Vượt Ngoài Dự Đoán

Chương 7




“Lâm Nhiên, tới lượt anh này.”

“Mọi người cứ chơi đi, anh nghỉ một lát.”

Lâm Nhiên ngồi trước máy chơi game, tạm dừng hoạt động, cầm lấy đồ uống và hút một ngụm. Bên tai cậu là tiếng bowling lăn trên sàn, tiếng cười đùa của các cô gái và tiếng trò chuyện của đàn ông.

Phòng bowling này làm ăn rất phát đạt, bên trong vô cùng đông đúc. Phần lớn người đến đây đều thích chơi bowling, một số ít thì chơi game trên máy game hoặc chơi bóng bàn để giết thời gian.

Lâm Nhiên cắn ống hút, ngẩng đầu, thấy Ngụy Văn Văn đang làm tư thế tiêu chuẩn, cầm bowling lên trước ngực, rồi cất bước, tay thả quả cầu, động tác nhẹ nhàng nước chảy mây trôi.

Bên cạnh Ngụy Văn Văn có mấy chàng trai đứng xem, nhưng không thấy Ngải Gia.

Nhìn quanh một lúc, Lâm Nhiên thấy Ngải Gia đang nói chuyện với một người đàn ông ăn mặc rất có gu. Hai người có vẻ quen biết, đang nói chuyện rất vui vẻ.

Lâm Nhiên thu hồi ánh mắt, nhấp thêm vài ngụm đồ uống rồi rời khỏi máy game, đi về phía Ngụy Văn Văn. Lúc này, Ngải Gia cũng dẫn người đàn ông kia lại đó.

“Để chị giới thiệu, đây là Hàn Diên Chương, bạn học cấp ba của chị.” Ngải Gia giới thiệu người đàn ông lạ cho bạn bè, “Bọn chị đã nhiều năm không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây tối nay!”

“Diên Chương, đây là hai người bạn tốt của tớ: Văn Văn và Tiểu Nhiên.”

“Chào mọi người, hồi trước Ngải Gia nổi tiếng là học sinh xuất sắc trong trường chúng tôi đó.” Hàn Diên Chương nhẹ nhàng lịch sự vươn tay, tay áo nhấc lên, để lộ chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.

Người đàn ông này khoảng 30 tuổi, tướng mạo đoan chính, nho nhã trầm ổn, cười lên vô cùng cuốn hút.

“Không khoa trương thế đâu, nói đến học sinh xuất sắc phải là cậu mới đúng.” Ngải Gia cười tươi khi được khen.

“Anh Hàn, chào anh.” Ngụy Văn Văn thân thiện đưa tay ra.

Hàn Diên Chương nhiệt tình bắt tay với cô, sau đó cũng bắt tay với Lâm Nhiên.

Bàn tay anh ta dày rộng, ấm áp.

“Hai người quả thật là nam thanh nữ tú, bạn của Ngải Gia đúng là vô cùng xuất chúng.” Hàn Diên Chương đánh giá Văn Văn và Lâm Nhiên đang đứng cùng nhau, không tiếc lời khen ngợi.

“Hả, tôi á?”

Lâm Nhiên hơi giật mình, như nghe được điều gì lạ lùng, vội vàng xua tay: “Không có đâu.”

Ngải Gia cười nói: “Đúng mà, em trời sinh đã đẹp, ít ra thì khuôn mặt này cũng khó để phủ nhận.”

Với phong thái như một chị lớn, Ngải Gia vỗ vai Lâm Nhiên để an ủi, Lâm Nhiên bất mãn: “Em chỉ có khuôn mặt thôi sao?”

Ngụy Văn Văn và Ngải Gia ra sức gật đầu, khiến Lâm Nhiên trông rõ ảo não. Hàn Diên Chương thấy được tình bạn thân thiết giữa họ, không khỏi buồn cười.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, cảm thấy rất có duyên, bốn người tụ lại chơi bowling. Ngụy Văn Văn có kỹ thuật rất tốt, nhưng Hàn Diên Chương chơi còn thành thạo hơn cô.

Hàn Diên Chương khiến Ngụy Văn Văn phải mở to mắt nhìn. Ban đầu cô nghĩ trang phục của anh ta không tiện chơi bowling, có lẽ anh ta chỉ tình cờ ghé vào phòng bowling, nhưng không ngờ lại là một cao thủ.

