Nghe Lâm Nhiên nói không liên lạc được với Lý Triết, Ngụy Văn Văn không để tâm lắm, cô nói: “Chờ Lý Triết về, anh nhất định phải dẫn anh ấy tới đây, 8 giờ chúng ta gặp nhau ở tiệm đồ nướng ven biển nhé.”
“Anh đừng lo lắng, có thể là Lý Triết quên mang điện thoại hoặc để điện thoại ở chế độ im lặng. Thứ bảy đường phố nhiều xe cộ, có thể anh ấy bị kẹt xe giữa đường. Anh chờ một chút anh ấy sẽ về thôi.”
Ngụy Văn Văn cũng không quên an ủi Lâm Nhiên, cô không thấy đây là sự việc nghiêm trọng, vì Lý Triết là một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa mới chỉ vài tiếng không liên lạc được.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Nhiên nhìn chiếc máy tính vẫn đang bật của Lý Triết, màn hình máy tính rất gọn gàng, phù hợp với tính cách của Lý Triết.
Lâm Nhiên kiểm tra thư mục trên màn hình. Trong thư mục có chứa một số hình ảnh và bảng biểu, có một bảng biểu tên là:《 Dự toán chi tiêu năm 2016 》.
Lâm Nhiên biết công việc của Lý Triết không liên quan đến kế toán, bảng biểu này hẳn là dự toán cá nhân của anh. Lâm Nhiên mở bảng biểu ra, vừa nhìn một cái liền bật cười. Cậu lẩm bẩm: “Đồ keo kiệt.”
Bảng biểu liệt kê chi tiết các khoản chi tiêu trong năm 2016, bao gồm tiền thuê nhà, tiền ăn uống, chi phí y tế và thậm chí cả tiền cắt tóc…
Lý Triết rất tiết kiệm với bản thân, anh ấy có thu nhập khá nhưng lại thích tiết kiệm tiền.
Chờ đã!
Lâm Nhiên nhìn thấy một mục cuối cùng trong bảng biểu, ghi là: “Chi tiêu ngoài dự toán”.
Dưới “Chi tiêu ngoài dự toán” chỉ có một mục: “Chi tiêu cho yêu đương”.
“Chi tiêu ngoài dự toán…Chi tiêu cho yêu đương…”
Lâm Nhiên lại cười, Lý Triết quả là cẩn thận, ngay cả yêu đương cũng có dự toán. Nhưng khoản tiền là bao nhiêu?
Tầm mắt di chuyển đến con số, trên đó ghi: “Không giới hạn”.
Không giới hạn.
Lâm Nhiên mở to mắt, thực sự ngạc nhiên. Cậu như nhớ tới gì đó, lập tức xem ngày cập nhật cuối cùng của bảng biểu, tính toán một hồi, phát hiện bảng biểu này được tạo sau khi họ có nụ hôn đầu tiên không lâu.
Lúc đó, Lý Triết đã hỏi Lâm Nhiên có thích Hàn Diên Chương không, và Lâm Nhiên trả lời rằng tại sao cậu phải thích Hàn Diên Chương. Ngay sau đó, Lý Triết ấn Lâm Nhiên vào phía sau cánh cửa hôn môi.
Đó là lần đầu tiên họ hôn nhau.
Nói cách khác, ngay sau khi xác lập mối quan hệ, Lý Triết đã thêm mục “Chi tiêu cho yêu đương” không giới hạn vào bảng dự toán của mình.
Lâm Nhiên nhớ lại những ngày gần đây, cậu buồn vì Lý Triết thờ ơ, thậm chí nghi ngờ mối quan hệ của họ, nhưng trong lòng Lý Triết, họ vẫn luôn là người yêu của nhau.
“Không giới hạn là bao nhiêu? Có phải là tất cả tiền đều có thể dành cho em không?”
Lâm Nhiên gối lên cánh tay, thì thầm. Cậu cảm thấy có chút kỳ diệu, khóe miệng không kìm được mà nhoẻn lên. Hóa ra mình lại quan trọng với anh ấy đến vậy.
Quan trọng đến mức có thể thay đổi cả kế hoạch cuộc sống.
Thật muốn được gặp Lý Triết ngay lúc này.
6 giờ rưỡi, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lâm Nhiên quyết định lái xe đến công viên đầm lầy. Bãi đỗ xe của công viên có thể có camera theo dõi, nếu kiểm tra camera, hẳn là sẽ biết Lý Triết rời đi khi nào và trong tình trạng nào.
