Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)

Chương 24




Mộc Mộc dụi dụi mắt, khẳng định mình không nhìn nhầm, tự véo tay mình, đau.

Quá bất ngờ làm cho cô không tưởng tượng được, thiếu chút nữa thốt lên tiếng hỏi: Tại sao anh ở đây? Anh đang đợi em sao? Anh đến từ lúc nào?

Nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông trước mắt này hôm qua vừa từ chối mình cô lại cố kìm chế, không nghĩ hỏi những vấn đề tự mình đa tình. Điều chỉnh lại hơi thở, cô nhẹ nhàng mở miệng đáp: "Đa số thời gian ban nhạc đều biểu diễn buổi tối, thu dọn xong đều phải qua nửa đêm mới về được."

"Ánh sáng yếu quá, tôi nhìn không rõ cô nói gì, đi vào rồi nói." Trác Siêu Việt đẩy cửa sắt.

"A."

Cô mở cánh cửa gỗ, ánh điện từ bên trong hắt ra, luồn sáng vừa vặn chiếu trên mặt Trác Siêu Việt, quyện vào ánh mắt hắn...

Mộc Mộc ngốc nghếch đứng nhìn, nhập tâm thưởng thức, hoàn toàn quên mình đang chuẩn bị chuyển nhà, thu dọn mới xong một nửa, phòng hẹp lại ẩm ướt, bừa bộn, không thích hợp để một người đàn ông đi vào.

Trác Siêu Việt vào cửa, sững sờ đứng trước phòng khách, một ô nhỏ chưa đầy ba mét vuông.

Mộc Mộc hoàn hồn, mặt nở nụ cười đáng yêu, chân lặng lẽ đá gói băng vệ sinh dưới đất về phía sau một chiếc thùng.

Miệng hắn khẽ nhếch, ánh mắt nhìn về phía nhà về sinh. Cô cuống quýt vọt vào, đem tất cả đồ lót kéo xuống, nhét vào ngăn tủ. Lúc quay lại, nhìn thấy mình đầu tóc rối bù trong gương, Mộc Mộc lặng lẽ vuốt vuốt tóc, sửa sang lại áo.

Trác Siêu Việt che miệng ho nhẹ, nói: "Thu xếp đi, tôi giúp cô chuyển nhà."

"Hả? Phòng của em còn vài ngày nữa mới hết hạn."

"Nơi này con người làm sao có thể ở được. Tôi đã tìm giúp cô một nơi rất tốt, ăn ở đều miễn phí, nhưng sang tháng chín mới có thể chuyển đến."

Thời đại này còn có chỗ ăn ở miễn phí? Mộc Mộc hoài nghi, "Chỗ nào?"

"Chỗ cô muốn đến nhất, ngày mai tôi đưa cô qua xem. Anh trai tôi nói, hơn hai mươi ngày này cô ở phòng anh ấy, dù sao anh ấy không ở nhà, phòng cũng để trống."

"A?"

Đại khái là tối hôm qua không ngủ đủ, Mộc Mộc ngơ ngác một hồi lâu mới tiêu hóa được những lời hắn nói.

Trác Siêu Việt để cô ở nhà của hắn, không, là ở lầu trên lầu hắn, tuy rằng, cô và hắn cùng ở một nhà, nhưng là phòng trên phòng dưới, ý tưởng này nghe thật mùi mẫn, nhưng cô sắp chia tay với anh trai hắn, quan hệ này, có vẻ hơi không được...

"Không cần." Cô từ chối không quá kiên định. "Như vậy, không tốt lắm."

"Không có gì không tốt, tôi đã đồng ý với anh ấy sẽ chăm sóc cô, tôi nhất định sẽ làm." Hắn không cho cô cự tuyệt, "Thu dọn đi."

"Nhưng là..."

"Không nhưng nhị gì, cô yên tâm, trước khi hai người chia tay, tôi sẽ tôn trọng cô như tôn trọng thánh mẫu Maria."

Sau khi chi tay thì sao? Cô muốn hỏi nhưng không dám.

Nhưng hắn không những đọc được khẩu ngữ, mà hình như còn đọc được ý nghĩ người khác, "Sau khi hai người chia tay, tôi sẽ không gặp lại cô."

Đây là lựa chọn khó khăn nhất của Mộc Mộc từ khi chào đời, lấy thân phận là bạn gái Trác Siêu Nhiên đến nhà bọn họ, "ở chung" với Trác Siêu Việt hai mươi mấy ngày, một giấc mộng đẹp không có thật.

Đi? Hay là không đi?

