Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 44: Anh vượt núi băng đèo vì em (6)




Nhiều năm lắm rồi, Nhậm Đông Dã chưa từng can thiệp vào việc ra quyết định trên đường đời của con cái.

Ông không phải là một người cha bảo thủ, vợ đã qua đời, giữa ông và con trai đã sớm xây nên một sự tín nhiệm bền vững.

Đây là một kiểu quan hệ cùng vượt qua hình thành gần ba mươi năm qua, tín nhiệm cách cư xử và cái nhìn của nhau.

Điều Nhậm Đông Dã cần chẳng qua cũng chỉ là một phần tôn trọng và quý trọng khi sống chung.

Sự thân mật xây nên giữa người với người ấy vô cùng khắng khít, chứ không phải chỉ là một loại nghĩa vụ xây nên trên sự ràng buộc của mối quan hệ cha con.



Đánh xong, Nhậm Tây An nói rõ chuyện “nhà tân hôn” này, cũng cơ bản tiến vào bước gặp người thật tiếp theo.

Nghề nghiệp và tính cách của Trình Lê, Nhậm Tây An không dùng quá nhiều tính từ.

Vứt hết tất cả, trong mắt anh, Trình Lê chỉ hợp với bốn chữ: Không hề chùn bước.

Bản thân cô luôn quyết chí tiến lên, cũng làm cho người tiếp xúc với cô có nhiều dũng khí hơn, cũng sẽ sẵn lòng không chùn bước vì cô.

Nhậm Đông Dã nghe hai ba câu giới thiệu này xong chỉ tiêu hóa một lúc, rồi sau đó nói: “Con chọn thời gian để chúng ta gặp mặt đi.”

Nhậm Tây An ngâm trà giúp ông lần nữa, màu vàng trong veo dần tràn đầy cái cốc sứ, hương thơm thoang thoảng lan tỏa.

Không khí trong phòng bỗng ấm áp hơn rất nhiều.

Nhậm Đông Dã cầm tấm thiệp cưới mà Tần Đàm mang đến trong tay, rồi bổ sung: “Đó là người là con muốn sống hết đời, ta không muốn nói nhiều. Tốt xấu gì thì con tự chịu trách nhiệm. Nếu con vẫn còn mười tám tuổi thì ta sẽ kiểm định thay cho con; bây giờ con đã đủ chín chắn rồi, không cần ta nhắc nữa. Con cân nhắc xem tính cách của con bé, nếu lo nó tới nhà bị áp lực hay câu nệ gì thì tìm một chỗ linh động mà gặp.”

Nhậm Đông Dã suy nghĩ rất chu đáo, Nhậm Tây An bưng cốc sứ lên đưa cho ông: “Vâng ạ.”

Nhậm Đông Dã gật đầu: “Thanh minh còn sớm, dành thời gian đi thăm mẹ con một chút, nói tin này cho bà ấy biết luôn.”

Nhậm Tây An đáp ứng.

Anh đã đưa Trình Lê vào nhận thức của Nhậm Đông Dã, nhưng anh vẫn chưa rõ nguyên nhân Nhậm Đông Dã vội gọi họ về nhà tối nay.

Thấy Nhậm Đông Dã không định đề cập, Nhậm Tây An chủ động hỏi: “Tối nay bố vội gọi con về là có chuyện ạ?”

Nhậm Đông Dã xua tay với anh: “Bây giờ không có chuyện của con, anh hai con nghe là được rồi.”

Nhậm Tây An khựng lại, lập tức hiểu vở kịch này phải hát màn nào.

Có lẽ là có chuyện lớn đời người.

Đoán chừng có người tốt bụng nào đó giới thiệu con gái nhà ai đó với Nhậm Đông Dã.

Nhậm Đông Dã sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn cuối cùng của họ, nhưng trong quá trình này ông cũng sẽ không từ chối thêm dầu vào lửa.

Trình Lê xuất hiện quả là đúng lúc.

***

Tất cả giấy tờ trong nhà đều để trong phòng đàn mà Khương Thời, bà Nhậm sử dụng khi còn sống.

Nhậm Tây An lấy thứ cần thiết trong tủ bảo hiểm ra, rồi trở về phòng ngủ.

Ở Max và Sao Thiên Lang lâu, về căn phòng diện tích có hạn sẽ cảm thấy chật chội.

