Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 7




Mộ Dung Phong nhấp ngụm trà, kỳ thực một ngày như vậy cũng không tệ, uống ngụm trà đầu, ngắm phong cảnh duyên dáng, đọc sách cổ, âm thầm trêu đùa với người xưa, so với ngày trước cũng có điểm thú vị.

Đợi nửa ngày, không thấy Mộ Dung Phong trả lời, Mộ Dung Thiên nhẹ ho khan một tiếng: “Những lời tỷ tỷ vừa nói, ngươi có nghe được trong tai không, có ghi nhớ trong lòng không?”

Mộ Dung Phong cười nhẹ: “Tỷ tỷ sao phải lo lắng thế, Phong nhi phải làm thế nào là chuyện của Phong nhi, khi quyết định bắt Phong nhi thay tiểu muội tiến vào nơi hố lửa bàn địa này, tình nghĩa tỷ muội cũng hết rồi, ta bây giờ là còn nghĩ cho Mộ Dung vương phủ, nếu không bất kể ai cũng đừng mong sống yên ổn, cho nên phiền đại tỷ cứ an tâm làm Đại thái tử phi, tương lai làm Hoàng hậu nương nương, đừng có tốt bụng quan tâm Phong nhi nữa.”

“Ngươi…!” – Mộ Dung Thiên sửng sốt.

“Ta ổn” – Mộ Dung Phong mỉm cười – “Tỷ tỷ chớ phiền long, Phong nhi ổn cả, chỉ là Phong nhi mới tới phủ Tứ thái tử, còn chưa quen, không giữ tỷ tỷ lại được rồi,…Xuân Liễu” – Mộ Dung Phong bất ngờ gọi một tiếng, thấy Xuân Liễu chạy lại, thanh âm ôn hòa khách khí nói – “Xuân Liễu, thay ta tiễn Đại thái tử phi”.

Mộ Dung Thiên mắt trợn to, muốn nói gì đó.

“Tỷ tỷ, chúng ta bây giờ không chỉ là tỷ muội, đừng nên nói gì thêm” – Mộ Dung Phong nhẹ giọng mỉm cười nói, khẽ nhếch môi, ý cười trong suốt vẫn y như cũ, nhìn Mộ Dung Thiên, lại nói – “Phiền tỷ tỷ thay ta gửi lời hỏi thăm tới Đại thái tử, cảm ơn hắn đã hảo tâm “quay vần”, khiến cho Phong nhi được hưởng vinh hoa phú quý nhường này, hôm nay thân thể Phong nhi không được khỏe, hôm khác khá hơn sẽ đích thân đến bái tạ.”

Mộ Dung Thiên một không nói nên lời, cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười thân thiết, xoay người rời đi.

Khi Xuân Liễu quay lại, Mộ Dung Phong đã uống xong chén trà, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi đại tiểu thư đến mang theo rất nhiều thưởng tứ, người có muốn xem không?”

“Bỏ đi” – Mộ Dung Phong lười biếng nói – “Trước mặt cảnh đẹp thế này, ta còn muốn ngắm, cái này cái kia ngươi thu dọn lại hết đi.”

Ngủ một đêm này thật là ngon, Mộ Dung Phong sáng sớm thức dậy, duỗi lưng một cái thật mạnh, tối qua Tư Mã Nhuệ lại cả đêm không về, Mộ Dung Phong mừng rỡ vô cùng, thật chỉ mong hắn ngày ngày cứ ở ngoài miên hoa túc liễu, chỉ cần không đến trêu chọc mình là được, mặc dù có ý chỉ của Thái hậu trong tay, cũng có thể tốn chút võ mồm, nhưng nếu hắn dùng vũ lực mà thăm hỏi, vẫn là chẳng hay ho gì với nàng.

Ý chỉ thì ý chỉ, Thái hậu nương nương không thể không cho phép tôn nhi của mình không được đến gần hoàng thê cưới hỏi đàng hoàng của hắn. Huống hồ, Tư Mã Nhuệ có vẻ cũng chẳng phải loại biết nghe lời người trên.