“Lúc rảnh rỗi tôi thường đến phòng bowling để giết thời gian, không có bí quyết gì đâu, chẳng qua là chơi quen tay thôi.” Nghe mọi người khen ngợi, Hàn Diên Chương hơi mỉm cười.

Lâm Nhiên cầm quả bowling với tư thế rất qua loa, bước đi thì lung tung loạn xạ. Ngải Gia ở bên hướng dẫn động tác cho cậu nhưng Lâm Nhiên không nắm được trọng điểm, lại không chịu học, cậu oán giận: “Em đến đây chơi thôi, đâu phải thi đấu, cứ chơi bừa là được rồi mà.”

Cậu qua loa ném một quả, mười pin chỉ làm đổ hai.

Cậu vui vẻ đi lấy quả bóng khác, có vẻ Ngải Gia đã từ bỏ việc sửa cho đúng, đi về phía góc nghỉ ngơi, nơi Hàn Diên Chương và Ngụy Văn Văn đều đang ở đó.

Lâm Nhiên ném quả bóng thứ hai, quay lại hỏi Ngụy Văn Văn: “Đặng Huy đâu? Khi nào cậu ta đến?”

Đặng Huy là bạn trai của Ngụy Văn Văn, Lâm Nhiên đã gặp vài lần.

Ngụy Văn Văn đang trò chuyện với Hàn Diên Chương, nghe Lâm Nhiên hỏi, cô trả lời với vẻ không vui: “Mặc kệ em ấy đi, không biết lại bận gì nữa.”

“Không vội, giờ vẫn còn sớm mà.” Ngải Gia an ủi Ngụy Văn Văn, rồi quay sang Hàn Diên Chương: “Diên Chương, chúng ta tìm chỗ ngồi trò chuyện đi, nhiều năm rồi không gặp, tớ muốn hàn huyên với cậu.”

“Vừa hay, tớ cũng muốn ôn chuyện với cậu. Gần đây có một quán bar, không gian cũng không tệ.” Hàn Diên Chương đề nghị.

**

“Đến quán bar mà em lại gọi hồng trà à?”

Ngải Gia nhìn Lâm Nhiên với vẻ không thể tin được. Hàn Diên Chương đang gọi nhân viên phục vụ, Ngụy Văn Văn ngồi bên cạnh anh ta, cô đang cúi đầu trả lời tin nhắn của ai đó qua điện thoại.

Hàn Diên Chương ngồi xuống, hỏi Lâm Nhiên đang ở bên cạnh: “Cậu đang uống thuốc nên không thể uống rượu sao?”

“Không, tôi đang kiêng rượu.” Lâm Nhiên lắc đầu.

“Còn trẻ mà, uống vài ly cũng không sao đâu.” Hàn Diên Chương thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế sofa.

Ngụy Văn Văn bỏ điện thoại xuống, giải thích với Hàn Diên Chương: “Dạ dày anh ấy không khỏe, lần trước uống nhiều quá, bị đau dạ dày.”

“Có phải đêm Ngụy Kiêu kết hôn không?” Nghe Ngụy Văn Văn nói vậy, Ngải Gia nhíu mày, nói: “Đêm đó nhiều người uống say lắm, chị cũng ở đó, hôm sau còn suýt nữa thì trễ làm.”

Hàn Diên Chương không rõ chuyện của họ lắm, nhưng vẫn lịch sự lắng nghe. Ngụy Văn Văn giải thích thêm rằng Ngụy Kiêu là anh trai của cô, vừa mới kết hôn không lâu.

Lâm Nhiên nói: “Chị là quản lý cấp cao của công ty, thỉnh thoảng đi làm trễ một chút cũng có sao đâu.”

Ngải Gia không đồng tình, biểu cảm nghiêm túc: “Nếu đi làm mà còn đến trễ, chưa nói tới tiêu chuẩn làm việc của bản thân, chị cũng không dám lơ là như em.”

Lâm Nhiên ôm má, bĩu môi lải nhải: “Em thấy mình thế này cũng ổn mà, làm việc cho tư bản sao phải liều mạng vậy.”

“Tiểu Nhiên đang làm công việc gì?” Hàn Diên Chương, thân là nhà tư bản, đột nhiên chen vào hỏi, câu nói của Lâm Nhiên đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Ngụy Văn Văn nói: “Anh ấy tạm thời thất nghiệp, vừa mới nghỉ việc.”

