Vượt Ngoài Dự Đoán

Chương 29




“Lâm Nhiên, tan làm rồi.”

Đồng nghiệp gõ nhẹ lên bàn, phát ra tiếng lộc cộc, khiến Lâm Nhiên ngẩng đầu từ màn hình máy tính, ngơ ngác đáp: “À.”

“À gì mà à, cậu đang mơ màng đấy à?”

Đồng nghiệp nhìn sát vào màn hình máy tính của Lâm Nhiên, thấy một bản thiết kế bao bì sản phẩm đang làm dở, đã hoàn thành một nửa.

“Đi thôi nào, vừa rồi mọi người còn đang bàn về buổi liên hoan công ty vào thứ bảy, sao mới đó đã không thấy ai rồi.” Xem giờ trên máy tính, thấy mới tan làm chưa lâu, Lâm Nhiên tắt máy tính, thu dọn đồ đạc trên bàn.

Công ty khá nhỏ, quan hệ giữa đồng nghiệp khá tốt, bầu không khí luôn thoải mái.

“Sếp đi rồi, mọi người chạy còn nhanh hơn thỏ.”

Đồng nghiệp là một cô gái đáng yêu, có khuôn mặt tròn với đôi mắt to. Cô nhìn chằm chằm Lâm Nhiên tắt máy tính, rút nguồn điện, rồi cất máy tính bảng vào túi.

“Có chuyện gì à?”

Lâm Nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn đồng nghiệp.

Cô đồng nghiệp vốn rất tự nhiên, đột nhiên có chút e thẹn, hỏi: “Tôi muốn đi ăn ở tiệm nướng tự phục vụ dưới lầu, nhưng đi một mình thì ngại quá, cậu đi cùng tôi được không?”

“Hả?”

Lâm Nhiên ngẩn cả người.

Cô đồng nghiệp cẩn thận hỏi: “Cậu có hẹn với ai khác sao?”

Lâm Nhiên nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến gương mặt của Lý Triết, rồi nói: “Không có.”

“Vậy tốt rồi, chúng ta đi thôi!”

Cô đồng nghiệp vui vẻ nắm tay Lâm Nhiên.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui sướng của cô, Lâm Nhiên nhất thời không tìm ra lý do từ chối.

Đứng chờ thang máy, Lâm Nhiên như thường lệ cúi đầu xem điện thoại, ngón tay vuốt ve ảnh đại diện của bạn tốt Lý Triết, mở khung chat, hiện ra mấy tin nhắn cũ.

“Lý Triết?”

Cô đồng nghiệp tò mò ghé qua, đọc tên, rồi hỏi: “Bạn của cậu à?”

Lâm Nhiên vội thu điện thoại lại, rồi giả vờ không có gì, chuyển đề tài: “Tiệm nướng dưới lầu ngon lắm à?”

“Ngon lắm!”

Cô đồng nghiệp hưng phấn, nói: “Tôi ăn qua vài nơi rồi, chỉ có tiệm đó là nguyên liệu phong phú và tươi nhất! Ngay dưới lầu công ty, cậu chưa từng ăn à?”

Ánh mắt cô dừng ở trên người Lâm Nhiên, từ từ lướt qua từ eo đến đùi, cô đồng nghiệp sờ eo mình, nắn nắn bụng mỡ, rồi than thở: “Phải rồi, chắc cậu ăn kiêng nhỉ, giữ dáng đẹp quá!”

“Da cũng đẹp, tóc lại mượt mà…”

Gương mặt cô hiện rõ vẻ hâm mộ giữa khuê mật với nhau, không giấu diếm chút nào.

Cô ghé sát mặt, cẩn thận ngắm nhìn làn da trắng mịn, đôi mắt cô lấp lánh: “Cậu thường dùng mỹ phẩm gì dưỡng da vậy?”

“Đồ của nam giới, cậu không hợp đâu.” Lâm Nhiên liếc mắt nhìn đồng nghiệp, rồi lặng lẽ tránh xa.

Cô đồng nghiệp vuốt ve mặt mình, rơi vào trầm tư, lẩm bẩm tự nói: “Chẳng lẽ mình cũng nên ăn kiêng, nhưng mình không thích ăn quả lựu hay rau xà lách, mình thích ăn thịt mà.”

Khi cô đồng nghiệp làu bàu, điện thoại Lâm Nhiên reo lên, gương mặt buồn chán của cậu lập tức sáng bừng.