Vừa nếm qua điểm tâm, thái giám theo hầu Thái hậu Tiểu Đức Tử liền chạy đến, đứng trước mặt Mộ Dung Phong, trên mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Nô tài ra mắt Tứ thái tử phi, nô tài trước tiên muốn cảm tạ đại ân Tứ thái tử phi hôm qua cứu nô tài, nô tài mới tránh được một trận đòn đau.”

Mộ Dung Phong cười: “Xuân Liễu, Đức công công mới đến phủ Tứ thái tử, đi lựa mấy kiện vật, thay ta tặng cho Đức công công, coi như lễ vật ra mắt.”

“Ôi, Tứ thái tử phi coi trọng nô tài quá rồi” – Tiểu Đức Tử tươi cười hớn hở.

“Đức công công chê cười, Đức công ở trong cung lâu rồi, còn có thứ gì là chưa thấy qua, chỉ sợ lễ vật ta đưa chẳng lọt vào mắt Đức công công” – Mộ Dung Phong mỉm cười – “Đức công vẫn nên đừng từ chối, lần đầu đến phủ Tứ thái tử này, cũng coi như từng quen biết, lễ vật này chỉ như dệt hoa trên gấm(*) mà thôi.

“Thế thì nô tài cũng không chối từ nữa, đa tạ Tứ thái tử phi ban cho” – Tiểu Đức Tử cười tươi hết cỡ nhận lấy thứ Xuân Liễu đưa cho, một kiện lư hương ngọc chạm khắc khéo léo, bài trí, kiểu dáng tính xảo, tinh chất thuần khiết.

Tối hôm qua Mộ Dung Phong lựa ra một số vật để riêng dùng cho việc xã giao, đây chính là một trong số đó,hồi môn của Mộ Dung vương phủ tràn đầy mấy chục rương lớn, hơn nữa trước hôn lễ các nơi còn đưa tới biết bao nhiêu vật phẩm, Mộ Dung Phong nhìn muốn hoa mắt, mở bừa ra một rương, lựa ra một ít đặt qua một bên, sáng nay vừa vặn dùng tới.

Tiểu Đức Tử lại cười rồi nói nhỏ: “Nô tài tới để truyền ý chỉ của Thái hậu nương nương. Sáng nay khi dùng bữa sáng, Thái hậu nương nương nói với nô tài ‘Ta nhận thấy Phong nhi kia thật là một nữ nhi xứng đáng, thế mà còn nghi ngại nàng, Tiểu Đức Tử này, ngươi đi mời nàng đến đây cho ta.’ Ngay lập tức, nô tài chạy như bay tới đây thỉnh Tứ thái tử phi theo nô tài tới cung Tường Phúc. Không phải nô tài tâng bốc cho Tứ thái tử phi cao hứng đâu, trong cung này có bao nhiêu phi tần, mà khiến cho Thái hậu nương nương lưu tâm, từ lúc nô tài bắt đầu theo hầu Thái hậu nương nương tới nay, thật sự chỉ có mình Tứ thái tử phi người thôi, không biết có bao nhiêu nương nương tần phi ngưỡng mộ đâu.”

Mộ Dung Phong cười: “Đa tạ Đức công công, ta sửa soạn mấy thứ ở đây rồi sẽ đi cùng Đức công công.”

Trở vào phòng, Mộ Dung Phong thay một bộ váy màu thủy lam nhạt, tóc dùng một sợi dây mà thủy lam buộc lại gọn gàng, cài lên một cây trâm màu lam, đầu trâm nhọn rủ xuống tinh tế như chuỗi những giọt nước, một chút lay động tựa như màn mưa mờ mịt.

Ngồi trước mặt Thái hậu, Mộ Dung Phong biểu tình thản nhiên, ôn nhu bình thản, cùng với quần áo trên người hồn nhiên một thể, không thấy xa hoa, lại còn có khí chất xuất thần.

