Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 167




Xuân Liễu nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng nói: “Tiểu thư, lão Thái hậu nương nương đến đây.”

Mộ Dung Phong quay đầu, nhìn thấy lão Thái hậu đứng ở cửa, chỉ có mấy ngày không gặp, thế nhưng trông có vẻ già đi rất nhiều, ánh mắt u buồn, đuôi mắt đã có dấu vết của nếp nhăn, đã là bộ dáng một lão thái thái. Cũng khó trách, trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, từ chuyện Mộ Dung Thanh Lương gây ra ở Tường Phúc cung, Tư Mã Nhuệ đăng cơ….đều phải dựa vào vị lão nhân này từ giữa lo liệu.

“Gặp qua lão Thái hậu nương nương.” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng chào, ngữ khí lộ ra hòa khí.

“Miễn.” Lão Thái hậu khoát tay áo, ngồi xuống ghế trên, im lặng nhìn Mộ Dung Phong, nàng xem ra có chút gầy yếu, sống ở một nơi như thế này, nàng có thể bảo trì được như trước mắt, đối với lão Thái hậu nương nương mà nói, cũng đã là cảm thấy phi thường kỳ quái, nàng không khóc nháo, thậm chí không có khiếu nại, muốn như thế nào liền có thể đối đãi với nàng như thế, chỉ cần không đem nàng chọc giận, toàn bộ nàng đều không để trong lòng. Phản ứng của Mộ Dung Phong đã làm cho lão Thái hậu phi thường kinh ngạc.

“Ở chỗ này có tốt không?”

Lão Thái hậu hỏi xong, có chút xấu hổ, lời này chính mình nghe xong còn cảm thấy dối trá. Loại địa phương này, như thế nào có thể ở tốt được? Có thể ở tốt mới là lạ.

“Hoàn hảo.” Mộ Dung Phong mỉm cười, ngữ khí thản nhiên, thần thái bình thản, tuy rằng cũng có chút buồn cười câu hỏi của lão Thái hậu nương nương, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài sự kinh ngạc của nàng, chính là im lặng nói, “Ở chỗ này tuy rằng hơi hẻo lánh một chút, nhưng thực yên tĩnh, sân dọn dẹp một chút cũng rất được, tuy rằng là lãnh cung, lúc kiến tạo cũng là có bỏ chút tâm tư, cứ ở như vậy cũng thành thói quen.”

Lão Thái hậu miễn cưỡng cười cười, tùy ý hỏi: “Hoàng Thượng đã tới đây chưa?”

Mộ Dung Phong cười, nói: “Người hôm qua đã tới lại vội vàng bước đi ngay, chỉ là lại đây nhìn một chút xem kinh Phật đã sao như thế nào mà thôi.”

“Không có cùng ngươi nói chút chuyện gì sao?” Lão Thái hậu ôn hòa hỏi, “Có hỏi một ít chuyện trước kia hay không? Ta xem hắn giống như cảm xúc không thật tốt, nay đã là vua của một nước, không thể lại sa vào cái gọi là nữ nhi tình trường, ta thật sự là lo lắng về hắn.”

“Không có, đến làm cho ngài lo lắng. Hắn chính là lại đây xem xem kinh Phật sao bao nhiêu rồi, đứng một chút liền ly khai. Hoàng Thượng là một người cần cù sáng suốt, như thế nào lại sa vào nữ nhi tình trường được? Huống hồ nay hắn cũng không có nữ tử nào đặt ở trong lòng, lão Thái hậu nương nương, ngài không cần lo lắng.” Mộ Dung Phong mỉm cười nói.

Kỳ thật Mộ Dung Phong cũng không biết việc Tư Mã Nhuệ biến hóa cùng lão Thái hậu có liên quan, chính là thuận miệng nói như vậy, làm cho lão Thái hậu không cần hoài nghi Tư Mã Nhuệ sẽ sa vào nàng, nhưng người nói vô tâm người nghe cố ý, khiến lão Thái hậu cả kinh đến trên đầu toát ra mồ hôi lạnh. Lão Thái hậu lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, hơn nửa ngày mới xác định nàng chính là nói vậy thôi chứ cũng không có phát hiện cái gì.

“Phong nhi, tổ mẫu cũng biết, như vậy thực ủy khuất con, nhưng mà…” Lão Thái hậu khổ sở chậm rãi nói, “Tình yêu chính là thứ đẹp nhất trong đời người, nếu không có phụ thân con gây chuyện, tổ mẫu tự nhiên là hy vọng con cùng Nhuệ nhi có thể sống tự do tự tại, các con tận tình hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của chính mình, nhưng nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhuệ nhi sẽ không thể không gánh vác tương lai của Đại Hưng vương triều, hắn lại không thể có thời gian hưởng thụ tình yêu, cũng chỉ có thể hy sinh hạnh phúc của con.”

Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc, không rõ lão Thái hậu vì cái gì lại nói như thế, vì cái gì phải hy sinh nàng? Lại là hy sinh nàng như thế nào? Rốt cuộc có chuyện gì gạt nàng? Thật sự nghĩ không ra, cho nên nàng chính là lẳng lặng nhìn lão Thái hậu, một câu cũng không nói.