Lập tức đứng dậy, Lâm Nhiên xỏ giày, lấy điện thoại và chìa khóa xe, chuẩn bị ra cửa. Trước khi đi, cậu nhắn tin cho Ngụy Văn Văn: “Văn Văn, Lý Triết vẫn chưa về nhà, anh sẽ ra ngoài tìm anh ấy. Mọi người đi ăn thịt nướng trước đi, không cần chờ bọn anh đâu.”
Khi vừa định bỏ điện thoại vào túi, Lâm Nhiên chợt nghe thấy tiếng thông báo có tin nhắn mới. Cậu cúi xuống xem và thấy một thành viên trong nhóm nhiếp ảnh nhắn riêng cho mình: “Trưa nay, tôi thấy Tống Nặc và Lý Triết ở bãi đỗ xe. Lúc ấy tôi ra xe lấy đồ, tình cờ nhìn thấy họ.”
Lâm Nhiên cảm thấy một chút hy vọng, có người đã nhìn thấy họ.
“Đúng rồi, khi tôi ra khỏi xe sau đó thì không thấy Tống Nặc và Lý Triết nữa, cũng không thấy xe của Lý Triết.”
Thành viên này quan sát rất kỹ, trong bãi đỗ xe đông đúc, ít ai để ý xe ra vào lúc nào.
Lâm Nhiên hỏi thêm: “Tống Nặc và Lý Triết cùng nhau rời đi sao?”
“Hôm đó Tống Nặc không lái xe, tôi không thấy xe của cậu ta, xe cậu ta rất dễ nhận biết, là một chiếc Volvo màu xanh dương. Có thể Tống Nặc đã đi nhờ xe của Lý Triết. Cậu đã hỏi Tống Nặc chưa?”
Thành viên này đã cung cấp một thông tin rất quan trọng.
“Tôi sẽ hỏi cậu ta ngay.”
Lâm Nhiên bực bội trong lòng, có lẽ Tống Nặc biết Lý Triết đi đâu nhưng cố tình không nói.
**
Ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, gió đêm lạnh lẽo luồn qua cửa sổ phòng khách. Dưới ánh đèn năng lượng mặt trời, Tống Nặc cố hết sức khiêng Lý Triết vào phòng trưng bày tiêu bản. Phòng này tuy không có cửa sổ, nhưng được che chắn bằng ván gỗ và vải, ấm áp hơn phòng khách nhiều.
Trong phòng không có giường, thường thì Tống Nặc không ở lại đây qua đêm.
Lý Triết bị đặt xuống đất, chiếc chăn ban đầu đắp cho anh lại được trải ra làm giường. Để sưởi ấm và cảm nhận hơi thở của Lý Triết, Tống Nặc nằm sát bên cạnh anh.
Thuốc dùng trên người Lý Triết rất mạnh, Tống Nặc đã từng thử nghiệm trên động vật nhỏ, y biết loại thuốc này kéo dài bao lâu. Trước nửa đêm, Lý Triết sẽ không tỉnh lại.
Lý Triết mê man, hai mắt nhắm nghiền, như thể sẽ vĩnh viễn ngủ say.
Dù không có ý thức, cơ thể anh vẫn rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể cao hơn Tống Nặc, khiến y mê muội trong đêm đông lạnh lẽo. Y vòng tay ôm Lý Triết, đầu gối lên cánh tay anh.
Tống Nặc lẩm bẩm: “Anh Triết, nơi này rất xa, chúng ta có thể sống ở đây mãi mãi.”
Y hiển nhiên không quan tâm rằng việc sử dụng thuốc liên tục có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Lý Triết.
“Mấy năm trước, việc kinh doanh của cha em bắt đầu khởi sắc. Ông dường như muốn bù đắp cho những sai lầm thời trẻ nên rất hào phóng về tài chính với em.”
Ngón tay vuốt ve tóc mai Lý Triết, Tống Nặc chậm rãi kể, như thể Lý Triết có thể nghe thấy: “Cha em từ trước đến nay vẫn luôn thờ ơ với em. Nhưng cũng tốt, em có thể tự do. Em đã thôi học từ một năm trước, nhưng cha mẹ vẫn nghĩ em đang đi học.”
“Nửa năm trước em đã mua căn nhà này, nó vốn dĩ là một căn biệt thự bỏ hoang, hoang vu, ít người qua lại. Không ai tò mò chuyện riêng tư của người thuê, cũng không có hàng xóm nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết mà đến.”
Đôi mắt Tống Nặc chằng chịt tơ máu, nhưng y không hề buồn ngủ, tiếp tục tự nói: “Không ai biết chúng ta ở đây, sẽ không ai biết.”
