Phía bên kia, Lệ phi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Mộ Dung Tuyết cúi đầu, trong lòng vô cùng cảm kích tỷ tỷ. Tam tỷ của nàng bây giờ so với trước đây thật bất đồng, ngay cả nàng cũng có chút hoài nghi, không biết có phải trí nhớ của nàng có vấn đề hay không, nếu không tại sao Tam tỷ bây giờ lại có thể khiến người khác kính phục như vậy! Có lẽ bản thân nàng thật sự cần phải học cách trưởng thành, nàng luôn khiến cho các tỷ tỷ phải quan tâm, lo lắng, nhưng bây giờ ngay cả Tam tỷ trước kia trầm mặc như thế cũng có thể trở nên tự nhiên, thoải mái như bây giờ, phải chăng nàng cũng phải trở nên kiên cường một chút?
Nghĩ đến mẫu thân, nước mắt của Mộ Dung Tuyết đột nhiên chảy không ngừng, nàng chỉ biết cúi đầu, im lặng không dám mở miệng, đột nhiên nàng lại nhớ đến mẫu thân, mẫu thân luôn thương yêu nàng …
Bên kia Nhã Lệ công chúa đột nhiên oa một tiếng rồi khóc rống lên, tiếng khóc đột ngột của nàng khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc. Kinh ngạc vì không nghĩ Lệ phi ngang ngược vừa nãy lại đột nhiên khóc, đến cả Mộ Dung Tuyết cũng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên. Gương mặt Nhã Lệ nước mắt nước mũi tèm lem, nàng vừa khóc vừa nói, “Tại sao ngươi lại không phải là tỷ tỷ của ta!”
Lời nàng nói làm Mộ Dung Phong hơi sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút thương cảm, đúng vậy, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài tử mới mười mấy tuổi, nhưng lại một thân một mình đi đến vương triều Đại Hưng, vì quốc gia, nàng phải hy sinh bản thân, đến đây trở thành phi tử của Hoàng Thượng bất chấp khoảng cách tuổi tác, nên chuyện nhớ cố hương, nhớ người thân của nàng là chuyện không thể nào tránh khỏi, đã vậy bây giờ lại thấy Mộ Dung Phong nàng đứng ra bảo hộ uội muội của mình, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm. Trong lòng nàng cảm thấy có chút xin lỗi, nhưng lại không biết nói thế nào, nên chỉ còn biết mỉm cười.
Hoàng Thượng trong lòng có chút kinh sợ, y đã quên mất điều này, y chỉ lo sủng hạnh Mộ Dung Tuyết mà quên mất lực lượng người nhà hùng hậu phía sau. Đúng vậy, nếu Mộ Dung Tuyết có chuyện gì thì chắc chắn người nhà Mộ Dung sẽ không dễ dàng bỏ qua. Không nói đến những người, chỉ riêng một mình Mộ Dung Phong đã khó đối phó rồi, lại còn một đứa Tứ thái tử bất hảo nữa, lại càng không thể quên thánh tổ kim bài trong tay nàng, không ai có thể đụng đến nàng. Y đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Phong, trong lòng âm thầm cười khổ.
Tư Mã Minh Lãng ngồi một bên mỉm cười, có một số việc chỉ cần xem ở trong mắt mà không cần nói ra, Mộ Dung Phong này tuyệt đối là một người xuất sắc, chỉ sợ tìm khắp hoàng cung này cũng không tìm được ai thông ai, đáng yêu bằng nàng, khó trách tại sao Tư Mã Nhuệ lại say mê nàng như vậy. Tiểu tử này đúng là có phúc.
“Hoàng thúc, thúc cười gì vậy?” Tư Mã Nhuệ tò mò hỏi.
Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, nhìn Tư Mã Nhuệ, trêu chọc nói, “Ta cười con, vận khí của một tên tiểu tử như con quả không tệ, có thể lấy được một nữ nhân đáng yêu như vậy.”
“Đúng vậy,” Tư Mã Nhuệ cũng mỉm cười, “Nhưng mà bất quá con lại đắc tội với nàng, lúc mới rước nàng qua cửa, vì khi đó người còn muốn lấy là Mộ Dung Tuyết, thêm vào đó trong ấn tượng của con Mộ Dung Phong là một nữ tử bình đạm vô kì (ý nói Mộ Dung Phong là người nhàm chán, không có gì nổi bật) nên ngôn từ hành động đều có chút mạo phạm nàng, ha ha, hiện tại con đang cố gắng sửa chữa sai lầm ngày trước.”
