Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Chương 137




“Mẫu thân.” Dung Mỹ ai oán nỉ non nhìn khuôn mặt cô đơn của mẫu thân nàng qua khung cửa sổ. Thân hình tiều tụy, trông bà già hẳn đi, lưng tựa hồ cũng khòm hơn một chút, bộ dáng thật đáng thương.

Lưu thị quay đầu nhìn lướt qua nữ nhi một lần, trong mắt không hề ánh lên một nét vui sướng. Bà chỉ khe khẽ thở dài nhẹ giọng nói: “Con tới đây làm gì? Đã thế này không gặp còn hơn.”

“Mẫu thân.” Dung Mỹ khẽ gọi một tiếng, lệ rơi lã chã.

Lưu thị cũng không cầm nổi nước mắt nhìn nữ nhi đau thương tiếp: “Con tới nơi này nhất định không phải chuyện tốt gì. Nếu không há lẽ nào phụ vương con lại chấp thuận cho con tới đây. Nương thật không hy vọng gặp con ở đây. Không thấy con đại biểu chính là mọi sự vẫn tốt, thấy con rồi nhất định là đã gặp chuyện không hay.”

“Mẫu thân,” Dung Mỹ cúi đầu nhẹ nhàng đáp, “Ô Mông quốc cầu thân. Phụ vương hạ chỉ gả con cho vương tử Ô Mông quốc. Mấy ngày nữa con phải đi rồi. Nữ nhi chính là cố ý van cầu phụ vương cho con được gặp người một lần. Lần này đi không biết bao giờ mới có thể gặp lại, mà có lẽ chính là vĩnh viễn không thể gặp lại.”

Lưu thị khựng lại ngã mình trên chiếc ghế bên cửa sổ suy sụp não nề: “Nương thật sự hối hận rồi. Lúc trước đáng lẽ không nên trêu chọc ả Mộ Dung Tuyết kia. Nếu như lúc đó không gây chuyện, há có thể có ngày hôm nay! Nương hại Cường nhi cũng hại cả con rồi. Đến Ô Mông quốc kia chỉ sợ không có ngày về, cũng là tránh cho Đại Hưng một kiếp nạn. Quan hệ giữa nương và Lệ phi cũng không tính là tốt, con gả cho ca ca của nàng chỉ sợ cũng chẳng sung sướng gì. Nói như vậy chủ ý này chắc là của Mộ Dung Tuyết!”

Dung Mỹ lại cúi đầu không hé răng.

“Là chủ ý của ai giờ cũng không quan trọng nữa rồi.” Giọng Tư Mã Cường từ phía sau dội đến, trong thanh âm ẩn chút thê lương. Hồng Ngọc lẳng lặng đứng phía sau hắn, khuôn mặt tiều tụy ẩn nhẫn, nơi này làm sao so được với Ngụy phủ. “Nay đã như vậy chỉ hy vọng muội muội đến nơi đó bình an thôi.”

“Tướng quốc có thể thương lượng một chút không?” Hồng Ngọc nhẹ giọng hỏi.

“Hừ,” Tư Mã Cường hừ khẽ một tiếng, “Chúng ta nay đã như rồng mắc cạn còn có thể tìm người hỗ trợ sao? Hiện tại ta thực hận sao lúc đó còn nghe lời nàng cùng Hưu Đề tướng quốc liên minh. Lúc đó còn tự cho bản thân mình thông, nghĩ rằng sẽ không ai biết ta cùng hắn có minh ước. Có nghĩ cũng không tưởng tưởng được lại không gạt nổi Tư Mã Nhuệ. Hắn thoạt nhìn có vẻ ngông cuồng bất hảo nhưng kỳ thực lại là một kỳ tài.”

“Tư Mã Nhuệ?” Hồng Ngọc sửng sốt, “Hắn biết sao?”

Tư Mã Cường nhìn nàng, trong mắt ánh lên một tia bi ai. Nữ nhân này bên cạnh hắn, hắn vẫn cho rằng đối với nàng hắn là duy nhất. Không lâu có người mang cho hắn tin tức, cũng có thể do hắn đa nghi nhưng trên người nữ nhân này tựa hồ có dấu vết của nam nhân khác. Phản ứng của nàng cùng thân thể có chút kỳ quái, có chút xa lạ. “Tư Mã Nhuệ cũng không phải là người đơn giản. Sự tình hắn biết so với những gì chúng ta tưởng tượng cách xa nhiều. Trước kia vẫn luôn khinh thường hắn nay nghĩ lại có một số việc hắn vẫn sau lưng chúng ta lẳng lặng tiến hành. Còn tự ình thông minh, thật ra tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.”

