Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 36




"Hai người có quan hệ gì?"

Mộc Mộc cúi đầu viết trên giấy ghi chép, "Tô Kiêu là anh họ tôi."

"Nói cách khác, cô là cháu gái bệnh nhân. Ừm, bình thường mà nói, có quan hệ huyết thống tỷ lệ phù hợp thường cao hơn..." Bác sỹ Trương nhìn Mộc Mộc gầy yếu từ trên xuống dưới, mày không tự giác nhướn lên, "Tôi thấy cô nên suy nghĩ là một lần nữa, hiến thận không phải chuyện nhỏ..."

Cô nhìn ông, ánh mắt hơi đỏ tràn ngập kiên định.

"Là bác sĩ, tôi có điều phải nhắc nhở cô..." Bác sỹ Trương rất cẩn thận giải thích tác hại, "Đầu tiên, trong quá trình giải phẫu có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng xác suất rất nhỏ, nhưng không loại trừ khả năng đó, cũng có thể có khả năng làm tổn thương đến thuận còn lại. Tiếp theo, sau khi phẫu thuật có khả năng bị nhiễm trùng, cũng rất nguy hiểm... Quan trong trọng nhất, cô thiếu đi một thận, tuy rằng sinh hoạt bình thường không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng cô còn trẻ, một khi sau này thận còn lại xảy ra chuyện gì, ví dụ như u, khả năng nguy hiểm đến tính mạng rất cao..."

Mộc Mộc nghe xong bác sỹ Trương nói, quả thật cũng sợ hãi, nhưng cô vẫn kiên trì viết: "Tôi đã suy nghĩ rõ ràng, cho dù phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm."

Bác sỹ Trương day trán. Dựa theo nguyên tắc nghề nghiệp, ông phải tôn trọng quyết định của người hiến tặng, nhưng đối mặt với cô gái trẻ có phần nhu nhược này, ông vẫn cảm thấy có gì đó không đành lòng, "Thế này vậy, cô về bàn lại với ba mẹ, nếu gia đình đồng ý, thì đưa bọn họ đến cùng cô xét nghiệm."

"Ba mẹ tôi đã qua đời."

Bác sĩ Trương kinh ngạc không biết nói gì, đang suy nghĩ cách khuyên cô nên nói chuyện với Trác Siêu Nhiên, một người đã đứng trước cửa.

"Tại sao em lại đến đây?" Ở hành lang đi tới đi lui n vòng, Trác Siêu Việt cuối cùng tìm được người mình muốn tìm.

Mộc Mộc cuống quýt thu về tờ giấy ghi chép, Trác Siêu Việt cho rằng cô chỉ hỏi thăm bác sỹ sức khỏe của anh trai mình, không nghĩ nhiều, chào hỏi bác sỹ Trương, sau đó kéo cô đi ra.

"Bạn tôi có giới thiệu một bác sĩ tâm lý."

Mộc Mộc vừa nghe thấy bốn chữ bác sĩ tâm lý, không do dự lắc đầu, "Em không gặp bác sĩ tâm lý."

Trác Siêu Việt nhìn qua rất cao hứng, tự quyết định: "Tôi đã từng nói chuyện với bác sĩ đó, ông ta nói em gặp chướng ngại tâm lý, bởi vì quá kích thích mà đánh mất chức năng hoạt động của một giác quan. Em chỉ cần mở rộng lòng mình chia sẻ, cố gắng tiêu trừ nỗi bất an, nhất định có thể nói chuyện trở lại. Trước kia ông ấy có một bệnh nhân, bởi vì tai nạn xe cộ mà kinh hãi không dám đi đường, người đó điều trị hai tháng, cuối cùng bình thường trở lại."

"Em..."

"Ông ấy ở thành phố C, không thể lại đây, nhưng ông ấy có một học trò ở thành phố S, ngày mai tôi đưa em đến gặp cô ấy."

Từ đầu tới cuối, Trác Siêu Việt hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, tự quyết định tất cả. "Được rồi, anh trai tôi đang đợi em trong phòng, vào đi."

***

Ngày hôm sau, Mộc Mộc bất an theo Trác Siêu Việt đi vào khoa trị liệu tâm lý bệnh viện Nhân Dân thành phố S. Đẩy cửa, bên trong có một nữ bác sĩ rất khí chất đứng dậy chào, cô ấy xem ra còn rất trẻ, dường như chỉ khoảng hai mấy tuổi.

"Bác sỹ Trần phải không?" Trác Siêu Việt khách khí hỏi.

"Là tôi, anh là Trác tiên sinh?" Thấy Trác Siêu Việt gật đầu, cô ấy cười càng nhiệt tình, pha cho bọn họ hai chén trà. Trà có một mùi hương đặc biệt như thấm vào ruột gan.

Suốt một giờ, bác sỹ Trần không hề làm phương pháp trị liệu gì với cô, chỉ là ngồi uống trà, nói chuyện phiếm, hỏi cô bao nhiêu tuổi, thích cái gì, bình thường làm gì, Trác Siêu Việt cũng không đi, ở lại làm phiên dịch. Đợi khi buổi trị liệu chấm dứt, Mộc Mộc ra về, vị bác sĩ xinh đẹp này ngay cả bệnh tình của cô cũng chưa hỏi.