Đi, hình như cô phụ ý tốt của Trác Siêu Nhiên, không đi... Cô thực sự rất muốn đi.

Trong lúc cô đấu tranh tư tưởng, Trác Siêu Việt ở trong phòng cô đi lại, nhìn thấy bức ảnh gia đình cô ố vàng trên đầu giường, cầm lên chiếc khăn tay chiết hình hoa hồng trắng bên gối, lại lưu ý đến điện thoại cố định của cô...

Khi tay hắn dừng ở phím ghi âm, đầu óc Mộc Mộc ong lên một tiếng, định xông lên ngăn lại, nhưng sớm không kịp nữa rồi.

Giọng nói Kiều Nghi Kiệt nhẹ nhàng vang lên.

"Vụ án rốt cuộc cũng kết thúc, suýt nữa anh mất mạng. Em đoán xem anh thua hay thắng?... Đương nhiên thắng, chúc mừng bạn trai vĩ đại của em đi, lát nữa anh đến tìm em... Được rồi, cứ quyết định như vậy, buổi tối sáu giờ!"

"Em yêu, tỉnh ngủ chưa? Tại sao không nhắn tin lại cho anh, còn giận hả? Anh cam đoan với em, lần sau tuyệt đối không bao giờ bắt em xem phim nóng cùng."

"Là anh, bạn trai của em, dậy mau, trang điểm xinh đẹp chút, nửa giờ sau anh đến. À, không cần chuẩn bị cơm trưa, anh mang Pizza em thích nhất đến."

Trác Siêu Việt nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự lạnh lùng tức giận. Hắn đi hướng cô, môi uốn thành một đường cong, hai tay nắm thành quyền như bất cứ lúc nào cũng có thể xiết cổ cô lại.

Mộc Mộc không tự chủ được đưa tay sờ cổ, lui về phía sau, đến khi người kề sát vách tường.

"Tôi cho cô ba phút giải thích." Giọng nói hắn dường như từ kẽ răng đi ra, thần thái này, ngữ khí này, còn có cái khí thế bức người này, Mộc Mộc giật mình có chút ảo giác, hắn không phải em chồng mà chính là chồng cô.

"Không giống như anh tưởng tượng, anh ấy là luật sư bào chữa trước đây của em, từng giúp em rất nhiều." Cô lộn xộn giải thích, "Cũng không biết vì sao anh ấy thích em, từ sau khi em ra tù thì bắt đầu theo đuổi. Nhưng cho đến bây giờ em chưa từng nhận lời, thật sự!... Trong lòng em, chỉ có..."

Mộc Mộc nuốt nước miếng, đem từ "anh" phía sau ngăn lại.

Sắc mặt của hắn dịu đi chút ít, nắm tay cũng hoãn ra rất nhiều, "Thật sao?"

Cô cuống quýt gật đầu, lấy di động tìm rất nhiều tin nhắn của Kiều Nghi Kiệt: "Anh xem, chỗ này có rất nhiều tin nhắn em từ chối anh ta."

Hắn cầm lấy di động trong tay cô, "Ừm, thu dọn đi."

Mộc Mộc kinh hãi chạy đến sắp xếp đồ, chờ tất cả xong xôi, Trác Siêu Việt một tay mang theo valy, một tay xách túi du lịch, chuẩn bị ra ngoài, cô mới đột nhiên bừng tỉnh, cô còn chưa quyết định đi hay không đi đến nhà anh ta cơ mà?

"Tôi đem các thứ chuyển lên xe, cô xem xem còn có thứ gì quên mang theo..." Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt vô tình lướt qua phòng tắm, Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới còn bộ nội y cô thích nhất trong đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

******

Cho đến khi Mộc Mộc ngồi ở sô pha trước cửa sổ sát đất, cầm một ly sữa ấm áp đưa lên môi, vẫn đang chìm trong một tráng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Cô không nhớ được tại sao mình lại ở nơi này, cũng sẽ không biết làm thế nào ở chung nhà với Trác Siêu Việt.

Trác Siêu Việt để đồ đạc của cô ở phòng khách trên lầu.

"Uống sữa xong rồi đi ngủ, ngủ dậy hãy sắp xếp mọi thứ." Trác Siêu Việt nói với cô: "Tôi có việc phải ra ngoài, buổi tối không ăn ở nhà. Trong tủ lạnh có đồ ăn, muốn ăn gì tự mình làm."

"Ừm." Cô gật đầu.

Nhìn bóng dáng Trác Siêu Việt xuống lầu, Mộc Mộc phát hiện nếu hai anh em bọn họ có chỗ nào giống nhau, thì đó là đều rất biết cách chăm sóc người khác.

