Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 43




Cuồng nhiệt môi hôn, ngón tay dày xéo ngực, mà cơ thể hắn lúc đó xâm nhập, đem chân cô tách ra, giờ khắc này, áp lực như bị đè nén mong chờ đã lâu trong hắn dội lại, tất cả lý trí không có cách nào ngăn cản được.

Hắn mạnh mẽ đi vào nơi ẩm ướt...

Hai tiếng thở dốc trầm trọng bật ra, thống khổ kích thích, cũng là hưng phấn không thể kìm chế.

Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng cơ thể cô vẫn vô cùng chặt chẽ, giống như trong trí nhớ, còn chưa tiến vào toàn bộ, sự ấm áp đã vây quanh, làm cho hắn huyết mạch sôi trào, muốn ngừng mà không được.

Hắn đứng thẳng, hai tay đỡ lấy hai chân cô, kéo về phía sau, cơ thể cùng lúc đó tiến thẳng về phía trước, đi vào nơi sâu nhất.

"A..." Mộc Mộc cắn môi, đau đớn dội lại, hai chân giữ chặt lấy thắt lưng hắn.

Nhiều năm không gặp, cốt cách của cô đã trưởng thành, qua lớp quần áo rộng thùng thình dáng người nhìn có vẻ gầy, thực ra cũng không phải, ít nhất nơi cần có thịt, cũng đầy đủ, đầu nhũ tiêm hồng làm gợi lên dã tính nguyên thủy nhất của người đàn ông trong hắn.

Hắn chậm rãi rút ra, lại dùng hết sức lực nhảy vào, lúc này, toàn bộ dục vọng của hắn xâm chiếm cô, sự kích thích cuồng loạn bắt đầu dâng lên, hắn thét lớn một tiếng...

"Á!" Mộc Mộc khó chịu rên rỉ, cơ thể run lên trong đau đớn. Người ta nói chỉ có lần đầu tiên rất đau, lần này của cô đã là lần thứ hai... À, không phải lần thứ hai, là lần thứ... Cô cũng không đếm được là lần thứ mấy, nhưng tại sao còn đau như vậy.

Rốt cuộc nghe được tiếng rên đau đớn ở phía dưới, hắn hưng phấn sôi trào rút ra, lại một lần nữa dã man tiến vào.

"A!" Cô xiết chặt ga giường, cầu xin, "Đừng, đừng mà..."

"Kêu lớn tiếng như vậy sao? Chỗ này cách âm không tốt lắm, ở bên cạnh không biết còn tưởng tôi cường bạo em."

Cô chống người ngồi dậy, đỏ mặt, nói nhỏ, "Đau, anh chậm một chút, được không?"

Đầu ngón tay khẽ lau giọt mồ hôi chảy xuống trán cô, hắn tự trách, xem ra mình hơi nóng vội. Để cho cô thời gian thích ứng, hắn không thể không đè nén khát vọng của chính mình, động tác cũng từ tốn rất nhiều.

Không còn sự va chạm đau đớn, những ma sát khoái cảm ngày càng rõ ràng, sự bủn rủn quen thuộc dần dần kéo đến, làn tràn từ chỗ sâu nhất.

Cô cuối cùng không đè nén được sự kích thích, theo tiết tấu của hắn, khó nhịn ngân nga, "Ưm... A..."

Trần nhà dập dềnh trước mắt, người trước mắt cũng theo đó chuyển động, cô không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể mê muội nắm lấy cánh tay cường kiện của hắn, lẳng lặng nhìn.

"Còn đau không?"

Cô cười lắc đầu, ngón tay chạm đến mặt hắn, môi hắn, cho dù trước mắt mơ hồ thế nào, nhưng nụ cười thỏa mãn và sự hưởng thụ nơi đáy mắt hắn vẫn thật rõ ràng, bởi có những thứ đã sớm khắc sâu vào tâm trí cô...

