Khi nói câu đó, giọng của Trình Lê qua quýt bình bình, nói xong cô cũng không làm gì nữa.
Hai người đứng cách nhau hai bước, Nhậm Tây An nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô và đôi mắt trong veo của cô, như nhịn cười nói bằng giọng đều đều: “Em qua đây, lại gần anh một chút.”
Câu này quen quen, Trình Lê bước về trước một bước.
Nhậm Tây An nhìn lướt qua ngón tay thon dài của cô, nói: “Trong túi của anh có một thứ.”
Trình Lê hỏi: “Muốn em lấy ra giúp anh?” Điểm ăn ý này vẫn còn.
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Túi phải.”
Trình Lê luồn tay vào túi anh, sờ được một cái hộp.
Cô không vội lấy ra ngoài, tay sờ lên, chỉ cảm thấy bề mặt hộp phủ một lớp nhung mịn, hơi mềm.
Loại hộp nhỏ này… Trình Lê lờ mờ đoán được là vật gì.
Trình Lê không lấy ra, Nhậm Tây An nói từng chữ một: “Lại muốn nuốt lời, sợ rồi à?”
Trình Lê lắc đầu, nhìn thẳng anh: “Là em cầu hôn, nên là em tặng anh.”
Đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Nhậm Tây An chỉ cảm thấy chiến binh ngẩng lên dưới người lại phấn khích hơn một chút. Anh khẽ cắn răng, giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt khuôn mặt lạnh đi trong gió của Trình Lê.
Trong đêm tuyết, cô với khuôn mặt trắng, mái tóc đen, luồng sức mạnh điềm tĩnh và quả cảm giữa hàng mày và đôi mắt dễ thấy nhất.
Đó là thứ hấp dẫn người khác nhất trên người cô.
Nhậm Tây An nói: “Làm anh hạnh phúc là được, mấy việc còn lại ai làm cũng như nhau cả.”
Trình Lê lấy cái hộp, mở ra trước mặt Nhậm Tây An.
Cô hỏi: “Có vừa không?”
Nhậm Tây An trả lời: “Vừa hay không thì đeo vào là biết thôi.”
Kiểu dáng rất đơn giản, phù hợp với thẩm mỹ của anh.
Trình Lê cũng không chờ anh ra tay, tự mình đeo vào, chiếc nhẫn và ngón tay dính vào nhau hơi chật.
Nhậm Tây An thấy cô khẽ nhíu mày, cười khẽ: “To rồi, nó vừa với em chưa tới ba mươi kia cơ.”
Trình Lê ngẩng đầu nhìn anh, hiểu anh đang nói gì, chiếc nhẫn này không phải là chiếc anh tạm thời mua, mà là chiếc nhẫn đã có từ năm đó.
Trái tim Trình Lê nóng lên, nhưng cũng không hỏi thêm, cũng không tính toán cú điện thoại sai sự thật kia, sau đó nhanh nhẹn đẩy chiếc nhẫn kiểu nam vào ngón áp út của anh.
Cô đeo giúp anh, Nhậm Tây An liền đưa tay phối hợp.
Đeo xong, Nhậm Tây An nói: “Lên xe đi, mẹ nó sắp lạnh cóng rồi.”
Trình Lê đã dùng lời tuyên bố diện tích hàng ghế sau để bày tỏ thành ý mời anh làm, Nhậm Tây An cũng đã lấy một chiếc nhẫn coi như lời đáp lại.
Bây giờ Trình Lê cũng không muốn làm anh nữa, vừa rồi cô đã hung hăng nếm qua mùi vị của anh, không còn khát tình nữa.
Cô chỉ vuốt ve chiếc nhẫn kim loại trên ngón tay, đi đến chỗ ghế phụ.
Cô vừa bước, Nhậm Tây An lập tức một tay vồ lấy cánh tay cô, tay kia đóng sầm cửa ghế phụ.
Trình Lê nhìn anh.
Nhậm Tây An hơi nghiêng người hỏi: “Gần đây thịnh hành cái gì?”
