đây làm gì? Đi ra ngoài!”

“Ngài vẫn là nói nhỏ một chút đi.” Tiểu Ngũ lúc này nhưng là tuyệt không sợ nàng, Tư Mã Cường đứng ở ngoài cửa, nghe không được thanh âm các nàng nói chuyện, nàng nhẹ nhàng nói: “Nhị thái tử còn không biết ngài đối với Nguyệt Kiều tiểu thư hạ độc, nô tỳ cũng không gạt ngài, chiếc nhẫn nô tỳ mang trên tay này chính là Nguyệt Kiều tiểu thư trước khi chết đưa cho nô tỳ, mặt trên có dính độc dược mà ngài dùng để hạ độc Nguyệt Kiều tiểu thư, nô tỳ cũng không phải không cẩn thận làm bị thương ngài, nô tỳ chính là cố ý làm ngài bị thương. Vì chính là làm cho ngài hiểu được, chuyện ngài làm có bao nhiêu tàn nhẫn cùng đê tiện! Nay ngài cảm thấy đau, đây mới là vừa mới bắt đầu, đau còn tại về sau, ngài không cần trừng mắt nhìn nô tỳ như vậy, không có nô tỳ giúp ngài thay thuốc, trông cậy vào ngài phái người đi Ô Mông quốc mang giải dược tới, bàn tay này của ngài đã có thể không được bảo đảm.”

Hồng Ngọc phẫn nộ cơ hồ có thể đem cả người nàng thiêu đốt, nhưng, đồng thời, đau đớn đã muốn làm cho nàng cả người co rút nhanh thành một đoàn, “Ngươi, ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta….!”

“Bộ dáng ngài hiện tại thật sự là khó coi, ngài nếu không muốn để cho Nhị thái tử thấy, ngài vẫn là nên yên ổn để cho nô tỳ giúp ngài bôi thuốc đi.” Nhìn đến bộ dáng Hồng Ngọc thống khổ, Tiểu Ngũ lại nghĩ tới bộ dáng thống khổ của chính mình chủ tử Nguyệt Kiều, ngôn ngữ liền càng không tốt hơn.