Lấy một cái hộp bọc nhung nhỏ mà anh để trong ngăn kéo nhiều năm, anh cũng không ở lại lâu rồi xuống lầu lần nữa.

Thấy bóng đêm càng ngày càng sâu.

Làm xong rồi, giường còn chưa lạnh mà anh đã đi mất dạng, dù thế nào thì cũng không thể để Trình Lê chờ quá lâu.

Nhậm Đông Dã đã rời khỏi phòng khách, trong phòng cũng không thấy bóng dáng Nhậm Tịnh Du đâu.

Nhậm Tây An thử đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ thấy dưới bầu trời đen kịt, một mình Nhậm Tịnh Du dựa vào vách tường bên ngoài, Tần Đàm cũng đã đi mất.

Thấy anh đi ra, Nhậm Tịnh Du búng tàn thuốc nơi đầu ngón tay một cái, hơi khép mắt để quét sạch sự tĩnh mịch trong mắt, hỏi: “Chú ba, chú thấy thế nào?”

Có sự ăn ý bao nhiêu năm nay, Nhậm Tây An biết anh ta đang hỏi cái gì.

Nhậm Tịnh Du hỏi là: Anh đứng ở góc độ một người quan sát, thấy tình cảnh cô đơn lẻ bóng ngày hôm nay của anh ta thế nào.

Thiệp cưới có rồi, Tần Đàm và Diệp Liên Thiệu cơ bản cũng đã đến hồi kết thúc.

Tần Đàm luôn luôn rất cứng cỏi, nơi đáy mắt cô chỉ có sương phủ nơi khóe mắt chứ không có lệ.

Mấy năm trước, lớp sương phủ trong mắt Tần Đàm đọng lâu ngày hóa thành cơn mưa, cô đi rồi, mưa đổ xuống, cây dù che chở cho Nhậm Tịnh Du trong tay Tần Đàm không còn nữa, Nhậm Tịnh Du bị ướt cả người vô cùng thảm hại, cô đi rồi cũng sẽ không quay đầu lại hỏi xem anh có lạnh hay không.

Ý lạnh xung quanh đều mang chút mùi vị thổn thức.

Đây không phải là chuyện như hồi còn bé không vui đánh một trận là có thể giải quyết, Nhậm Tây An chỉ hỏi: “Anh đã nói hết chuyện nên nói với chị Đàm rồi?”

Nhậm Tịnh Du nhìn anh, mang theo chút tự giễu: “Có thể nói cái gì chứ? Biến thành như vậy đâu phải là một ngày hai ngày. Nói nhiều lại đào góc tường của lão Diệp, ngược lại anh không được tự nhiên.”

Nhậm Tịnh Du trước kia điên cuồng lao vào công việc, thời gian nghỉ ngơi mỗi năm khá ít.

Sau khi từ đội tỉnh vào đội tuyển quốc gia thì Nhậm Tây An về nhà cũng ít, không có nhiều cơ hội chạm mặt.

Nhưng hàng năm hai anh em đều cùng làm một chuyện trong cùng một ngày.

Đầu năm đi chùa Thiền Minh cầu nguyện.

Không hề tin Phật, chẳng qua là cầu cho người mình quan tâm bình an.

Hàng năm, người mà Nhậm Tịnh Du viết lên thẻ cầu nguyện đều có Tần Đàm.

Nhậm Tây An cũng từng viết Trình Lê.

Khi Nhậm Tịnh Du bận rộn, một ngày ba bữa không theo quy luật, chưa từng để Tần Đàm biết những chuyện này, anh bận nên quên nói.

Bây giờ nhắc lại, đơn giản là quạt lá vào mùa đông, áo bông vào mùa hè, sự ân cần của anh sau khi trái tim cô lạnh lẽo.

Đứng như vậy càng cảm thấy đè nén hơn.

Nhậm Tịnh Du dụi tắt thuốc, nhắc đến cuộc gặp vô tình tối nay: “Không nói chuyện này nữa. Trước khi về chạm mặt một người.”

Nhậm Tây An không đề phòng: “Ai?”

Nhậm Tịnh Du cũng không úp mở: “Bạn cũ, một cô gái đi đêm, của chú.”

Lúc này Nhậm Tây An ngược lại cũng hơi bất ngờ.