"Thật là anh sao?" Cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn, còn có sống mũi thẳng tắp, nụ cười nhợt nhạt trên môi, "Người đàn ông bốn năm trước kia, thật là anh sao?"

Hắn nhếch môi, ý cười xấu xa, "Không phải không yêu tôi sao?"

Mộc Mộc nghẹn lời, quay mặt không thèm nhắc lại.

Hắn nâng lên khuôn mặt đỏ ửng, hôn môi cô, hai tay không ngừng thăm dò những nơi mẫn cảm nhất, làm cho cả người cô không còn chút sức lực, thở gấp liên tục.

"Em lập lại những lời vừa rồi một lần nữa thử xem." Hắn nâng ngực cô, ngậm lấy một bên nụ hoa.

Ánh mắt cô mông lung, hơi thở càng dồn dập, "Nói cái gì?"

"Nói em không muốn mập mờ với tôi, nói em không muốn gặp lại tôi..."

"Em..." Miệng hắn khiêu khích, sự khoái cảm tê dại làm cho ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy bất lực.

Không nói được lời nào, thầm nghĩ hắn cứ vậy đi vào cơ thể mình, vĩnh viễn cũng không rời đi.

Lúc tay hắn di chuyển xuống dưới hai chân cô, như có như không khiêu khích nơi mẫn cảm nhất, cả người cô co lại, luốn khép chặt hai chân, bất đắc dĩ vì dị vật ở trong cơ thể làm cô muốn khép mà không thể nào khép được.

"Đừng mà..." Thanh âm của cô ai oán, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều như thiêu đốt.

"Người em yêu kia thực sự không phải là tôi sao?"

Không hổ là đàn ông được huấn luyện trong quân đội, bức cung nghiêm hình như vậy cũng biết chọn thời điểm, cô thở còn không thở nổi, lấy đâu ra sức mà khẩu thị tâm phi.

Không chống cự được sự tàn phá của tinh thần và cơ thể, cô run giọng trả lời, "Là anh..."

"Tôi chưa nghe rõ..."

Sự tra tấn sinh lý làm phòng tuyến tâm lý trong cô hoàn toàn đổ vỡ, cô lắc đầu thật mạnh, nước ánh lên trong khóe mắt, "Em yêu anh!"

Hắn nở nụ cười mĩ mãn, hai tay đỡ lấy thắt lưng cô, bắt đầu điên cuồng xâm chiếm. Nhìn cơ thể cô bất lực lay động trên giường massage, nghe thanh âm cầu xin duyên dáng thốt ra, hắn càng mất đi lý trí, mỗi lần đều tiến đến nơi sâu nhất.

Mộc Mộc bắt đầu thích ứng với tiết tấu của hắn, cảm giác được sự an ủi dần thay thế đau đớn ban đầu, mỗi lần càng kích thích mạnh hơn, cuối cùng Mộc Mộc không chịu được, toàn thân như bùng nổ, cả người run rẩy.

Chưa bao giờ như giây phút này, cô khát khao dục vọng đến thế, cô muốn hắn, không chỉ cơ thể hắn, còn có trái tim hắn, con người hắn, toàn bộ của hắn...

Nhưng cô biết, cô không thể!

"Siêu... Việt... Em thực sự rất yêu anh!" Cơ thể lên đến đỉnh cao nhất, trái tim lại như chìm vào đáy vực, cô khóc, khóc đến mất đi lý trí, cầm lấy hai tay hắn, "Anh ôm em một lần."

Cô cần một chiếc ôm của hắn, chẳng sợ chỉ là một giây ngắn ngủi.

Hắn ôm cô khỏi giường massage, bước nhanh đến phòng ngủ, đặt trên giường lớn mềm mại. Hắn lên trên giường, cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, vòng tay khăng khít.

Sau đó, hắn chuyển các loại tư thế, chiếm lấy cô không biết mệt mỏi, như hận không thể nghiền nát xương tủy cô.