Đổi đề tài quá nhanh rồi, Trình Lê ngay thẳng: “Em không để ý tới bách thái xã hội.”
Người luôn thông minh lắm mà, sao đột nhiên lại ngốc rồi vậy?
Nhậm Tây An như cười như không: “Thịnh hành bác sĩ bảo cưới.”
Trình Lê khẽ nheo mắt.
Nhậm Tây An nói: “Chúng ta theo trào lưu đi.”
Vốn nhịn được, nhưng bây giờ anh không muốn nhịn.
Cô châm lửa thì cô phải có trách nhiệm dập lửa.
Đất trời lạnh lẽo hôm nay, tỉ lệ gieo giống sống sót không biết như thế nào.
Lần gieo giống vào buổi trưa, không nhất định là có kết quả, lần này anh muốn bù thêm ít giống vào.
Đã phí hoài thời gian đã qua, ngày sau phải thêm sức ngựa để bù lại.
Trình Lê nói: “Vậy anh tích cực chút đi.”
Nhậm Tây An: “…”
Cô giục: “Mở cửa ghế sau đi.”
Hai người chui vào trong xe, đóng cửa lại, cởi áo khoác rất nhanh, nằm ngổn ngang trong xe.
Không gian trong xe quả thật rất lớn, Trình Lê nửa ngồi, dựa lưng vào lưng ghế hàng trước, co chân ở một bên.
Nhậm Tây An kéo mông cô để cô ngồi trên chân anh, bàn tay anh sờ lên trên theo eo Trình Lê, vén áo len của cô đẩy hết lên trên rãnh ngực cô.
Bàn tay anh khẽ nắn bóp làn da trắng nõn của cô, cởi áo lót cô.
Nơi mềm mại trước ngực Trình Lê được lòng bàn tay Nhậm Tây An bao bọc.
Anh khá mạnh tay, nhưng Trình Lê cảm thấy dễ chịu. Cô dựa lưng vào lưng ghế, cánh tay vén chiếc áo may ô thể thao trên người anh.
Trình Lê còn chưa cởi lớp vải đó khỏi người anh, bàn tay Nhậm Tây An đã mò đến quần lót cô.
Một lớp vải mỏng manh không ngăn nổi sức mạnh của anh, nhanh chóng bị xé thành mảnh nhỏ tách khỏi người cô.
Bàn tay Trình Lê cởi dây thắt lưng thay cho anh, sờ lớp vải nơi thắt lưng anh rồi kéo xuống. Mạnh ai nấy làm, nhưng lại chung sức hợp tác.
Cô không mạnh như anh, không xé rách những chướng ngại vật đó, chỉ kéo tầng lớp vải móc vũ khí của anh ra.
Sức mạnh phấn khởi ấy được thả ra ngoài, khẽ nhảy một cái trong lòng bàn tay cô.
Trình Lê nhẹ nhàng nắm, trong thoáng chốc đôi mắt Nhậm Tây An đầy máu, anh in bờ môi lên gò má Trình Lê, hôn cô.
Sự ấm áp trên mặt Trình Lê vẫn chưa tan, anh lại tách chân Trình Lê ra, bàn tay di chuyển dọc theo bắp đùi cô về phía khu rừng của cô.
Bàn tay cô không ngừng vỗ về nơi xao động của anh, bàn tay anh mài ép nơi mềm mại nhất của cô.
Thế tấn công ung dung thong thả của Nhậm Tây An khiến cả người Trình Lê không kìm được mà run rẩy, càng run thân thể cô càng mềm. Cô thất thủ rất nhanh, buông tay như thể không tự động khống chế được, lưng lại ngã về phía lưng hàng ghế trước.
Bàn tay Nhậm Tây An mạnh hơn một chút, một tiếng rên nhẹ vô cùng phát ra từ cổ họng Trình Lê.
Chân cô cong lên, bàn tay bám trên lưng Nhậm Tây An, cắn môi, một luồng nhiệt tràn ra dưới người.