Từ “đi đêm” Nhậm Tịnh Du dùng cũng coi như thích hợp.

Nhậm Tây An mỉm cười gần như không thể thấy được: “Sao mà đi đụng ngay mặt anh vậy?”

Anh làm nhẹ quá chăng? Trình Lê vẫn còn sức ra ngoài chạy khắp nơi.

Nhậm Tịnh Du nhìn anh… Vẻ bất ngờ trong ánh mắt Nhậm Tây An chợt lóe lên, rồi còn lại điềm tĩnh.

Nhớ đến mấy câu Trình Lê nói, Nhậm Tịnh Du cũng hiểu ra, xì một tiếng: “Cô gái thản nhiên nói cho anh biết đang theo đuổi chú lần nữa, xem ra là đã giành được rồi.”

Nhậm Tây An: “…”

Sau câu này anh bất ngờ thêm mấy phần.

Nhậm Tây An không nghĩ tới việc Trình Lê sẽ thẳng thắn nói chuyện với Nhậm Tịnh Du như vậy, chứ không phải là chạm mặt chỉ mỉm cười chào hỏi thoáng qua.

Anh đứng thẳng dậy rời khỏi cánh cửa dựa vào trước đó, nói cho Nhậm Tịnh Du biết: “Hai chiều. Nâng niu nhau, không ai thiệt thòi cả. Đôi bên đều có tình cảm với nhau, cô ấy cũng không cần theo đuổi.”

Nhậm Tịnh Du: “…”

Đôi môi mỏng của Nhậm Tịnh Du mím chặt, lần này đến lượt anh ta khựng lại.

Nhậm Tây An nói tiếp: “Trong nhà sắp có thêm một miệng ăn, anh là một phần tử trong nhà, cũng lớn tuổi nên có cân nhắc trước đi. Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ là chuyện trong mấy ngày này thôi.”

Chữ bất ngờ trên mặt Nhậm Tịnh Du viết vô cùng rõ ràng.

Nhậm Tây An nhìn thấy cũng hiểu rõ, anh đặc biệt tuyên bố: “Khỏi cần giật mình. Xác định rồi mà còn kéo dài là làm hỏng chuyện, em không có thói quen này. Là em muốn nhanh một chút, cô ấy hoàn toàn phù hợp với em.”

Lần này Nhậm Tịnh Du cười khẩy: “Ý là nếu có vấn đề thì là lỗi của chú, cô gái đó đâu đâu cũng tốt à?”

Nhậm Tây An không trả lời, chỉ nói rõ: “Không phải nói chuyện vớ vẩn đâu. Cũng là khuyên anh, đừng kéo dài nữa. Em đi trước đây, anh vào nói chuyện với ông già đi. Chuyện kia nếu anh có cần thì hãy tìm em. Có thứ người khác không giúp được, anh hãy suy nghĩ cho kĩ. Lão Diệp và anh hai chọn một, tuy có lỗi với anh ấy, nhưng đáp án của em là anh.”

***

Từng ngọn đèn ven đường bị vứt phía sau xe, còn đang ở đường Trường An, Nhậm Tây An nhận được một cú điện thoại từ Max gọi tới.

Gần đây, Max sắp thông báo việc phát hành vòng đeo tay Max, một thiết bị đeo thông minh.

Vòng đeo tay Max bao gồm rất nhiều chức năng chính, là sự kết hợp của công nghệ tương tác mới, phần cứng truyền thống, cùng ứng dụng điện toán đám mây.

Có thể giám sát trạng thái hoạt động, giám sát giấc ngủ và các chỉ số cơ thể, đồng thời trong trường hợp phân tích chỉ số giấc ngủ ghi lại có thể đánh thức người đeo vòng tay vào thời điểm lý tưởng nhất.

Vì sản phẩm này mà trước đây Nhậm Tây An bận rộn mấy tháng, hôm nay trong công ty còn có một tổ khác đang tăng ca.

Sau khi nhóm đeo thử thứ hai rút ra từ những người đăng kí tình nguyện dùng ứng dụng ràng buộc vòng đeo tay với ứng dụng đã sinh ra nhiều trị số tham khảo, ngày sản phẩm chính thức ra thị trường càng ngày càng gần.