Tống Nặc rất hài lòng. Khi y cùng Lý Triết rời công viên đầm lầy, bãi đỗ xe chỉ có họ (thực ra có một thành viên nhóm nhiếp ảnh tình cờ ở đó, nhưng Tống Nặc không phát hiện).
Tống Nặc biết rõ bãi đỗ xe công viên đầm lầy không có camera, y lái xe của Lý Triết, cố ý tránh những con đường có camera, đưa Lý Triết đến biệt thự bỏ hoang này.
Tống Nặc ôm lấy cánh tay Lý Triết, dịu dàng hỏi: “Anh Triết, anh có thích nơi này không?”
Tống Nặc không ngừng lải nhải, Lý Triết đang mất ý thức không hề phản ứng.
Tống Nặc cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của Lý Triết, vuốt ve gương mặt anh. Y yêu Lý Triết, nhưng Lý Triết sẽ không bao giờ đáp lại, dù là khi tỉnh hay khi hôn mê.
Tống Nặc kéo cánh tay Lý Triết, tưởng tượng như đối phương đang ôm mình, như thể họ là một đôi tình nhân.
Đương lúc Tống Nặc nhắm mắt lại, muốn chìm đắm trong ảo tưởng thì đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến y hoảng sợ.
Ban đêm tĩnh lặng, tiếng chuông nghe càng vang hơn.
Thường thì sẽ không có ai gọi cho y, chắc chắn lại là mẹ, bà đã gọi một lần lúc chạng vạng, nhưng Tống Nặc không bắt máy vì lúc đó đang khiêng Lý Triết.
Tống Nặc không để ý đến tiếng chuông, nghĩ rằng nếu không bắt máy, đối phương sẽ từ bỏ.
Nhưng tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, cuộc gọi lặp lại liên tiếp.
Tống Nặc miễn cưỡng rời khỏi Lý Triết, y cầm điện thoại lên và ngồi xuống ghế, bực bội nói: “Đừng làm phiền con!”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Nhiên: “Tống Nặc, Lý Triết có ở chỗ cậu không?”
Lâm Nhiên, đúng là dai như đỉa.
Tống Nặc ngẩn người, nhìn về phía Lý Triết đang nằm mê man, lạnh lùng nói: “Sao, anh vẫn chưa tìm thấy Lý Triết à?”
“Lý Triết có ở cạnh cậu không? Gọi anh ấy ra nghe điện thoại.”
“Anh thật là vô lý, tôi đã nói với anh rồi, trưa nay tôi và anh ấy đã tách ra.”
“Đừng nói dối, có người thấy anh ngồi trên xe của Lý Triết, cùng nhau rời công viên đầm lầy.”
Lâm Nhiên cao giọng chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi không liên lạc được với Lý Triết?”
“Ai thấy tôi ngồi xe của Lý Triết? Ai nói như vậy?”
Tống Nặc có chút hoảng sợ, nhưng vẫn giữ ngữ điệu lạnh lùng, vậy mà Lâm Nhiên đã biết y ngồi xe của Lý Triết rời công viên đầm lầy, còn nói có người thấy.
Không trả lời câu hỏi của Tống Nặc, Lâm Nhiên hỏi lại: “Lý Triết đâu?”
“Tống Nặc, trả lời tôi.”
“Đừng nói cậu không biết, nói thật đi!”
Lâm Nhiên không chịu bỏ qua, rõ ràng nếu không có câu trả lời vừa lòng, cậu sẽ không dừng lại.
Nếu tối nay Lâm Nhiên không tìm thấy Lý Triết, khả năng cậu sẽ đi báo cảnh sát. Tống Nặc suy nghĩ trong đầu cách đối phó.
“Sau khi rời công viên đầm lầy, tôi và anh Triết tính đi chụp ảnh ở một địa điểm ít được chú ý ngoài ngoại ô…”
Tống Nặc nói ra câu này, Lâm Nhiên lập tức im lặng, chờ đợi đối phương tiếp tục.
“Lúc chúng tôi gần đến nơi, thì bất ngờ có một chiếc xe tải đi ngược chiều lao tới. Để tránh xe tải, xe chúng tôi bị lật…”
“Cậu nói gì!”
Lâm Nhiên kinh ngạc không thôi, sốt ruột truy hỏi. Tống Nặc tự nhủ: “Lý Triết bị thương, điện thoại của anh ấy rơi đâu đó, không tìm thấy.”
“Các cậu đang ở đâu? Lý Triết bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?
