Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 25




Mùi rượu phả ra từ người Trác Siêu Việt, Mộc Mộc quay mặt, muốn tránh nhìn hắn, lại không cẩn nhìn thấy hình ảnh trên TV, hai chân người phụ nữ vắt trên vai người đàn ông...

Hô hấp của cô chợt cứng lại, không dám nhìn TV, chỉ sợ liếc mắt thêm một cái sẽ nhớ đêm hôm đó hắn đối với mình như thế nào...

"Anh say rồi, em đi nấu cho anh bát canh giải rượu." Mặc kệ hắn có nhìn thấy mình nói hay không, cô đứng dậy, thoát khỏi không gian làm người ta hít thở không thông này.

Bởi vì muốn trốn nhanh, giầy chưa kịp xỏ xong đã vội cất bước, kết quả là cô mất trọng tâm, cơ thể lao về phía trước.

Ngay lúc sắp hôn thảm, Trác Siêu Việt nhanh tay nhanh mắt giữ lấy thắt lưng cô.

Không biết là Trác Siêu Việt uống rượu hơi nhiều, chân tay không linh hoạt, hay là chiếc bàn trà trước sô pha làm vướng, hoặc là, hắn cố ý... Tóm lại, Mộc Mộc không hiểu tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy trước mặt vừa chuyển, cơ thể hắn và cô ngã mạnh xuống, hắn nằm trên mặt đất, còn cô, ngã trên người hắn...

Trong phim, đầy mùi ám muội.

Tư thế của bọn họ, so với trong phim cũng không kém nhiều.

Cô nằm trên người hắn, có thể cảm giác được hơi thở của hắn rất nóng, khi nhanh khi chậm thổi vào trán cô, tim hắn đập rất nhanh, không tiết tấu nhảy lên va chạm ở nơi tiếp xúc với ngực cô, còn nơi ấy của hắn... cường ngạnh cọ sát ở bên đùi...

Cô đã từng cùng hắn, đương nhiên hiểu được ý nghĩa - hắn muốn cô, ít nhất là cơ thể hắn muốn...

Cho đến khi hắn đưa tay lên, đầu ngón tay cầm lấy cổ áo mình, cô hồi hộp quên cả hô hấp, toàn thân không còn chút sức lực, đầu óc cũng rối loạn không thể kiểm soát. Cô tự nhận đầu óc mình bình thường rất tỉnh táo, nhưng chỉ cần gặp phải Trác Siêu Việt, lập tức trở thành trống rỗng.

Tay hắn ở cổ áo cô chần chờ vài giây, cô nghĩ hắn sẽ xé cổ áo cô ra, lại không ngờ hắn đem nó kéo cao, lại kéo cao đến tận dưới cằm mình... Giống như hận không thể bao vây cả người cô không có chút kẽ hở.

"Cô không sao chứ?" Hắn hỏi.

Cô lắc đầu, bởi có hắn làm đệm, lông tóc cô không hề tổn hại gì.

"Vậy bây giờ có thể đứng dậy được không? Chị dâu."

A...

Mộc Mộc lúc này mới ý thức được mình đã nằm úp sấp trên người hắn rất lâu, chân tay luống cuống giống như mềm nhũn ra, cuối cùng dưới cái nhìn nghiến răng nghiến lợi của Trác Siêu Việt, đỏ mặt chống tay vịn đứng lên.

"Xin lỗi, không phải em cố ý."

Trác Siêu Việt căn bản không nhìn thấy cô nói gì, nhặt điều khiển từ xa trước mặt, tắt TV, chấm dứt hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim run, mới đứng dậy, xoay xoay bả vai và khuỷu tay.

"Muộn rồi, tôi xuống lầu ngủ. Cô cũng đi ngủ sớm. Còn nữa, buổi tối ngủ đừng quên khóa cửa."

Nhìn theo bước hắn chạy nhanh xuống lầu, Mộc Mộc mới trở về phòng, đóng cửa lại.

Khóa cửa lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay dần dần nóng lên...

Cô nam quả nữ sống chung một nhà. Cô rất muốn biết, nếu cô không khóa cửa sẽ xảy ra chuyện gì?

Có thể nào hắn sẽ nhất thời xúc động, nửa đêm vọt vào? Sau đó...

Hẳn là cô sẽ không phản kháng, cho dù là phản kháng cũng không địch nổi sức hắn.

Sau đó thì sao? Hắn sẽ dằn vặt tự trách? Dù sao cô bây giờ cũng là bạn gái anh trai hắn, cảm tình của hắn với anh trai lại tốt như vậy.

Hít sâu lần thứ n, Mộc Mộc khóa cửa lại.