Khi Nhậm Tây An nhận máy đeo tai nghe bluetooth, tưởng cú điện thoại này nói về vòng đeo tay.

Nhưng khi nói chuyện, Lý Thành Khê gần đây luôn ở công ty nói: “Có người tới công ty tìm cậu.”

Không nhiều người có thể khiến Lý Thành Khê gọi thẳng đến chỗ Nhậm Tây An, huống chi là giờ này người bình thường tìm anh cũng sẽ không tìm đến phòng làm việc của Max.

Có chút kì lạ.

Nhậm Tây An hỏi: “Lão Khê, cậu không thể sảng khoái một chút nói là người nào ư?”

Lý Thành Khê liếc nhìn người đàn ông cao ngất đã chờ ở quầy lễ tân của công ty rất lâu, bóp thái dương đau nhói: “Mẹ nó cậu về nhìn thử là biết thôi, tôi tiếp đãi trước cho cậu đây.”

Lý Thành Khê vui vẻ cúp điện thoại, rồi nhìn nhìn anh lính cứu hỏa tự giới thiệu thân phận ở trước mặt này.

Gần đây thành phố lân cận đã xảy ra một vụ tai nạn công nghiệp quy mô lớn, hình ảnh đi ngược lên trên mà lính cứu hỏa tham gia cứu viện tạo dựng nên đi rất sâu vào lòng người.

Buổi tối Max cũng không có mấy người, chỉ có mấy người đàn ông độc thân không nhà không bạn gái chuyển thẳng vào Max sau thuở ban đầu theo Lý Thành Khê công khai ứng dụng thất bại lượn lờ ở công ty.

Nói là tăng ca, thật ra cũng là làm bạn với nhau, về làm ổ trong cái khung xi măng của mình ngược lại còn buồn bực hơn.

Đột nhiên có người đến, một thằng em nhiệt tình trong đó buồn chán trò chuyện với người ta mấy câu, đối phương cũng nói rõ ràng rất chân thành, đồng thời lấy giấy chứng nhận ra.

Trình Lộc Minh.

Trung đội trưởng đội cứu hỏa.

Tìm Nhậm Tây An.

Người này nhìn vô hại, mấy người trong công ty cũng đều trẻ trung cường tráng, không sợ có biến cố.

Nhậm Tây An ung dung tự tại mấy ngày nên Lý Thành Khê cũng muốn tìm ít chuyện cho anh, sau khi gọi điện thoại giúp rồi liếc nhìn mấy lần, anh ta liền vào phòng giải khát của công ty chuẩn bị ngủ bù trước, không tiếp tục chờ Nhậm Tây An tới cùng người ta nữa.

***

Trăng leo lên ngày càng cao.

Nhậm Tây An đến Max rất nhanh, sau khi đậu xe tắt máy thì không kéo dài nữa, đẩy thẳng cánh cửa kính tầng một của Max ra.

Thấy anh vào, một cậu lập trình viên thường ngày lanh lợi ở trong công ty chỉ đường cho anh: “Anh, lão Khê sắp xếp cho người ta ở phòng họp nhỏ rồi.”

Nhậm Tây An không hỏi nữa, lên thẳng tầng hai.

Cửa phòng họp nhỏ đang mở, anh đi mấy bước đến cửa.

Khi Nhậm Tây An nhìn vào trong, Trình Lộc Minh cũng đã phát hiện ra anh. Trình Lộc Minh lập tức tự động đứng dậy.

Khuôn mặt Nhậm Tây An là danh thiếp của anh, anh không cần tự giới thiệu mình nữa.

Sự nghi hoặc trên mặt anh chưa biến mất, Trình Lộc Minh lời ít ý nhiều chứng tỏ thân phận: “Anh Nhậm, đánh liều tìm đến đây, tôi là Trình Lộc Minh, bạn của Trình Lê.”

Ba chữ Trình Lộc Minh quay một vòng trong đầu Nhậm Tây An, anh nhanh chóng nhớ ra trên đường đến dãy núi Altlun trước đây, Trình Lê nhận được một cú điện thoại.

Khi đó anh liếc mắt qua, bắt được một cái tên.

Chính là Trình Lộc Minh.

Lúc đó Trình Lê nói là một người phụ nữ.

Nhậm Tây An nheo mắt, bây giờ người đứng trước mặt anh rõ ràng là một người đàn ông.