Trình Lê kìm lòng không đặng dựa vào người Nhậm Tây An, Nhậm Tây An ôm chặt cô vào lòng anh.
Hông anh mượn thế xông lên, cả người Trình Lê bị anh xuyên qua, buông đôi môi khẽ cắn, khẽ a một tiếng.
Nhậm Tây An không dừng lại, chợt ôm lấy vòng eo thon của cô để cô nằm ngang trên lưng ghế hàng sau.
Anh đè xuống, mang theo cô tròng trành trong không gian nhỏ hẹp này.
Từng chút một khiến đôi bên chìm ngập, liên tục gieo giống, tạo nên sinh mạng mới…
Khoảnh khắc kết thúc, Nhậm Tây An ôm Trình Lê, dùng áo khoác của anh bọc lấy cô.
Trước mắt Trình Lê tối om, thân thể mềm nhũn không thể động đậy.
Nhậm Tây An vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô, lau mồ hôi nơi trán cô.
Trình Lê dứt khoát nhắm mắt, mở mắt cũng mệt.
Nhậm Tây An ghé vào bên tai cô nói: “Ngày mai làm nhé.”
Trình Lê làm ổ trong lòng anh: “Được.”
Gặp gia trưởng… Để sau đi, anh đã nói rõ xong, không có nỗi lo về sau.
Nhậm Tây An lại hỏi: “Em đã xin nghỉ bao lâu?”
Giọng Trình Lê uể oải: “Còn ba ngày nữa, vẫn chưa trả phép.”
Nhậm Tây An ừm một tiếng: “Đủ rồi.” Lãnh giấy chứng nhận xong, rồi giới thiệu cô cho từng người anh thường giao thiệp trong giới hiện nay, rồi dời đồ của hai người về cùng một chỗ, vậy là đủ rồi. Từ chỗ Trình Lộc Minh, trưởng bối bên cô đã cắt đứt hết nên cũng không cần thăm hỏi.
Trình Lê không có sức hỏi anh cái gì đủ, cô mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi rất nhanh.
**
Đêm nay, Nhậm Tây An đưa Trình Lê về tứ hợp viện của cô, kể cả anh, làm ổ trong không gian nho nhỏ của cô.
Anh tới một lần là có thể hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh.
Trình Lê gần như không có hàng xóm, trong cái sân cô ở càng không có lấy một hộ.
Đây cũng là chuyện tốt, tiện cho anh sang ở.
Nhậm Tây An không muốn thay đổi nhịp điệu và thói quen cuộc sống của Trình Lê, mấy năm nay cô đã chống đỡ mệt lắm rồi, cho nên tương lai hãy để anh thích ứng với cô.
Hôm sau khi Trình Lê thức dậy, Nhậm Tây An đã về Max lấy quần áo, mua bữa sáng xong.
Khi về Max, anh nhân tiện nói cho Lý Thành Khê biết, anh tiếp nhận chiếc xe đã có tì vết của Lý Thành Khê, bảo Lý Thành Khê đi đặt chiếc mới, đưa hóa đơn cho anh là được.
Lý Thành Khê sớm có linh cảm chiếc xe này sẽ bị sứt mẻ, anh ta cũng không ngại, nói vào tiệm sửa rồi anh ta dùng tiếp, không sao cả.
Anh ta cảm thấy không sao, Nhậm Tây An cảm thấy có sao.
Chiếc xe này từng coi như là giường của anh và Trình Lê một lần, quả thật không thích hợp giao cho bất kì người nào lái nữa.
Bây giờ ở chung một phòng, Trình Lê cũng không thấy có Nhậm Tây An ở đây cô không quen, khi thức dậy cô cảm thấy trong chăn vẫn còn mùi của anh.
Mùi vị thanh đạm trên người anh khiến cô cảm thấy thoải mái.
Trình Lê tắm xong, mặc đồ xong, ngồi đối diện Nhậm Tây An. Khi bước đi có hơi đau, cô nhíu mày.
Nhậm Tây An hỏi cô: “Còn thích ăn mấy món đó chứ?”