Nhưng Mộc Mộc lại có một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, buổi tối ngồi trên ghế nặng nề đi vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy trời đã sáng, không biết thế nào lại đang nằm trên giường người nhà.

Đến ngày trị liệu thứ tư, Trác Siêu Việt phải đưa Trác Siêu Nhiên đi làm kiểm tra phục hồi, Mộc Mộc một mình đến văn phòng bác sĩ Trần.

"Mộc Mộc, hôm nay chị kể cho em một chuyện."

Mộc Mộc cầm chén trà, chuyên tâm nghe.

"Ngày trước, chị có một bệnh nhân, đó là một cô gái rất đáng yêu, cô ấy vốn có một gia đình hạnh phúc, ba mẹ thương yêu. Cứ tưởng rằng cuộc sống mãi như thế... Đột nhiên có một ngày, chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

Mộc Mộc mở to hai mắt, không biết tự lúc nào bị câu chuyện hấp dẫn.

"Ba mẹ cô cãi nhau, càng cãi càng hung. Sau bọn họ còn động tay, mẹ cô phát điên, cầm dao lao về phía ba cô ấy..."

Tay cô không khống chế được run lên, nước trà trong chén sóng sánh, cô giống như nhớ lại những lần ba mẹ khắc khẩu, thấy ba mẹ giằng co, mẹ điên cuồng hét lên, "Đừng cho là tôi không biết các người làm chuyện gì!"

"Bà nói xem chúng tôi có cái gì, đúng, tôi thừa nhận, tôi rất thương nó!"

Hai người càng đánh càng hăng, tựa như dã thú, hận không thể đem người kia nghiền nát ra từng mảnh.

Mộc Mộc sợ tới mức khóc lớn, chạy đến ôm lấy ba, "Ba, đừng! Ba đừng đánh... Con xin ba..."

Nước mắt của cô rốt cuộc làm ba bình tĩnh lại, ông ôm lấy cô, dịu dàng dỗ dành, "Mộc Mộc, đừng sợ, ba đưa con đi, mẹ con, bà ta điên rồi..."

Mẹ cô thực sự nổi điên, tóc tai bù xù cầm một con dao vọt đến, giống như tích tụ mười bảy năm oán hận, lý trí hoàn toàn không còn.

Con dao thẳng tắp đâm vào tim ông...

Bác sỹ Trần thoáng nhìn qua chén trà run lên trong tay Mộc Mộc, cố gắng làm cho cô thoải mái, "Ba cô ấy đã chết, mẹ bị cảnh sát bắt đi, gia đình hạnh phúc giờ chỉ còn lại một mình cô ấy... Cô ấy nghe nói mẹ mình bị phán tử hình, không nghĩ đứng nhìn mẹ mình chết, vì vậy thay mẹ cô ấy nhận tội, vào tù..."

"Mộc Mộc, em cảm thấy cô gái này làm đúng không?"

Mộc Mộc buồn rầu uống trà, cố gắng nén xuống sự khủng hoảng trong lòng. Cô rất muốn biết, là ai nói cho cô ấy chuyện này, Trác Siêu Việt? Hay là trên đời này thực sự có cô gái đã từng làm chuyện giống như cô?

"Chị không nghĩ việc cô ấy làm là đúng, nhưng chị có thể hiểu được, bởi nếu cô ấy không làm như vậy, mẹ cô ấy sẽ chết... Cô ấy đã không còn ba, không thể lại mất đi mẹ... Cô ấy ở trong ngục giam gánh chịu cuộc sống không phải của mình, chịu sự nhục mạ đánh chửi của người đời, bao gồm cả người thân của mình. Cô ấy nghĩ rằng sau khi ra tù, tất cả đã qua, không may... Sau khi ra tù cuộc sống của cô ấy vẫn rất tệ, mẹ cô ấy qua đời, bị tất cả mọi người kì thị. Thực ra cô ấy rất tài hoa, nhưng bởi vì có tiền án, ngay cả một công việc cuối cùng cũng không tìm được..."

Mộc Mộc uống hết trà, bác sỹ Trần lại rót cho cô một ly khác. "Thực ra, chị rất hâm mộ cô ấy... Một cô bé, lại có gan gánh vác một tội lớn như vậy, cho dù cô ấy làm đúng hay sai, chị luôn muốn nói với cô ấy một câu: Hãy sống thật tốt, vì những người mà mình yêu thương - Cho dù những người đó ở đâu!"

Mộc Mộc ngẩng mặt, nhìn ánh mắt chân thành của bác sỹ Trần, cô thực sự cảm nhận được trong ánh mắt ấy sự cảm thông, tôn trọng.

Cô cầm lấy bút trên bàn, run run viết chữ, "Cô ấy có hối hận không?"