“Mộ Dung Tuyết?” Tư Mã Minh Lãng hơi nhíu mày, “Ánh mắt của con cũng không tệ, có điều là phụ hoàng của con lại nhanh chân hơn, nhưng thúc thấy Mộ Dung Phong so với Mộ Dung Tuyết không hề thua kém, nếu luận tướng mạo thì không phân được cao thấp, nhưng luận những điểm khác thì chỉ có hơn chứ không có kém.”
“Cho nên con muốn cám ơn phụ hoàng.” Tư Mã Nhuệ vui vẻ nói, “May mắn người mà phụ hoàng nhìn trúng là Mộ Dung Tuyết chứ không phải Mộ Dung Phong, nếu không con làm sao có được phúc khí này.”
Tư Mã Minh Lãng nhìn thoáng quá Mộ Dung Phong, lúc này đang cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn trăng rằm, tác phong vô cùng ưu nhã trầm tĩnh. Nhưng trong lòng y lại chứa đựng một cảm giác buồn bã.
Yến tiệc kết thúc, Tư Mã Nhuệ đưa Mộ Dung Phong trở về, không dùng kiệu, cả hai chậm rãi tiêu sái sánh bước. Buổi tối trong hoàng cung thật im ắng, ngoại trừ những binh lính tuần tra ban đêm cùng những thái giám, cung nữ ngẫu nhiên chạy đi làm việc, thì hầu như không thấy người, trên đường đi có thể nghe thấy tiếng bước chân trên mặt đường làm bằng đá, âm thanh này nghe vừa thiết thực, lại vừa có gì đó yên ổn.
Tư Mã Nhuệ đột nhiên vui vẻ nói, “Phong Nhi, có thể sánh bước cùng nàng cũng là một điều hạnh phúc đối với ta, hy vọng hai ta có thể vĩnh viễn như vậy.”
Mộ Dung Phong mỉm cười, trong lòng hiện lên khuôn mặt của một người, nhưng chỉ là chợt lướt qua, trong lòng nàng hơi gợn sóng, nhưng cơn sóng đó cũng nhanh chóng biến mất.
Đêm đã khuya, trong yến tiệc Mộ Dung Phong có uống chút rượu nên đầu có chút choáng váng, nàng ngủ một giấc đến nửa đêm tỉnh lại, nàng nằm ngây ngốc trên giường một hồi rồi quyết định rời giường.
Nàng và Tư Mã Nhuệ vẫn phân phòng ở, Tư Mã Nhuệ vẫn một mình ngủ trong thư phòng.
Tư Mã Nhuệ hứa với nàng, nếu nàng không muốn, y tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng, y tin tưởng đến một ngày nào đó, nàng sẽ thuộc về y, dù bây giờ nàng là phi tử của y, nhưng y muốn cả thể xác và tâm của nàng, chứ không phải chỉ có thể xác.
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm tất cả, mọi thứ thật tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng kêu thanh thúy của côn trùng, Mộ Dung Phong mặc trang phục vào, khoác thêm một chiếc áo choàng dày màu trắng, bước ra khỏi phòng, Xuân Liễu đã ngủ, cộng thêm động tác của nàng rất nhẹ nên cũng không làm Xuân Liễu tỉnh giấc. Sau giấc ngủ vừa rồi nàng không ngủ tiếp được, nên muốn đi dạo trong sân một lát, thêm nữa trong lòng có tâm sự, nên dù có cố nàng cũng ngủ không được.
Phảng phất có tiếng sáo truyền đến, nghe rất du dương, êm tai, ngoài nàng, còn có ai tỉnh giấc giữa đêm, lại còn có nhã hứng thổi sáo?!
Nàng lần theo âm thanh tiếng sáo bước đi, trong hoàng cung có thể nói là an toàn, tuy hiện giờ là buổi tối, nhưng những chuyện ám sát hoàng đế chỉ có các nhà văn mới nghĩ ra, bọn họ thật sự nghĩ các thị vệ trong cung đều ăn không ngồi rồi sao, Mộ Dung Phong thấy những nhà văn nên đến cổ đại xong rồi tự quyết định, thị vệ trong cung ai cũng là nhất đẳng cao thủ, tất cả đều được tuyển chọn cẩn thận trong số các tinh anh trong khắp cả nước, cho nên sẽ không có việc gì.