Thái hậu cẩn thận xem nửa ngày, cười nói: “Nhìn xem, Phong con đây, cũng chẳng thua kém Mộ Dung Tuyết nửa phần, thật là dưỡng tại khuê phòng nhân bất tri(*), Nhuệ nhi thật có phúc khí lớn lắm, mới gặp được người tốt hiếm có như con.”

“Tổ mẫu quá khen” – Mộ Dung Phong mỉm cười.

“Có phải đêm qua Nhuệ nhi lại không về phủ?” – Thái hậu biết rõ rồi còn cố hỏi.

Mộ Dung Phong thầm nghĩ: Ta còn ước hắn vĩnh viễn không bao giờ về phủ. Nhưng ngoài miệng lại nói: “Làm phiền Tổ mẫu quan tâm rồi. Phong nhi khi cùng ở với bà ngoại, bà ngoại thường nói với Phong nhi rằng, mọi việc đều không thể cưỡng cầu, không có buồn đã chẳng được vui, tất cả cứ tùy theo ý trời. Tứ thái tử chàng muốn tiểu muội của Phong nhi, Thái hậu người thích Phong nhi, tự nhiên thấy Phong nhi cái gì cũng tốt, tương tự Tứ thái tử cũng vậy, trong lòng chàng hướng về Mộ Dung Tuyết, lại phải cưới Phong nhi, chẳng lạ khi lòng chàng không vui được, nên cứ để mặc chàng đi. Nếu Phong nhi và Tứ thái tử có duyên, chàng rồi sẽ trở về, nếu vô duyên, cũng chẳng trách được, Tổ mẫu đừng nên trách cứ chàng.”

Thái hậu thở nhẹ một cái than: “Hừ, cũng tại ta từ nhỏ đã sủng nó quá mức, khiến nó bây giờ thành ra thế này.”

“Tổ mẫu đừng tự trách mình, chuyện nhỏ này cũng chẳng nói lên được bản chất con người, huống hồ Tứ thái tử cũng chỉ là nông nổi hơn so với người bình thường một chút, cũng không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo cả” – Mộ Dung Phong nhỏ giọng, lời nói êm ái nhẹ nhàng.

Nghe Mộ Dung Phong nói, Thái hậu trong lòng rất an tâm, tuy rằng ngoài miệng cứ nói Tư Mã Nhuệ cái này không tốt cái kia không tốt, nhưng lại không thích người khác thầm oán hắn. Mộ Dung Phong này từng câu từng chữ rõ ràng đối với Tư Mã Nhuệ có ý thiên vị, khiến cho Thái hậu đối với Mộ Dung Phong lại sinh ra vài phần hảo cảm.

“Phong nhi, con thật sự là một cô nương đáng yêu. Tổ mẫu nhất định sẽ vì ngươi làm chủ, không để cho Nhuệ nhi bắt nạt ngươi” – Thái hậu nhịn không được nói.

Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười: “Tổ mẫu, người cũng thật quan tâm sốt sắng quá, đến chính Phong nhi còn chẳng sốt ruột nữa. Chúng ta không nói chuyện đáng phiền lòng này nữa, Tổ mẫu, người toàn sống trong cung, có muốn nghe chút chuyện thú vị ngoài cung không? Thưở nhỏ Phong nhi ở cùng bà ngoại, được nghe được thấy không ít chuyện thú vị, nếu Tổ mẫu không phiền, hay là nghe Phong nhi kể chuyện giải sầu.”

“Được” – Thái hậu gật đầu vui vẻ, ở trong hoàng cung này bao nhiêu năm như vậy, nào có ai dám cùng bà nói chuyện thế này, bình thường khi gặp con cháu của mình hay của các tần phi cùng thế hệ, không ai là không cung kính, cẩn thận, nói gì đến nói chuyện, ngày cả thở cũng không dám thở mạnh, lại càng không phải nhắc tới bọn nô tài.

Nếu nói, kẻ duy nhất dám làm càn trước mặt bà, sợ cũng chỉ có mỗi Tư Mã Nhuệ, cũng bởi vậy, đối với tôn nhi hành vi dị thường này, bà trái lại còn nhiều phần nhường nhịn, nhân nhượng và nuông chiều.