“Cậu đã gọi xe cứu thương chưa? Cậu đã báo cảnh sát chưa?”
Lâm Nhiên vô cùng lo lắng. Nếu Tống Nặc đứng trước mặt, chắc cậu sẽ đánh y một trận. Gặp tai nạn giao thông mà còn định giấu giếm!
“Anh ấy không bị thương nặng, chúng tôi đã tìm được một căn nhà hoang… Anh ấy đang nghỉ tạm bên trong.”
“Tống Nặc, đưa điện thoại cho Lý Triết.”
Lâm Nhiên cảm thấy mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, nhất quyết muốn nói chuyện với Lý Triết. Dù nửa tin nửa ngờ lời Tống Nặc, cậu vẫn quá lo lắng cho Lý Triết, không nghi ngờ sự phi lý trong lời y kể. Lúc này, cậu chỉ muốn nghe thấy giọng của Lý Triết.
Tống Nặc lạnh lùng nói: “Lý Triết đang ngủ, tôi ở đây chăm sóc anh ấy. Ngày mai anh ấy sẽ về.”
Nói vớ vẩn gì vậy!
Lâm Nhiên vừa sốc vừa tức giận, cảm thấy Tống Nặc có vẻ không bình thường, không thể làm y kích động thêm.
“Gửi định vị cho tôi, tôi sẽ tới đón anh ấy.”
“Tống Nặc, Lý Triết bị thương ở đâu? Hiện tại tình trạng của anh ấy thế nào?”
Không có phản hồi, đối phương không chịu trả lời.
“Tống Nặc, nếu cậu thật sự thích Lý Triết, cậu sẽ không để anh ấy chịu khổ đúng không? Lý Triết cần được điều trị, và cậu cũng cần đến bệnh viện. Tống Nặc, làm ơn gửi địa chỉ cho tôi.”
Lâm Nhiên nhẹ nhàng nói, dốc lòng khuyên bảo Tống Nặc.
Cậu đoán rằng, có lẽ vì ô tô bị lật mà Lý Triết bị thương, mất khả năng hành động hoặc đã hôn mê. Sau đó Tống Nặc nhân cơ hội này khống chế Lý Triết.
Tuy rằng suy đoán này thật điên rồ.
Tống Nặc dường như đã suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp: “Được, nhưng anh phải đến một mình. Tôi không muốn gây rắc rối, tôi chỉ muốn chăm sóc anh ấy, tôi không có ác ý.”
Lâm Nhiên không do dự nói: “Được, tôi sẽ đến ngay. Gửi địa chỉ cho tôi.”
Lâm Nhiên cố giữ bình tĩnh khi nói chuyện với Tống Nặc. Ngay sau đó, Tống Nặc gửi địa chỉ đến điện thoại của Lâm Nhiên.
Vừa nhận được địa chỉ, Lâm Nhiên lập tức thông báo: “Tôi đang trên đường, sẽ đến trong khoảng 35 phút nữa. Tống Nặc, xin cậu hãy chăm sóc tốt cho Lý Triết.”
Lâm Nhiên lái xe đến địa chỉ Tống Nặc cung cấp. Vừa kết thúc cuộc gọi với Tống Nặc, một cuộc điện thoại khác liền đến, là Ngụy Văn Văn.
“Tiểu Nhiên, sao điện thoại của anh bận suốt vậy? Anh có sao không, Lý Triết về chưa?”
Ngụy Văn Văn rất lo lắng. Sau cùng thì cô cũng nhận ra rằng, nếu không liên lạc được với ai đó, cô quả thực sẽ cảm thấy lo lắng.
“Vẫn chưa, anh đang đi tìm anh ấy. Hình như anh ấy gặp tai nạn giao thông.”
“Hả? Có nghiêm trọng không?”
“Anh không rõ lắm.”
“Sao anh biết anh ấy gặp tai nạn? Tai nạn xảy ra ở đoạn đường nào?”
Lâm Nhiên vô cùng lo lắng, không thể kiên nhẫn giải thích với Ngụy Văn Văn, chỉ nói: “Văn Văn, giúp anh báo cảnh sát và gọi xe cứu thương. Nghe kỹ địa chỉ này!”
Lâm Nhiên đọc địa chỉ cho Ngụy Văn Văn, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, lao đến địa điểm Tống Nặc gửi.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Đợi cảnh sát đến, đừng đi một mình.
Lâm Nhiên: Lúc đó tôi quá sốt ruột, không nghĩ được gì.
Lý Triết: Là lỗi của tôi.