Cô biết, Trác Siêu Việt không chỉ muốn cô khóa cửa, mà còn muốn khóa cả trái tim đang không chịu yên phận của mình lại.

Nếu đây là điều hắn muốn, cô có thể làm được, cô nhất định có thể làm được.

*****

Quen sống cuộc sống không có quy luật, Mộc Mộc ở trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được.

Di động bên gối vang tiếng tin nhắn, cô cầm lên xem, bên trên hiển thị tên Trác Siêu Nhiên.

"Ở nhà anh ngủ quen không?"

Cầm di động ngẩn ngơ hồi lâu, cô mới trả về ba chữ.

"Ừm, rất tốt."

"Siêu Việt có bắt nạt em không?" Phía sau anh để một hình mặt cười, ý bảo nói đùa.

"Không, anh ấy nói sẽ tôn trọng em như thánh mẫu Maria."

"Ha ha, vậy anh yên tâm rồi."

"Siêu Nhiên, anh có thể nói cho em biết vì sao anh thích em không?"

Hơn mười phút sau anh mới trả lời: "Anh cũng không rõ, chỉ là cảm giác muốn chăm sóc em, muốn bảo vệ em, muốn tốt với em."

Không có những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, không có ngọt ngào thân thiết, cảm tình bình thản như nước, có thể thấy được anh chưa hãm sâu. Tổn thương sau khi chia tay hẳn là không lớn.

"Cảm ơn!" Cô nhắn lại, "Anh nghỉ ngơi đi, anh còn rất nhiều việc phải làm, không cần để ý đến em, em có thể tự chăm sóc bản thân."

"Được, khi nào có ngày nghỉ, anh về thăm em."

Cầm di động, Mộc Mộc nghĩ xem nên dùng cách nào để chia tay với Trác Siêu Nhiên mới có thể hạn chế tổn thương đến mức thấp nhất, nghĩ mãi, ngủ lúc nào không hay biết.

Sáng sớm, cô bị tiếng bước chân bên ngoài làm tỉnh, dụi mắt ngồi dậy, ngửi được mùi pizza thịt nướng Morgan truyền đến. Nước miếng không cầm được.

Cô bò xuống giường, lặng lẽ hé mở cửa phòng, chỉ thấy Trác Siêu Việt mặc quần áo thể thao màu trắng đứng bên cửa sổ, trong tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán, xem ra vừa đi tập thể dục về.

Trên bàn để Pizza mới mua, là mùi vị cô thích nhất.

"Dậy rồi?" Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn trở lại, cơ thể khoan thai không nói nên lời khí chất.

Cùng với người đàn ông có vài phần tà trong trí nhớ như là hai người khác nhau vậy.

Hắn chỉ Pizza trên bàn vừa mua về: "Chịu khó ăn chút điểm tâm, tôi đưa cô đến một nơi."

"Nơi nào?"

"Đến sẽ biết."

...

Dọc cả đường đi, Mộc Mộc đều đoán, không biết Trác Siêu Việt đưa cô đi chỗ nào, ngay cả khách sạn cũng đoán qua, nhưng không nghĩ đến xe hắn lại tiến vào học viện âm nhạc nổi tiếng của thành phố S.

Tuy rằng không nổi danh như học viện âm nhạc trung ương, nhưng đây là học viện âm nhạc có lịch sử nổi tiếng nhất ở thành phố này, là nơi mà cô từng mơ ước được bước chân vào ngày trước.

Mới như hôm qua, không biết bao nhiêu lần ba nắm tay cô đi qua, tiếng đàn từ trên lớp vọng xuống, ông nói cả đời điều ông tiếc nuối nhất là không thi đỗ học viện âm nhạc này, ông bảo cô nhất định phải thi đỗ vào đây, hoặc thi đỗ một ngôi trường còn tốt hơn nó.

Cô hứa với ông, rồi cô không làm được.

Ngôi trường mang phong cách cổ xưa, Mộc Mộc căng thẳng đứng đó, giống như thấy lại bóng dáng quen thuộc trên bậc thang kia, chiều chuộng vỗ vai cô: "Mộc Mộc, đánh đàn cho giỏi, sau đến đây học được không?"

...

Cô lảo đảo từng bước lui ra phía sau, "Vì sao muốn đưa tôi đến chỗ này?"

"Không phải đây là nơi cô muốn đến nhất sao?"

Nhưng mà...

Cô còn chưa phân tích rõ tình huống đã bị Trác Siêu Việt kéo tay lôi vào.

Một người đàn ông trung niên hơi gầy, vừa nhìn thấy bọn họ liền tươi cười nhiệt tình tiếp đón, còn cố ý gọi điện thoại, nói với cấp dưới công việc chốc lát sẽ không đi, đổi thành buổi chiều.

