Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 162




Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười, Tiểu Ngũ này, so với lúc mới gặp đã thành thục hơn, nay nói chuyện không hề run sợ khẩn trương nữa, ở trong hoàng cung một thời gian lâu, thế nhưng cũng đã hé lộ ra một phần hương vị của một tiểu cô nương, ngẫm lại, có thể gặp được Nhã Lệ công chúa, thật sự là phúc khí của nàng.

“Ta sẽ thường thường đến xem nàng.” Tư Mã Cường ôn hòa nói, “Nơi này không nên ở lâu, nếu để tổ mẫu biết, khó tránh khỏi sẽ rước lấy phiền toái cho nàng, vậy sẽ càng nhiều chuyện, Xuân Liễu, chiếu cố tiểu thư nhà ngươi cho tốt, nếu có chuyện gì, hãy lặng lẽ cho ta biết, ta nay vẫn ở tại phủ Tam thái tử trước đây, cách nơi này cũng không tính là quá xa, ngươi một người có thể lặng lẽ đi về được.”

Xuân Liễu gật gật đầu, đưa Tư Mã Cường cùng Tiểu Ngũ rời đi.

Ba ngày nay, là mấy ngày Mộ Dung Phong qua thanh thản bình yên, không ai quấy rầy chủ tớ hai người các nàng, hai người hoặc là thu dọn đình viện cùng phòng ốc, hoặc chính là một người làm nữ hồng, một người sao kinh phật, ngày qua ngày thật là tiêu dao.

Sáng sớm ánh mặt trời có vài phần hương vị mùa thu, im lặng mà mê ly, bầu trời có vẻ cao hơn rất nhiều, gió thổi ở trên người đã có vài phần cảm giác mát.

Mộ Dung Phong cảm thấy tâm tình rất tốt, tuy rằng việc đã đến nước này, nhưng nàng cũng không quá để ở trong lòng như vậy, Tư Mã Nhuệ đột nhiên biến hóa như thế, giống như đột nhiên biến thành người xa lạ, phản ứng của nàng lúc đầu là ủy khuất cùng bi thương, sau lại cũng chỉ là hờ hững, nhất định là đã có chuyện gì đó phát sinh, chính là chính mình không biết được.

Không có khả năng Tư Mã Nhuệ lại đối xử với nàng như thế, nếu hắn thay lòng đổi dạ, nàng hẳn là đã sớm nhìn thấy ở trong ảo giác, thời điểm kia, Mạnh Uyển Lộ đã ở đây, đã dụ hoặc hắn, vì cái gì lúc nàng không ở trước mặt, lúc mọi người đều nghĩ nàng đã chết, Tư Mã Nhuệ có thể thủ vững tâm được, lại cố tình lúc nàng đã trở lại, hắn lại thay đổi tâm? Căn bản là không có khả năng. Nàng không nghĩ hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn biết, đến thời điểm nàng nên biết nàng tự nhiên sẽ biết, hắn thực cũng thế giả cũng thế, nếu hắn vẫn yêu nàng, bất luận phát sinh cái gì đều vẫn đang yêu nàng, nếu hắn không thương nàng, như thế nào đều không cứu vãn được, cho nên, nếu đã đến đây, đã xảy ra, liền thuận theo tự nhiên đi.

Dù sao nàng cũng không thay đổi được gì.

Trong đình viện các loại hoa cỏ đã có sinh ý, dạt dào vui mắt, thu thập sạch sẽ nhìn thật thích, thật sự là thoải mái. Nơi này tuy là lãnh cung, nhưng yên tĩnh, không ai quấy rầy, thích hợp với bản tính của nàng, bất luận là Bạch Mẫn hay là Mộ Dung Phong, cũng không phải là người ham náo nhiệt.

Đang tận hưởng thì có người nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm có chút do dự, không lớn, giống như đang lo lắng cái gì.

Xuân Liễu tiến lên mở cửa ra, Tư Mã Minh Lãng đứng ở trước cửa.

“Thụy Thân vương, sớm.” Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lên tiếng, dưới ánh mặt trời, một đầu tóc đen buông xuống đầu vai, không có trang sức, trang phục tố y đơn giản, lộ ra hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.

“Phải, là ta. Có khỏe không?” Tư Mã Minh Lãng lẳng lặng hỏi.

“Hoàn hảo.” Mộ Dung Phong thản nhiên cười, nhìn không ra oán giận cùng khổ sở, đã không có ủy khuất cùng nước mắt như khi nhìn thấy Tư Mã Minh Lãng ngày ấy, “Trời cao không khí trong lành, thời tiết tốt như thế, làm sao lại có tâm trạng xấu được? Người sớm như vậy đã tới chỗ này là có chuyện gì sao?”

“Ngày mai ta phải rời khỏi đây.” Tư Mã Minh Lãng nhìn Mộ Dung Phong, tựa hồ vẫn đang do dự, “Nay nơi ta đang ở là một chỗ tốt, không biết Phong nhi có hứng thú đi xem một chút không?”

“Mộ Dung Phong là kẻ mang tội, không có phương tiện theo người cùng đi.” Mộ Dung Phong thản nhiên cự tuyệt, “Mộ Dung Phong cảm thấy như trước mắt là tốt lắm, có thể sống im lặng không bị quấy rầy.”