Tiếng sáo mơ hồ dẫn dắt Mộ Dung Phong đến một đình viên, đình viên này tuy nhỏ nhưng được xây dựng tương đối khéo léo, đẹp đẽ, tiếng sáo phát ra từ đình lý giữa đình viên, nơi đó một bóng người đang đứng lẳng lặng thổi sáo, bóng dáng người đó có chút cô đơn, tịch mịch.
Mộ Dung Phong lẳng lặng đứng yên, nàng không nghĩ sẽ quấy rầy người đang thổi sáo kia, bóng dáng người đó nàng nhìn cũng thấy không quen, nhưng người đó lại mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc, tiếng sáo của người đó mang theo một loại cảm giác cô đơn và tiếc nuối mà nàng không giải thích được. Giai điệu của tiếng sáo trầm buồn, nhưng đôi khi lại trở nên cao vút trong suốt. (E: nói thật là ta sợ nhất những phần tả cảnh như vầy( ̄ー ̄))
“Đã trễ vậy rồi sao còn không ngủ?” Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, người đó chậm rãi quay lại nhìn Mộ Dung Phong, giống như chuyện nàng xuất hiện ở đây đối với người đó không phải là chuyện ngoài ý muốn. “Đêm khuya trời lạnh, mau vào đình lý này ngồi tránh gió.”
“Hoàng thúc.” Mộ Dung Phong hơi cúi người thi lễ.
Tư Mã Minh Lãng cười nhẹ, “Nơi này không có người, không cần phải câu nệ lễ tiết. Con có thể gọi tên của ta.” Y ngồi trong đình, trên chiếc bàn đá trong đình có một bầu rượu, một chun rượu, y cầm chun rượu lên, một hơi uống cạn, tuy chỉ là một động tác bình thường, nhưng khi Tư Mã Minh Lãng thực hiện, động tác đó lại trở nên rất thanh tao, trầm ổn.
Mộ Dung Phong mỉm cười, nàng cũng không khách sáo đi vào đình lý ngồi xuống. Nơi này quả nhiên có thể tránh được gió, hơn nữa trong im lặng lại có thể ngửi được hương hoa thơm ngát, nhưng nàng lại không nhìn bông hoa nào. “Hoàng thúc, đây là hoa gì mà Phong Nhi có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa, nhưng lại không nhìn thấy hoa?” Nàng tò mò nhìn xung quanh một cái, rồi hỏi y.
Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, “Là hoa quế. Đây là nơi ở trước đây của ta, hoa quế là do ta trồng, lúc trước chỉ có một ít, nhưng bây giờ đã đầy khắp nơi đây rồi. Mỗi lần hồi cung ta đều trụ ở đây, nơi đây đem lại cho ta cảm giác vừa ấm áp, vừa thân thiết.”
Mộ Dung Phong gật gật đầu, “Khó trách lại có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát dịu ngọt, thấm tận tâm can người khác. Nếu lấy một ít phơi khô dưới ánh mặt trời rồi để vào trong gối, ban đêm nhất định có thể ngửi được hương hoa khi ngủ.”
Tư Mã Minh Lãng vẫn ôn hòa mỉm cười, “Nhuệ Nhi đâu rồi?”
Mộ Dung Phong nghịch ngợm cười, nói, “Có lẽ đang cùng Chu công ước hội trong thư phòng, còn Phong Nhi tự lẻn ra ngoài này. Có lẽ do yến tiệc tối qua có uống chút rượu, nên khi về liền ngủ một giấc đến nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, Phong Nhi thấy không thể ngủ lại được nên định ra ngoài đình viên đi dạo một chút, lại nghe thấy tiếng sáo, cảm thấy tò mò không biết là ai cũng không ngủ được nên theo tiếng sáo đi đến đây, đi vào bên trong phủ của hoàng thúc, đến quấy nhiễu tình thú của người.”
Tư Mã Minh Lãng hơi nhíu mày, “Thư phòng?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Phong mỉm cười, “Y và Phong Nhi đều không phải cam tâm tình nguyện lấy nhau, nên y hứa với Phong Nhi nếu Phong Nhi không đồng ý, y vẫn sẽ ngủ ở thư phòng. Y tự nhận bản thân là quân tử, nên đến giờ vẫn giữ lời hứa.”
Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng cười cười, “Ta nghĩ là chỉ có con mới có thể trị được Nhuệ Nhi, từ trước tới giờ trong hoàng cung này Nhuệ Nhi luôn khiến người khác đau đầu, bởi vì không ai biết được tiếp theo nó sẽ làm gì, những việc nó làm luôn nằm ngoài dự đoán của người khác.
Hơn nữa ta còn nghĩ rằng Nhuệ Nhi suốt đời này sẽ không thành thân, bởi vì đứa cháu này của ta không thích nữ nhân. Nguyên nhân cũng do chuyện của Triết Nhi và Hồng Ngọc đã gây cho Nhuệ Nhi đả kích quá lớn. Ta nghĩ có lẽ con cũng không biết chuyện của Triết Nhi và Hồng Ngọc.”
“Phong Nhi từng nghe Tư Mã Nhuệ nói qua, hình như thời điểm lúc Hồng Ngọc và Tư mã Triết sắp thành thân, Hồng Ngọc lại chọn Tư Mã Cường, chính vì vậy nên y mới cảm thấy không thể tin tưởng nữ nhân.” Mộ Dung Phong ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng trong không khí, nàng lẳng lặng nói.
Tư Mã Minh Lãng gật đầu, “Con đã gặp qua Hồng Ngọc?”
“Đã từng gặp qua ở Lệ Uyển. Là một nữ tử đoan trang, dung nhan cũng xinh đẹp, nhưng nhìn cũng giống một người rất có tâm tư, luôn lo lắng, có nhiều tâm sự, suy nghĩ trong lòng.”
Tư Mã Minh Lãng nhìn đình viên trong đêm, trầm tư một hồi mới lên tiếng, ngữ khí của y vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi như trước, “Kỳ thật bên trong chuyện đó có rất nhiều ẩn tình, nói ra khiến nhiều người cảm thấy có chút thương tâm. Bây giờ Hồng Ngọc đã lấy Tư Mã Cường, ta nghĩ con cũng biết chuyện cả hai đến giờ vẫn chưa có nhất nam bán nữ.”
Mộ Dung Phong gật đầu, “Chuyện này Tư Mã Nhuệ cũng có nói với Phong Nhi, nhưng nhìn qua phu thê họ vẫn rất ân ân ái ái, lúc nào cũng không rời nhau, chỉ tiếc là cho đến giờ vẫn chưa có con, mà Tư Mã Cường cũng không lấy thêm thiếp, thậm chí Hoàng Thượng từng ban thưởng Nhã Lệ công chúa cho y nhưng y cũng không chịu nhận.”
Tư Mã Minh lãng thở dài, “Thật ra trước khi thành thân với Tư Mã Cường, Hồng Ngọc và Triết Nhi đã có da thịt chi thân (E: “da thịt chi thân” ý nói cả hai đã có xxoo | Juu: haizz, em Hồng Ngọc này cũng thật đoan chính ghê gớm =.=”), cả hai vốn là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ lúc còn là những hài tử vô tư cho đến khi trưởng thành, nên động tình cũng là chuyện khó tránh, hơn nữa lúc đó Hồng Ngọc đã có mang một tháng. Nhưng sau khi quen biết Tư Mã Cường, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân, cả hai bắt đầu nảy sinh luyến ái. Hồng Ngọc vì người mình yêu, và cũng vì bản thân nên đã lặng lẽ xóa bỏ cốt nhục của Tư Mã Triết.(Juu: đoạn này giáo dục các bạn trẻ k nên ăn chơi trúng thưởng lại còn đi dọn dẹp giải quyết, kẻo như em Hồng Ngọc lúc này vô sinh:]]) Vào bữa gia yến vào ngày mười lăm tháng tám, có lẽ đã uống quá chén, Hồng Ngọc và Tư Mã Cường nảy sinh quan hệ vợ chồng trong hoa viên, bị mẫu hậu cùng Tư Mã Triết lúc đó đang ở cùng mẫu hậu bắt gặp. Vì không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài nên mẫu hậu làm chủ, tức tốc đem Hồng Ngọc gả cho Tư Mã Cường.