Biểu tình của Trác Siêu Việt cũng rất đạm mạc, bình thản ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: "Trưởng phòng Lưu, chuyện ngày hôm qua tôi nói với ông..."

Không đợi hắn nói xong, trưởng phòng Lưu đã vội vã trả lời. "Không thành vấn đề, tất cả thủ tục đã được làm thỏa đáng."

"Tiền án của cô ấy, còn giọng nói nữa, có vấn đề gì không?"

"Chỉ cần anh mở miệng, vấn đề gì cũng không là vấn đề." Trưởng phòng Lưu nói, "Chỉ cần không chọn hệ biểu diễn và hệ nghệ thuật truyền thông, những hệ khác đều được."

"Ừm, chuyện điều kiện xét tuyển thì sao?"

"Việc này có chút khó khăn, hôm qua tôi đã thương lượng với phòng giáo vụ, bây giờ công tác chiêu sinh đã chấm dứt, không có cách nào xét tuyển. Chỉ có thể để cô ấy học ở khoa dự bị đại học một năm, chờ tháng Sáu năm sau, cô ấy tham gia đề thi chung quốc gia sau, lúc đó mới chính thức đủ điều kiện xét tuyển."

Trác Siêu Việt hơi hơi nhíu mày, "Vậy không phải là chậm mất một năm sao?"

"Không, không, chỉ vào trường học, thì một năm đâu phải là vần đề."

"Ừm."

Trưởng phòng Lưu cầm lấy một túi hồ sơ trên bàn, đưa cho Trác Siêu Việt, ánh mắt không tự giác hướng đến phía Mộc Mộc, "Đây là một ít thông tin bắt buộc cần điền."

"Ừm." Trác Siêu Việt nhận lấy, rút tờ giấy bên trong, đưa cho Mộc Mộc, "Qua bên kia điền vào."

Mộc Mộc nhìn tờ giấy, là tờ khai hoàn cảnh sinh viên, đơn xin miễn giảm học phí, đơn xin vào kí túc xá, còn có xin học bổng...

Cô biết, chỉ cần điền vào tất cả là mình có thể bước chân vào học viện âm nhạc.

Đây là ước mơ tha thiết của cô...

Nhưng tại sao Trác Siêu Việt lại vì cô mà làm tất cả?

Trác Siêu Việt nhìn ra sự do dự của cô, cười nói, "Đừng sợ, không phải khế ước bán thân."

Trưởng phòng Lưu cũng cười theo, cười đến cực kì ám muộn. "Đây là Trác tiên sinh mở lời, bằng không làm sao trường học chúng tôi có thể phá lệ như vậy... Đợi đến tháng Chín này, xin đừng nói với những sinh viên cùng khóa, mặc cho ai hỏi cô cũng phải nói là thi đỗ bình thường."

"Tại sao anh phải làm như vậy?" Mộc Mộc không tiếng động hỏi.

Trác Siêu Việt không trả lời, lấy đi tờ đơn trong tay cô, cúi đầu tự điền, gặp phải ô không biết, trực tiếp bỏ qua.

Trường phòng Lưu không nói gì, ánh mắt khôn khéo quay đi quay lại giữa hai bọn họ, vẻ mặt ra chiều hiểu ý, còn đi đến trước mặt Mộc Mộc, thân thiện nói, "Sau này ở học viện gặp phải khó khăn gì, tới tìm tôi, xin đừng khách khí."

Cô lung tung gật đầu, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn ngòi bút của Trác Siêu Việt...

Điền xong, ký xong, Trác Siêu Việt đưa Mộc Mộc rời đi.

Ở góc đường nhỏ yên tĩnh, cô giữ chặt cánh tay Trác Siêu Việt, vòng đến trước mặt hỏi, "Vì sao phải giúp em?"

"Bởi vì cô là chị dâu tôi, cái gì tôi còn thể làm cho cô, huống chi việc này chẳng đáng gì..."

"Nếu em không phải thì sao?"

"Nếu cô không phải..." Hắn rút về cánh tay bị cô giữ chặt, thản nhiên mỉm cười, "Tôi ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái!"

Dòng nước nóng bỏng trào tra khỏi mắt, cô lắc đầu.

"Trác Siêu Việt! Anh còn nhớ rõ! Anh còn nhớ rõ em, nhớ rõ những lời em nói!"

Ánh mặt trời xuyên qua nhành cây, chiếu vào mặt hắn thành những vệt sáng tối loang lổ.

"Vì sao anh muốn học khẩu ngữ?"