“Cái công ty đó vắt kiệt mồ hôi hút sạch máu của anh, làm việc 996 đã đành, tăng ca còn không có lương!”

Lâm Nhiên trợn tròn mắt lên án.

Hàn Diên Chương mỉm cười: “Như vậy đúng là rất quá đáng.”

Ngụy Văn Văn bình tĩnh nói: “Anh đâu có để tâm chút tiền ấy!”

Lâm Nhiên nằm bò trên bàn, gối mặt lên cánh tay, than vãn: “Anh ghét đi làm!”

Ngải Gia nhún vai, Hàn Diên Chương cười rộ lên trông rất thu hút: “Thật ra, không có nhiều người thích đi làm đâu.”

Chỉ là thường người ta sẽ không nói thẳng ra như vậy trước mặt mọi người, điều đó khiến bản thân trông có vẻ không chín chắn.

Ngụy Văn Văn đột nhiên đứng lên, khi rời chỗ ngồi, cô nghe Hàn Diên Chương đang hỏi Lâm Nhiên đã học ngành gì ở đại học.

Thấy Ngụy Văn Văn đứng dậy, Ngải Gia vội hỏi: “Đặng Huy đến à?”

“Vẫn chưa, em ấy vừa rời khỏi phòng thí nghiệm thôi.” Ngụy Văn Văn thở dài, biết Ngải Gia tưởng cô muốn ra ngoài đón người, cô cầm lấy túi xách và nói: “Em đi vệ sinh một lát.”

Sau khi Ngụy Văn Văn rời đi, Ngải Gia giải thích với Hàn Diên Chương: “Đó là bạn trai của Văn Văn, hôm nay hẹn gặp ở quán bowling nhưng cậu ta bận quá, vẫn chưa đến.”

Hàn Diên Chương nghe được ba chữ “phòng thí nghiệm”, anh ta hỏi: “Cậu ta làm nghề gì?”

“Vẫn đang là sinh viên, là cái kiểu mà trông cao ráo, thông minh ấy.” Nhớ tới Đặng Huy đeo kính, cao gầy và thư sinh, Ngải Gia nói: “Cậu ta trông giống cậu hồi đó lắm.”

“Ý cậu là trông ngốc nghếch à?” Hàn Diên Chương cười, lộ vẻ dí dỏm.

Ngải Gia và Hàn Diên Chương bắt đầu tâm sự chuyện thời trung học một cách hăng say. Lâm Nhiên cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, nhỏ giọng thầm thì điều gì đó. Cậu ấn mở ảnh đại diện của một người bạn tốt, rồi gõ một dòng: “Anh vẫn đang đón khách à? Khi nào thì anh xong việc?”

Hàn Diên Chương trò chuyện với Ngải Gia, sau khi nói tới tình hình gần đây của một vài người bạn học, anh ta dừng một chút, nhìn về phía Lâm Nhiên đang ngơ ngẩn cúi đầu uống hồng trà. Như nhớ tới điều gì đó, anh ta hỏi: “Tiểu Nhiên định tìm công việc gì?”

Tư dưng bị hỏi đến tính toán trong tương lai, Lâm Nhiên xấu hổ cười: “Còn chưa nghĩ kỹ, tôi không giống chị Ngải Gia, vẫn không có kế hoạch gì.”

So sánh với Ngải Gia, Ngụy Văn Văn và bạn trai của cô, thậm chí là  người đàn ông ngồi đối diện lúc này, Lâm Nhiên thấy mình thật chẳng có tương lai. Dù cậu vẫn luôn không có ước mơ gì, nhưng Hàn Diên Chương tạo cho cậu một cảm giác áp lực đến từ đàn ông thành đạt.

“Diên Chương, cậu đừng cho là em ấy đáng thương, em ấy dù không làm việc cũng không thiếu tiền tiêu đâu.” Ngải Gia tự rót cho mình một ly rượu, chỉ vào Lâm Nhiên, nói chắc nịch: “Em ấy chắc là đã dùng hết vận may khi đầu thai rồi.”

Trước đây Lâm Nhiên cũng từng nghe có người nói kiểu này, cậu liếc Ngải Gia, kháng nghị: “Em cũng có nỗ lực mà.”

Ngải Gia không để ý đến lời oán giận của Lâm Nhiên, thư thái ngồi lại chỗ của mình, bắt đầu kể sự tích “gầy dựng cơ nghiệp” của Lâm Nhiên.