Sự im lặng của nàng ngược lại làm cho lão Thái hậu trong lòng lại không yên, không biết Mộ Dung Phong rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện, rốt cuộc có người nói cho nàng chuyện đã xảy ra hay không? Lệ phi có phải hay không đã vụng trộm ám chỉ cho nàng cái gì?

“Con oán hận tổ mẫu phải không?” Lão Thái hậu nhìn Mộ Dung Phong, nhẹ giọng hỏi.

Mộ Dung Phong mỉm cười, lẳng lặng nói: “Ngài thật sự là nghĩ nhiều, cũng không phải ngài không thương Mộ Dung Phong, làm sao có lý do để oán hận ngài? Ở chỗ này, kỳ thật cũng không tệ, tuy rằng so ra còn kém so với Hợp Ý Uyển, nhưng may là cũng tinh xảo im lặng, rất tốt, ngài không cần lo lắng.”

Lão Thái hậu trong lòng có nghi ngờ, thấy như thế nào cũng đều cảm thấy lo lắng. Mộ Dung Phong đứng dưới ánh mặt trời, phong thái không giảm so với trước kia, ngược lại càng thêm nhiều phần thản nhiên cùng tĩnh lặng, mặt mày một mảnh nhu hòa, nữ tử như vậy như thế nào có khả năng không khiến Tư Mã Nhuệ lại yêu thích đây? Trừ phi, nàng biến thành một Mạnh Uyển Lộ tựa như Lệ phi nói, nếu không, không thể ngăn cản Tư Mã Nhuệ lại yêu thương nàng.

Nếu lại yêu thương thì sẽ như thế nào? Nếu Tư Mã Nhuệ biết chính mình làm những chuyện như vậy, lại sẽ như thế nào? Có phải hay không sẽ buông ra ngôi vị hoàng đế, buông ra tương lai của Đại Hưng vương triều? Không thể, tuyệt đối không thể như thế, nàng nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp ngăn cản chuyện bị mất Đại Hưng vương triều này phát sinh!

Tư Mã Minh Lãng đứng ở trước mặt mẫu thân, im lặng nhìn vẻ mặt mẫu thân có chút lo lắng, Tiểu An tử đem chính mình tìm đến, nhìn thấy ánh mắt mẫu thân, chỉ biết là nhất định đã xảy ra chuyện làm ẫu thân phi thường khó xử, hơn nữa chuyện này nhất định cần chính mình giúp.

Lão Thái hậu nhìn con của chính mình, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Ta có một sự kiện muốn nhờ con giúp, con có đáp ứng không?”

“Chuyện gì ạ?” Tư Mã Minh Lãng thản nhiên hỏi.

“Đem Mộ Dung Phong mang đi.” Lão Thái hậu im lặng nói, “Nữ tử này liên quan đến tương lai của Đại Hưng vương triều, nếu để nàng ở trong hoàng cung, khó tránh khỏi sẽ làm Nhuệ nhi lại sinh lòng ái mộ, đến lúc đó, vì tương lai của Đại Hưng vương triều, ta sẽ không thể không đem nàng xử tử. Hiện tại thừa dịp Nhuệ nhi còn chưa cùng nàng lại có dây dưa, lập tức mang nàng đi, chỉ cần nàng không ở trong phạm vi mà Nhuệ nhi có thể nhìn thấy, sẽ không làm Nhuệ nhi tái sinh tình cảm.”

“Con từng thử khuyên nàng rời đi, nhưng nàng không chịu. Huống hồ, lấy thân phận của con mang nàng đi, không có lý do gì để giải thích, chỉ biết tăng thêm đề tài câu chuyện cho người khác.” Tư Mã Minh Lãng thản nhiên nói, “Phong nhi đột nhiên biến mất, nếu không được Nhuệ nhi đồng ý, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ tra ra chân tướng mới bằng lòng dừng tay, nói không chừng, ngược lại khiến cho hắn sinh lòng hiếu thắng muốn đoạt lại nàng, đây cũng không phải biện pháp tốt.”

“Ở lại cũng không xong, đi cũng không thành, như vậy cũng chỉ có thể giết nàng.” Lão Thái hậu lạnh lùng nói, “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi đối với Mộ Dung Phong cũng có hảo cảm, ánh mắt khi ngươi nhìn nàng cũng không phải là cảm giác trưởng bối nhìn tiểu bối, chính là nàng đã là người của Nhuệ nhi, ngươi không muốn đoạt người hắn yêu. Nay ngươi mang nàng rời đi, chỉ cần có thời gian thích hợp, nàng nhất định sẽ chậm rãi thích ngươi, ngươi vừa có thể cứu được nàng, lại có thể chiếm được lòng của nàng, có cái gì không tốt? Ngươi không phải một người nguyện ý tuân theo quy củ, không cần nói với ta rằng ngươi là do không muốn trái với quy củ mới không chịu mang nàng đi.”