Uống xong ly sữa ngọt đến phát ngấy, cảm giác mệt mỏi lại ập đến. Cô đi vào phòng khách, thay chiếc áo phông trắng rộng, tiến vào chăn ngủ (Đây là phòng ngủ của khách, mọi người đừng nghĩ là phòng tiếp khách nhé, híc)

Giường và chăn đều mềm mại, cực kỳ thoải mái, cô nhắm mắt, lập tức tiến vào giấc ngủ.

Không biết ngủ trong bao lâu, đến khi mở mắt, bầu trời đã tối lại. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lúc sáng lúc tối.

Cô một mình dọn dẹp mọi thứ, ăn cơm, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Trác Siêu Việt còn chưa trở về.

Căn phòng lớn như vậy chỉ có một người, trống vắng lại yên tĩnh.

Cô định tìm nhạc phổ ra xem, giết thời gian, đảo qua đạo lại lại phát hiện ra chiếc đĩa, trên mặt viết "Sắc giới - bản đầy đủ". Đây là Kiều Nghi Kiệt để ở nhà cô, vốn định tìm cơ hội trả lại mà quên mất.

Tuy rằng bộ "Sắc giới" này có nhiều cảnh nóng, nhưng tình tiết và diễn viên đều đáng xem.

Lần trước, cô mới xem được một nửa, cũng không biết Giai Chi xinh đẹp trả giá nhiều như vậy, làm cho Dịch tiên sinh yêu mình, cuối cùng có ám sát thành công hay không.

Đêm dài tịch mịch đơn điệu, xem phim dường như là lựa chọn không tồi. Vì thế, Mộc Mộc đem đĩa bỏ vào đầu DVD, cầm điều khiển từ xa nghiên cứu một lúc, trên TV xuất hiện hình ảnh.

Cô tìm một tư thế thoải mái, cả người cuộn mình ở góc sô pha, đắm chìm trong tình tiết phim, cả trong những đoạn kích tình trên màn ảnh.

Bởi vì xem quá chăm chú, Mộc Mộc hoàn toàn không chú ý dưới lầu có người mở cửa, hơn nữa lại nhẹ nhàng lên lầu...

Trác Siêu Việt sau khi ăn tối ở khách sạn, vội vã về nhà, muốn xác định xem cô gái ở nhà có mất một cọng tóc nào không. Không nghĩ được, vừa lên lầu đã thấy cảnh tượng: Người con gái mình nhớ đã lâu cắn ngón trỏ, hơi tựa vào thành sô pha, ánh mắt chằm chằm nhìn một nam một nữ hôn nhau cuồng nhiệt trên màn ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng...

Chiếc áo phông màu trắng rộng che đi nửa cơ thể, hai chân vắt trên thành ghế sô pha không hề giấu giếm lộ ra trước mắt hắn.

Hình như cô vừa tắm, nước trên tóc làm phía trên áo như trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn ngực. Còn có, cổ áo rộng khẽ lệch sang vai phải, lộ ra làn da mượt mà trắng muốt.

Nhiều năm không gặp, cô trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa ở chỗ đó, cũng ngày càng đầy đặn...

"Chị dâu," Trác Siêu Việt đi đến, dán bên tai cô mở miệng: "Tuy rằng đối với tự chủ của mình, tôi rất tin tưởng, nhưng đêm hôm khuya khoắt, cô ăn mặc như vậy, ngồi ở chỗ này xem "Sắc Giới" bản đầy đủ..."

Giọng nói khêu gợi chợt vang lên bên tai, Mộc Mộc sợ tới mức thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài.

Chờ đến khi cô hoàn hồn, trên màn ảnh đã chuyển đến cảnh hai người ngã trên giường, long trời lở đất quấn quýt lấy nhau, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt.

Mộc Mộc cuống quýt tìm điều khiển, muốn tắt đi hình ảnh làm cho người ta xấu hổ này, lúc cô gần lấy được, lại bị Trác Siêu Việt đoạt đi, hơn nữa cầm điều khiển vòng đến trước sô pha ngồi xuống, hứng thú nhìn lên màn hình.

Vừa chuyển cảnh, Dịch tiên sinh trong TV lấy một loại tư thế đặc thù đi vào cơ thể Giai Chi, tiếng nhạc kích thích cùng với tiếng hít thở dồn dập đứt quãng vang lên...

"Tư thế này, rất khó..." Trác Siêu Việt nhìn về phía cô, khóe môi nhếch lên tà tà mỉm cười, "Có phải hay không?"