Cơ thể cô trở nên cực kỳ mẫn cảm, kích thích cùng với thống khổ, cô rên rỉ ngày càng mê loạn, cho đến khi bị hắn đưa đến cao triều...

Cơ thể phía dười mềm mại, tiếng rên rỉ xiêu hồn lạc phách, cô run run co rút, Trác Siêu Việt cuối cùng không thể nhẫn lại được sự kích thích mãnh lệt này, hắn gầm nhẹ, ở nơi sâu nhất trong cô giải phóng.

...

Gian tình không nên phát sinh cuối cùng cũng đã kết thúc, hắn thở dài, khi dục niệm phát tiết song, lý trí một lần nữa khôi phục, nói không hối hận, đó là giả.

Nhưng hối hận liệu có thể thay đổi được cái gì, tất cả những thứ xảy ra cũng đã xảy ra.

Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi nước mắt, đem cơ thể run run kéo vào trong ngực, khẽ vuốt lưng cô, "Yêu tôi thì đừng khẩu thị tâm phi, nói những lời làm tổn thương như vậy."

Cô lui ở trong lòng hắn, bất lực lắc đầu, "Anh bảo em làm cách nào để yêu anh? Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng chính miệng nói một câu, anh yêu em!"

Hắn đặt một nụ hôn lên trán cô, "Không phải tôi đang yêu em đây sao?"

"Em không cần anh làm, em muốn anh nói..." Cô gối đầu lên vai hắn, nước mắt nóng bỏng đọng ở dấu răng trên đầu vai, "Siêu Việt, em hy vọng bao nhiêu người thừa nhận em là bạn gái của mình kia là anh, từ chối người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của mình kia là anh... Em hy vọng bao nhiêu người giữ lấy tay em, không cho em bỏ đi cũng là anh! Nhưng em cũng biết, anh không thể! Trước mặt anh trai anh, ngay cả liếc mắt nhìn em một lần anh cũng không dám!"

"Em nghĩ rằng tôi không muốn sao? Nếu em thực sự là người phụ nữ củ tôi, tôi dám thừa nhận với cả thế giới này, đừng nói là mẹ tôi, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng không có quyền can thiệp! Đáng tiếc em không phải..."

Đúng vậy, cô không phải.

"Siêu Việt... Chúng ta..."

"Đừng nói gì cả..." Hắn ngồi dậy, "Tôi đi tắm."

"Em giúp anh."

*******

Đường chân trời biến thành màu xám đậm.

Trác Siêu Việt lẳng lặng ngồi giữa hồ, nước ấm vây quanh cơ thể, trên người bám đầy bọt xà phòng. Mộc Mộc cẩn thận giúp hắn chà lau, từng chỗ từng chỗ, xóa đi những vết ô uế tội chứng.

Cuối cùng, cô dùng khăn mặt giúp hắn lau khô cơ thể.

Làm xong tất cả, cô vuốt lên hàng mi anh tuấn của hắn, "Anh đang nghĩ gì?"

Hắn vẫn nhắm mắt, làm như không nghe thấy. Cô xem ra hắn không muốn trả lời, liền không hỏi nữa.

"Anh vừa lòng chưa? Chắc hẳn em có thể đi rồi?"

Hắn mở to mắt, "Muộn như vậy rồi, em có thể đi đâu? Sáng mai hãy đi."

Tắm rửa xong, bọn họ lại một lần nữa lên giường ngủ, cô gối đầu lên ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập nặng nề, cảm nhận mùi hương cơ thể hắn...

Đã thật lâu không ngủ một giấc ngọt ngào đến vậy, trong giấc mơ, tất cả đều là ánh mặt trời ấm áp. Nếu không phải tiếng di động vang lên, có lẽ cô vẫn ngủ tiếp...

Lờ mờ mở mắt, trời đã sáng, Trác Siêu Việt đưa tay lấy di động trên đầu giường, thoáng nhìn màn hình hiển thị, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Chần chờ vài giây, hắn nghe máy, khó khăn mở miệng, "Anh."