Trình Lê liếc nhìn bánh bao nhỏ nhân thịt, cháo… bày trên bàn.
Cô trả lời: “Không thay đổi. Thứ em thích đều rất khó thay đổi, anh và món ăn đều như vậy.”
Nhậm Tây An cũng đã quen với sự bày tỏ của cô, hỏi cô: “Sổ hộ khẩu có ở đây không?”
Trình Lê ừm một tiếng, cô vốn đã xếp vào mục hộ đơn, trong sổ chỉ có một mình cô.
Nhậm Tây An nói: “Bắt đầu từ tối qua coi như là anh tới ở rồi, em quen một chút đi.”
Trình Lê húp cháo, sau đó nói: “Như vậy thì tủi thân cho anh.”
Nhậm Tây An: “Một người đàn ông như anh mà để ý chuyện này ư?”
Trình Lê lại nói: “Mèo của em còn phải về nữa.”
Nhậm Tây An không bác bỏ: “Khi anh không ở Sao Thiên Lang thì cũng không thể cứ để Chu Kình nuôi chó của anh được. Em có thời gian thì mang mèo đi làm quen một chút đi, để bọn nó quen với nhau.”
Trình Lê: “…”
Chó và mèo làm quen thế nào? Khắc lắm đó. Gặp chó của anh một lần, hai ông chủ của cô sợ không nhẹ đâu.
Nhưng cô cũng không làm ngược lại, việc gần gũi này là phải làm, lỡ như làm quen thành công thì sao! Dù sao thì những ngày tháng sống chung còn dài lắm.
Mèo của cô không thể trốn tránh không có tiền đồ được, huống chi lỡ như chó của anh là cọp giấy giống anh thì sao!
**
Ăn sáng xong, hai người đến cục dân chính xếp hàng thật sớm.
Nhiệt độ rất thấp, không có nhiều người.
Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, Nhậm Tây An cũng không che mặt. Trình Lê được anh nắm tay cả đường vẫn hơi lo sẽ bị người qua đường chụp lại tung lên mạng xã hội.
Cô biết con người anh không thích bị người khác bàn tán.
Nhậm Tây An mặc chiếc áo sơ mi trắng lấy từ Max trong chiếc áo khoác của anh. Khi thức dậy Trình Lê thấy cách ăn mặc của anh thì cũng chọn mặc áo sơ mi trắng bên trong.
Giây phút cầm tấm ảnh chụp chung nền đỏ áo trắng, Trình Lê nhìn thêm mấy lần.
Đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của họ, không nghĩ đến sẽ chụp trong trường hợp như vậy.
Anh quá dễ theo đuổi, nhanh như vậy mà cô đã thành công. Lần này cô rèn sắt khi còn nóng đi theo một mạch, thật đúng là sắt dập vào bảng rồi.
Làm xong đi ra, Nhậm Tây An để hết hai cuốn sổ màu đỏ vào tay Trình Lê.
Anh nhớ chiếc Jeep của Trình lê còn ở Sao Thiên Lang.
Nếu cô có xe có thể lái được, thì tối qua anh cũng sẽ không dọa cô như vậy, sẽ không yên tâm để một mình cô lái xe ra ngoài trong tình trạng nóng lòng như vậy.
Nhậm Tây An đưa chìa khóa xe cho Trình Lê: “Anh phải về Max xử lý một số chuyện, xe cho em, buổi trưa em mang xe tìm anh ăn trưa.”
Trình Lê nói: “Buổi sáng em không phải làm chuyện gì cả, không cần dùng đâu.”
Buổi sáng là giờ làm việc, cô cũng không có cách nào đi tìm Trần Mặc đang làm việc đón mèo được.
Nhậm Tây An nhìn cô: “Có tiền không?”
Trình Lê nói: “Không nhiều.”
Nhậm Tây An vẫn nhét chìa khóa cho cô: “Em có việc phải làm. Đi mua cái giường, cái kia của em hai người ngủ chật quá. Em tự trả tiền, coi như là của hồi môn của em.”