“Nhuệ nhi hắn đã thay đổi tâm, con còn muốn thủ vững sao?” Tư Mã Minh Lãng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, “Nếu hắn đã không thương con, làm gì phải thủ tiết với hắn cả đời? Không bằng theo ta cùng đi đến nơi phong cảnh tươi đẹp kia, vui vẻ qua cả đời.”

Mộ Dung Phong lắc lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Mộ Dung Phong nay tốt lắm, nơi này tuy hẻo lánh, nhưng cũng có thể dung thân. Về phần Hoàng Thượng, nay hắn nghĩ như thế nào, Mộ Dung Phong không phải hắn, cũng không muốn đoán. Nếu Hoàng Thượng nhất định đã thay đổi tâm, Mộ Dung Phong cũng chỉ có thể chấp nhận, nhưng Mộ Dung Phong thương hắn, thì dù vất vả cũng sẽ thủ vững. Hắn yêu hay không yêu Mộ Dung Phong, là chuyện của hắn, Mộ Dung Phong yêu hay không yêu hắn, cũng là chuyện của chính Mộ Dung Phong.”

Tư Mã Minh Lãng thở dài, bi thương nói: “Ta biết con yêu hắn, có lẽ hắn cũng có yêu con, nhưng chính trị trước mặt, không cái gọi là chân tình, hắn gánh vác là toàn bộ tương lai của Đại Hưng vương triều, không phải là chuyện tư tình nhi nữ của một người. Cho dù hắn yêu con, chỉ sợ cũng không có quyền lực này, tuy rằng thân là Hoàng Thượng, có quyền lực vô song, nhưng lại là một người không tự do nhất thiên hạ. Con không cần phải tiếp tục kiên trì nữa, mẫu hậu sẽ không để ột nữ nhân làm mất tiền đồ của Đại Hưng vương triều, nàng không phải một người xấu, nhưng nàng là người của Đại Hưng vương triều, nàng phải suy nghĩ vì Đại Hưng vương triều, Đại Hưng vương triều sẽ không cho phép Hoàng Thượng lại yêu thương con. Nay hắn đã không hề yêu con nữa, làm gì phải miễn cưỡng?”

Mộ Dung Phong nhìn lá thu rơi trong sân, có một hồi không nói chuyện, chính là lẳng lặng đứng, không biết suy nghĩ cái gì. Qua hơn nửa ngày, mới nghe thấy nàng chậm rãi nói: “Con biết, chính là không bỏ xuống được, không phải chỉ là không thể rời đi, cũng không muốn rời đi, bất luận như thế nào, con không bỏ xuống được hắn, bất luận hắn hiện tại như thế nào, yêu hay không yêu con. Nếu theo người rời đi, có lẽ có thể sống tự do, có thể không cần chịu ủy khuất, nhưng sẽ không vui vẻ, trong lòng thủy chung vẫn có một ràng buộc là hắn như vậy, phong cảnh đẹp như thế nào cũng không thể làm cho con thoải mái. Chúng con từng có những ngày tốt đẹp, cho nên con tin tưởng, nhất định là có nguyên nhân gì đó cho nên hắn mới thay đổi tâm, nếu hắn yêu con, hắn nhất định sẽ trở về, nếu là không yêu, con cũng sẽ không cưỡng cầu, có đôi khi ý trời không thuận theo lòng người cũng thực bình thường. Nhưng hiện tại con có thể sống ở bên cạnh hắn, có thể tự do tưởng niệm hắn, không có ai can thiệp, trừ bỏ thân thể không thể tự do cùng hắn một chỗ, tâm của con thủy chung vẫn ở bên cạnh hắn, cho nên không cảm thấy bi thương mà ngược lại còn thấy may mắn. Cám ơn hảo tâm của người, chính là, con không thể đáp ứng người.”

Tư Mã Minh Lãng nói không ra lời, dưới tình huống như vậy, thế nhưng nàng còn có thể có ý nghĩ như thế, làm cho hắn trong lòng hổ thẹn, hắn chính là muốn mang nàng lặng lẽ rời đi nơi đây, nếu có dấu vết gì để lại, mẫu hậu đều có khả năng đẩy nàng vào chỗ chết.

Không phải mẫu hậu không thích nàng, mà là vì tiền đồ của Đại Hưng vương triều, nếu Tư Mã Nhuệ yêu thương Mộ Dung Phong, hắn nhất định sẽ buông tha ngôi vị hoàng đế, hắn muốn là có thể cùng Mộ Dung Phong sống cuộc sống tự do tự tại, không có ràng buộc.

“Hoàng thúc thật có hứng thú, lại đến nơi này.” Thanh âm lười biếng của Tư Mã Nhuệ đột nhiên ở cửa truyền đến, trong thanh âm cất giấu bất mãn cùng lãnh khốc, “Chẳng lẽ hoàng thúc còn thương tiếc kẻ tội thần chi nữ này sao?”

Tư Mã Minh Lãng trong lòng sửng sốt, vừa rồi nói chuyện rất chuyên tâm, thế nhưng không đề phòng Tư Mã Nhuệ sẽ đến nơi này, hắn tới chỗ này làm cái gì? Đã nghe được cái gì chưa? Trầm trầm nỗi lòng, quay đầu lại, ý cười thản nhiên, có vài phần bất hòa, nhẹ nhàng nói: “Ta đến xem Phong nhi, nàng ở trong mắt người là tội thần chi nữ, nhưng ở trong mắt ta, nàng vẫn là Phong nhi đơn thuần đáng yêu kia. Chính là người chính sự bận rộn, vì sao lại đến nơi này?”