Bác sỹ Trần cầm lấy tay cô, "Vì sao phải hối hận? Bởi vì mẹ cô ấy qua đời? Hai người không có cơ hội đoàn tụ? chị cho rằng, ít nhất mẹ cô ấy cũng đã sống thêm được một thời gian, cô ấy ít nhất cũng có cái mãn nguyện..."

Mộc Mộc nhắm mắt lại, gật đầu.

Cô cũng không hối hận, đúng là cô có lỗi với ba, nhưng để cứu mạng mẹ cô, tuy rằng bà chỉ sống được thêm một năm, nhưng ít nhất một năm đó, bà đã cho cô biết rất nhiều những chuyện cô muốn, một phong thư cuối cùng, Mộc Mộc thấy được sự sám hối, sự cảm động của bà...

Thế là đủ!

******

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, Mộc Mộc ngoài thời gian ở bệnh viện chăm sóc Trác Siêu Nhiên còn đi làm điều trị tâm lý, có khi buổi tối đến làm việc ở ban nhạc, xoay vòng giữa ba nơi.

Trác Siêu Nhiên rất nhiều lần khuyên cô, muốn cô nghỉ ngơi, nhưng cô thích cảm giác thế này. Có người cần cô chăm sóc, cũng có người chăm sóc cô, còn có một người làm cho cô cảm nhận cảm giác được tôn trọng, được thấu hiểu - bác sĩ Trần. Khi chưa gặp được cô ấy, Mộc Mộc chưa bao giờ biết bản thân lại khao khát được tôn trọng, được thấu hiểu đến thế.

Sau một buổi trưa, Trác Siêu Việt ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo, Mộc Mộc nói chuyện phiếm với Trác Siêu Nhiên. Cách nói chuyện giữa hai bọn họ chỉ có một, đó là cô viết chữ trong lòng bàn tay anh.

Anh hỏi tình trạng của cô thế nào, cô nói rất tốt, bác sỹ Trần nói không bao lâu nữa cô có thể nói chuyện trở lại.

"Thật không?" Anh mừng rỡ cầm lấy tay cô, "Anh thật sự rất muốn được nghe giọng em."

Trác Siêu Việt lật mạnh báo, đảo qua một tờ, tiếp tục xem!

...

Lại đến ngày trị liệu tâm lý, Mộc Mộc thu dọn tốt mọi thứ chuẩn bị ra cửa, Trác Siêu Việt từ sô pha đứng lên, "Vừa hay có chuyện cần làm, tôi đưa em đi."

Trác Siêu Việt lái xe xuyên qua nội thành, chờ đến khi Mộc Mộc phát hiện phương hướng không đúng, xe của hắn đã đi đến vùng ngoại thành, tiến về phía núi xa xôi.

Giữa rừng núi hoang dã, một tấm bia mộ lộ ra trong đám cỏ hoang không người để ý đến, bên trên khắc: Tô Minh Lỗi chi mộ.

Vừa nhìn thấy ba chữ này, Mộc Mộc không ngừng kinh hãi mà lui ra phía sau. Cô ra tù nửa năm nay, chưa bao giờ một lần dám đến đây.

"Đi thôi, đi nói với ông ấy mấy câu." Phía sau bỗng nhiên có một đôi tay đỡ lấy thắt lưng cô, cô quay lại, thấy Trác Siêu Việt mỉm cười, "Xin ông ấy tha thứ cho em."

Ông sẽ không tha thứ cho cô, sẽ không!

Mười bảy năm dốc lòng che chở, mười bảy năm tình cảm cha con, cô ở trước tòa án, trước mặt những người thân, bạn bè, học sinh của ông, dùng nhưng từ ngữ cay nghiệt mà bôi bẩn danh dự cả đời ông có, gạt bỏ tấm lòng từ ái ông dành cho mình.

Nếu ông ở suối vàng có biết, nhất định chết không nhắm mắt, nhất định không muốn một lần nữa nhìn thấy mặt cô...

Trác Siêu Việt dường như đọc thấu được tâm tư của cô, "Không phải ông ấy không chịu tha thứ cho em, mà là chính em không chịu tha thứ cho bản thân mình!"

"Em lại đây!" Hắn kéo cô đến trước bia bộ, "Em nhìn ông ấy xem, ông ấy đang trách cứ em sao?"

Trên bia mộ có một tấm ảnh nho nhỏ, vẫn là nụ cười từ ái đó, chưa bao giờ thay đổi.

Gió làm lá cây xao động, vang lên những tiếng sàn sạt như có người đang than nhẹ.

Cô khóc quỳ trên mặt đất, ôm lấy bia mộ, giống như ôm lấy ba cả người rướm máu.

"Ba, con sai rồi, ba tha thứ cho con được không? Xin lỗi, con xin lỗi, ba tha thứ cho con được không..." Cô khóc, khóc nghẹn ngào, yết hầu vẫn không phát ra tiếng.

Một người, khi đã nhận ra lỗi lầm của mình, cầu xin người khác tha thứ, đó cũng chính là một sự tự tha thứ cho chính bản thân mình.