Hồng Ngọc trong lòng khẽ động. Vậy chuyện mình vụng trộm cùng Tư Mã Triết phải chăng hắn cũng biết? Việc mình vào Tư Quá Uyển có phải hắn cũng nhúng tay?

“Muội muội,” Tư Mã Cường tiến lại gần nàng dịu giọng nói, “Trước giờ ca ca với ngươi cũng không thường tâm sự cùng nhau. Trong mắt ca ca ngươi luôn chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành. Vài ngày nữa ngươi xuất giá rồi. Phụ vương đã chọn ngươi thì cũng coi như là mệnh mà chấp nhận. Nhớ kỹ lời ta, sau này đi đến đâu cũng phải tu dưỡng tính tình, làm người tốt, không nên làm chuyện ác để bị báo ứng. Mẫu thân cùng ta chính là tấm gương hiển hiện trước mắt.”

Dung Mỹ gật gật đầu, lệ tuôn rơi không nói thành lời.

“Ca ca biết trước nay ngươi luôn được nuông chiều. Trong cung có mẫu thân chẳng ai dám bắt nạt ngươi. Nhưng nay ca ca và mẫu thân đã thất thế, có một số việc chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Việc gả đi Ô Mông quốc lần này bất luận là chủ ý của ai cẩn thận ngẫm lại cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Rời xa khỏi chốn hoàng cung thị phi này ngươi cũng được thanh thản nhẹ nhàng.” Tư Mã Cường khẽ vỗ về muội muội dịu dàng an ủi.

Lưu thị nhìn con trong lòng xót xa. Bà sao không biết lấy thân thủ con bà rời khỏi nơi này cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng bởi vì bà mà hắn cam chịu ở lại nơi lạnh lẽo này. Hoàng thượng có giận cũng chỉ giận bà. Tư Mã Cường dù sao cũng là con hắn, hận cũng chỉ là nhất thời sẽ không hận cả đời.

Bản thân lỗ mãng hại người hại mình.

“Thời gian không còn sớm. Dung Mỹ quận chúa người cũng nên nói lời từ biệt rồi. Hôm nay là thọ yến của Thái hậu nương nương, người còn phải về sớm chúc thọ.” Thái giám đã ở một bên nhắc nhở.

“Ta biết.” Dung Mỹ trầm giọng đáp trong lòng ai oán. Đến đây thấy mẫu thân thế này chẳng thể làm gì lại thêm căm giận.

“Đi đi thôi, đừng làm lỡ việc.” Tư Mã Cường cười thản nhiên. Hắn biết trong lòng muội muội vốn mong mẫu thân cùng hắn có thể đưa ra chủ ý giúp nàng tránh né chuyện này nhưng với tình hình bọn họ bây giờ còn có thể giúp nàng thế nào?

Dung Mỹ cúi đầu đi ra. Đại môn Tư Quá Uyển lại thêm một lần rộn ràng tiếng người rời đi. Nàng trong lòng chỉ có thống khổ. Lần này đi e chẳng có ngày về.

Mộ Dung Phong lặng lẽ ngồi trước bàn hý hoáy vẽ cái gì trên giấy, nét mặt bình thản. Còn chút thời gian nữa mới đến thọ yến Thái hậu, nàng lười nhúc nhích liền ngồi trước bàn suy tưởng họa ra những hình thù kỳ quái trên nền giấy trắng.

“Phong nhi đang làm gì vậy?” Tư Mã Nhuệ từ ngoài tiến vào vừa cười vừa nói. Hắn vừa mới đi báo với Mạnh lão thái thái chuyện Mạnh Uyển Lộ, lại tạt qua chỗ Thái hậu một lát rồi vội chạy về đây. Mộ Dung Phong đứng trước bàn bộ dạng dương dương tự đắc nhìn đến buồn cười, quơ quơ tấm giấy trước mặt. Hắn tò mò tiến lại cúi đầu xem hình như là vẽ một tòa kiến trúc gì đó.

“Ta đang nghĩ thiết kế nhà chúng ta một chút.” Mộ Dung Phong cười vang, “Hợp Ý Uyển tuy là rất đẹp nhưng dù sao cũng là thẩm mỹ của thúc thúc có chút ai uyển cùng đơn điệu. Ta thiết kế nhà của chúng ta, có thể cách biệt Hoàng cung với đám phi tần, tận hưởng những ngày thanh tĩnh.”

Tư Mã Nhuệ hơi nhíu mày cười cười: “Tốt, ta cũng không thích không khí trong hoàng cung này, cũng sớm muốn dọn ra ngoài. Chúng ta tìm nơi an tĩnh một chút, có sông có núi. Nàng nói như vậy thực hợp ý ta. Nàng định thiết kế thế nào?”