"Siêu Việt, cậu ở đâu?"

Nghe được giọng Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc như bị dội một chậu nước lạnh, không còn buồn ngủ, yên lặng xuống giường.

"Em..." Trác Siêu Việt day day trán, "Ở một hội quán massage..."

"Hội quán?" Trác Siêu Nhiên cười nói, "Thật sao? Cậu định đoạn tuyệt quan hệ với mẹ?"

Trác Siêu Việt cười khổ, "Là mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với em."

"Tính mẹ không phải cậu không biết, trở về nhận sai là xong rồi, nếu không, cậu cứ về, tôi nhận sai giúp cậu ..."

"Được, chốc nữa em trở về nhận lỗi với mẹ."

Trác Siêu Nhiên không ngờ hắn đồng ý dễ dàng như vậy, sửng sốt, "Cậu nói thật?"

"Ừm." Hắn thuận miệng đáp, nhìn thấy Mộc Mộc mặc quần áo đi ra ngoài, hắn định ngăn cản, cầm điện thoại đứng dậy, đã thấy bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa.

Giống như buổi sáng bốn năm trước!

"Siêu Việt? Cậu không sao chứ?"

Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, dường như phát ra những thanh âm vỡ vụn, "Không có việc gì..."

*****

Tiếng cửa mở một lần nữa khép lại, là trời nhạt mây mờ, là hành lang trống trải...

Tình cảnh này, giống như một màn kịch bốn năm một lần tái diễn.

Điều duy nhất không giống, đó là Mộc Mộc của bốn năm trước còn để lại cho hắn một niềm hy vọng để chờ đợi kiên trì, mà hôm nay, cô ra đi hờ hững, điều duy nhất cô có thể làm, đó là tự ép mình bỏ cuộc...

Hình như có ai từng nói, tình yêu không có kết thúc, chỉ có buông xuôi! Chỉ cần con người ta kiên trì, không bỏ cuộc, tình yêu sẽ không bao giờ kết thúc! Những ngày đông giá rét qua đi, những đóa mai mới có thể nở rộ.

Bây giờ cô muốn nói cho một người biết, có những tình yêu phải hiểu được cách buông xuôi! Cố gắng nắm lấy một thứ tình yêu vốn không thuộc về mình, chỉ làm cho nhau thêm mệt mỏi.

Nhưng bỏ cuộc, nghĩ sao dễ dàng, mà làm sao gian nan đến vậy.

Giờ phút này, cơ thể cô còn lưu lại mùi hương của hắn, còn lưu lại những dấu hôn, còn sự đau đớn giữa hai chân... Cô thực sự lưu luyến hắn, không thể ôm hắn thêm một lần, hưởng thụ hơi ấm vòng tay hắn, cũng muốn nhìn hắn thêm một lần, xem hắn có hay không tự trách, tiếc thương...

Cô vịn vào tường, cố gắng ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống. Một lần nữa tự nói với mình: Tô Mộc Mộc, cô có thể chịu đựng được, trên đời này không có nỗi đau nào là cô không thể vượt qua!

Rốt cuộc có một chút dũng khí, cô chuẩn bị rời đi, trong phòng cô vừa đi ra, tiếng bước chân vang lên, ngày càng gần.

Mộc Mộc sợ hãi, luống cuống chạy đến bên cạnh cầu thang, dựa lưng vào vách tường, lấy tay che miệng, không dám động, cũng chẳng dám thở mạnh.

Buổi sáng yên tĩnh, nhưng tiếng động rất nhỏ cũng không lọt ngoài tai cô.

Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nghe thấy bước chân dồn dập của hắn, cũng thấy hắn nôn nóng đấm vào cửa thang máy, cho đến khi "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, lại khép lại, thế giới quanh cô mới trở về yên tĩnh...

Trái tim giống như bị những lưỡi dao cứa đứt, Mộc Mộc cuối cũng không chịu được, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống, che miệng, nước mắt từng hàng từng hàng tuôn rơi.