“Hồi năm nhất đại học, em ấy mê chơi game, trong game gặp một đồng đội muốn mở phòng game nhưng thiếu vốn. Em ấy liền đầu tư hết tiền tiêu vặt tích cóp, khoảng 30 vạn, không chỉ không bị lừa mà sau này phòng game được mua lại còn thu được một số tiền.”

Ngải Gia nhấp một ngụm rượu, tiếp tục: “Năm ngoái, em ấy tùy ý tiếp nhận một tiệm trà sữa, thuê người quản lý, kinh doanh còn khá tốt.” Đây không còn là vận may nữa, có thể nói là tâm linh.

Lúc này Ngụy Văn Văn đã quay về từ nhà vệ sinh, ngồi lại vị trí ban đầu. Ngải Gia chỉ vào mình và Văn Văn, đau thương nói:

“Tớ với Văn Văn bỏ bao nhiêu công sức vào việc quản lý tài sản mà chẳng nói đến kiếm được tiền, còn suýt chút nữa là lỗ vốn, thật là vô lý.”

Ngụy Văn Văn ra sức gật đầu.

“Chăng qua chỉ là em ăn may thôi mà? Cái tiệm trà sữa đó tuy không nổi tiếng nhưng thực sự rất ngon. Năm ngoái đúng là có lợi nhuận, nhưng dạo gần đây không phải đã đóng cửa rồi sao. Còn phòng game kia cũng là chuyện quá khứ rồi.”

Thấy Ngải Gia càng nói càng thái quá, Lâm Nhiên vội vàng giải thích.

Hàn Diên Chương nghe Ngải Gia và Lâm Nhiên nói chuyện, không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh ta hiểu biết rộng rãi: “Vận may thực sự rất quan trọng, có khi còn hơn cả nỗ lực và tài năng của một người đấy.”

“Nhưng mà…”

Ánh mắt Hàn Diên Chương dừng lại trên người Lâm Nhiên, chậm rãi nói: “Dựa vào vận may để kiếm tiền, nhưng thường cũng có thể gặp chuyện khi vận khí tan đi. Tôi có một người bạn đã gặp phải tình huống như vậy, câu chuyện của anh ta rất li kỳ, năm đó anh ta…”

Nghe được sự nghiêm túc và thấu hiểu trong lời của đối phương, Lâm Nhiên gật gật đầu.

“Đặng Huy đến rồi.”

Ngụy Văn Văn vô tình cắt ngang lời Hàn Diên Chương, cô đứng dậy vội vàng rời đi.

Không bao lâu sau, Ngụy Văn Văn tươi cười kéo cậu bạn trai Đặng Huy đi vào.

Lâm Nhiên lúc này nhận được một cuộc điện thoại, cậu thân thiết chào hỏi Đặng Huy rồi nói với mọi người: “Em có hẹn với một người bạn, phải đi trước đây!”

“Hả?”

Ngụy Văn Văn vô cùng ngạc nhiên, Lâm Nhiên rất ít khi rời khỏi buổi tụ họp của họ trước, đặc biệt là vì lý do gặp gỡ bạn khác.

“Tiểu Nhiên?” Ngải Gia cũng cảm thấy bất ngờ.

Lâm Nhiên rời đi rất vội vàng, miệng nói: “Xin lỗi nhé, lần sau tụ tiếp.”

Cậu nhanh chóng biến mất tăm.

“Tôi cũng phải đi rồi.” Hàn Diên Chương nhìn đồng hồ xác nhận thời gian, anh ta đứng lên, cười với ba người còn lại, nói: “Tôi còn chút việc, xin phép về trước, mọi người chơi vui nhé.”

Hàn Diên Chương ra khỏi quán bar, vừa lúc thấy Lâm Nhiên vui vẻ chạy tới bên đường, lên một chiếc xe rồi rời đi. Đó là một chiếc ô tô bình thường, không giống xe của bạn Lâm Nhiên, có lẽ là một chiếc xe đặt qua ứng dụng.

Hàn Diên Chương không biết, người bạn mà Lâm Nhiên hẹn chính là một tài xế lái xe công nghệ.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Triết (run rẩy cầm kịch bản trong tay): Đạo diễn, tại sao chương này tôi không xuất hiện, tôi không phải nhân vật chính sao?

Đạo diễn: Chương sau đều là cậu nhé!

Ngụy Văn Văn: Hừ, thấy sắc quên bạn!