Lúc đó Tư Mã Triết tinh thần sa sút một thời gian dài, ngày ngày bầu bạn với rượu, chỉ biết lưu luyến nơi yên hoa. Quan hệ giữa Nhuệ Nhi và Tư Mã Triết vốn rất tốt, cả hai lại là đồng mẫu huynh đệ, cùng nhau lớn lên nên tình cảm của cả hai sâu đậm cũng là chuyện bình thường. Nhìn thấy Đại ca của mình trong lòng đau khổ nên Nhuệ Nhi ngày ngày luôn ở bên cạnh Tư Mã Triết, hơn nữa còn ỷ vào chuyện bản thân thanh danh không tốt từ nhỏ nên thay Tư Mã Triết gánh nhiều chuyện thị phi, bao gồm cả chuyện Nguyệt Kiều và Nguyệt Kiều Các.”
“Nguyệt Kiều?” Mộ Dung Phong sửng sốt.
“Đúng vậy. Con cũng biết Nguyệt Kiều?” Tư Mã Minh Lãng có chút ngoài ý muốn.
Mộ Dung Phong gật đầu, “Phong Nhi từng thấy nàng khiêu vũ. Nàng khiêu vũ rất đẹp, dung mạo cũng xuất sắc, đáng tiếc là lại rơi vào chốn phong trần, thật sự đáng tiếc.”
“Có lẽ con không để ý điều này, hình dáng của Nguyệt Kiều và Hồng Ngọc có chút giống nhau.” Tư Mã Minh Lãng nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu làm sao nàng lại từng thấy Nguyệt Kiều khiêu vũ.
Mộ Dung Phong hơi nhíu mày, nàng quả thật không chú ý tới điều này, lại nhíu mày thêm chút nữa, Nguyệt Kiều và Hồng Ngọc có điểm giống nhau sao?
“Ta nghĩ con không có chú ý điểm này, và cũng không có nhìn kỹ hai người họ.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, “Thật ra Nguyệt Kiều Các là do Tư Mã Triết xây, chứ không phải Nhuệ Nhi xây. Nguyệt Kiều vốn là một tiểu nha đầu trong Túy Hoa Lâu tên là Tiểu Huệ, bình thường làm mọi chuyện trong Túy Hoa Lâu, nàng rất thích khiêu vũ. Một lần vô tình gặp Tư Mã Triết, vì nàng và Hồng Ngọc có nét giống nhau nên Tư Mã Triết liền thỉnh lão sư về dạy nàng khiêu vũ, lấy nghệ danh là Nguyệt Kiều, vì nàng xây Nguyệt Kiều Các.
Nhưng Tư Mã Triết là Đại thái tử, là một trong bốn thái tử cho ngôi vị hoàng đế tương lai, làm sao có thể lưu lại chốn yên hoa, cộng thêm mẫu thân của Tư Mã Cường là một người khôn khéo hiếm thấy trong cung, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Con trai của Lưu phi là Nhị thái tử, nếu Đại thái tử gặp rắc rối thì tất nhiên ngôi vị hoàng đế sẽ về tay con của nàng, nên Lưu phi cố tình nói ra chuyện của Tư Mã Triết trước mặt Hoàng Thượng. Tin này đến tai của mẫu hậu và Nhuệ Nhi, Nhuệ Nhi liền lập tức đứng ra thừa nhận mọi chuyện, nói chuyện Nguyệt Kiều Các không liên quan gì đến Tư Mã Triết. Mẫu hậu cũng đem Mộ Dung Thiên gả cho Tư Mã Triết, chấm dứt mọi chuyện thị phi. Chính bởi những chuyện này mà mọi người đều thấy Nhuệ Nhi thật trơ trẽn.
Bây giờ Nhuệ Nhi lui tới Nguyệt Kiều Các, không phải vì quan hệ của nó và Nguyệt Kiều giống như những gì người khác nghĩ mà vì Nhuệ Nhi nhận được lời nhờ vả chiếu cố Nguyệt Kiều của Tư Mã Triết.”
Mộ Dung Phong thất thần trong chốc lát, nàng thật sự không nghĩ đến chuyện này lại có nhiều nguyên nhân như vậy. Bây giờ biết được chân tướng, thật khó trách lúc đó y đem Mộ Dung Tuyết kim ốc tàng kiều trong Nguyệt Kiều Các mà không hề lo lắng Mộ Dung Tuyết sẽ gặp chuyện gì, khó trách hôm đó y mang theo Thái y trong phủ ở lại Nguyệt Kiều Các suốt đêm chẩn trị cho Nguyệt Kiều. Thì ra, tất cả những gì làm chỉ là thay Tư Mã Triết che giấu sự thật.