“Vâng, em tan làm rồi.” Lâm Nhiên hạ giọng, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Được rồi, anh không cần đến đâu, chờ em dưới tầng, em đang xuống đây.”

Không chỉ giọng nói dịu dàng, mà khuôn mặt Lâm Nhiên cũng trở nên mềm mại, không khí nháy mắt trở nên lãng mạn.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, thang máy vừa đến tầng trệt, Lâm Nhiên nói với cô đồng nghiệp: “Xin lỗi nhé, tôi có chút việc.”

Cô đồng nghiệp cười phóng khoáng: “Không sao, tôi có thể rủ bạn thân của mình.”

Khi đã ra khỏi thang máy, cô đồng nghiệp bất ngờ quay đầu lại, cười tươi hỏi: “Người yêu à?”

Lâm Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Hai người tách ra, Lâm Nhiên đi về phía cửa chính, nhìn thấy Lý Triết đang đứng đợi bên ngoài.

Dáng người Lý Triết thẳng tắp, anh mặc quần dài đen, áo khoác màu nhạt, hai tay đút trong túi quần. Anh hơi ngửa đầu, chăm chú nhìn cửa. Vừa thấy Lâm Nhiên xuất hiện, vẻ nghiêm nghị lập tức biến mất, anh bước nhanh tới chỗ Lâm Nhiên.

“Lý Triết!”

Gương mặt Lâm Nhiên lộ rõ vẻ vui mừng, chạy tới, không để ý đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Hai người nhanh chóng tới gần nhau, mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau. Lâm Nhiên ngượng ngùng khi bị Lý Triết nhìn chằm chằm, liền dời ánh mắt, cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh đến công ty tìm em.”

Lý Triết đáp: “Đúng thật, em thường tìm anh hơn.”

“Giờ anh mới nhận ra à.”

Lâm Nhiên cười khúc khích. Cậu nắm lấy tay Lý Triết, khoác tay mình vào khuỷu tay anh, hứng khởi: “Ngoài trời lạnh quá, chúng ta tìm chỗ nào ăn đi!”

Nhận thấy Lý Triết đang vuốt tóc mình bằng tay còn lại, Lâm Nhiên ngước lên nhìn Lý Triết, thấy nụ cười trên môi anh.

Lý Triết nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại bên tai Lâm Nhiên, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Suy nghĩ một lúc, Lâm Nhiên nói: “Thôi chúng ta về nhà ăn đi, gọi cơm hộp.”

Cậu rất muốn ôm Lý Triết, nhưng ở nơi công cộng đông người không tiện lắm, nên về nhà thì hơn.

Ngồi trên xe Lý Triết, Lâm Nhiên ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, cảm thấy thật hoài niệm.

Dường như bọn họ đã lâu lắm rồi không gặp gỡ, suy đi tính lại, dù cho mỗi ngày đều gọi điện, nhưng chỉ cần một ngày không gặp đã cảm thấy như dằng dặc ba thu.

Lý Triết hỏi: “Về nhà em hay nhà anh?”

Lâm Nhiên nói: “Đâu cũng được.”

Lý Triết không nói gì thêm, anh đã có đáp án. Nhà anh thiếu vắng hơi thở của Lâm Nhiên, những ngày qua anh cảm thấy rất cô đơn.

Tới bãi đỗ xe trong khu chung cư, Lý Triết và Lâm Nhiên cùng nhau lên tầng, tới cửa nhà, Lý Triết bấm mật mã mở cửa.

Hai người lần lượt bước vào nhà, Lý Triết vừa vào đã cảm nhận được vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy mình. Lâm Nhiên chủ động ôm trước, Lý Triết lập tức xoay người, đẩy Lâm Nhiên về phía vách tường sau cửa.

Cửa chính từ từ đóng lại, Lâm Nhiên tựa lưng vào tường, cằm nâng lên, không có chỗ nào để trốn, bị Lý Triết áp chặt phía sau cửa hôn lên môi.

Nụ hôn nồng nhiệt lần này khác hẳn với những lần trước đó.

Sau một hồi lâu, Lâm Nhiên mới thoát ra khỏi vòng tay của Lý Triết, quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ bừng.

Cố gắng điều chỉnh hơi thở gấp gáp để trông có vẻ bình thường, Lâm Nhiên ngồi xuống ghế nhỏ để thay giày.

Lý Triết đứng bên cạnh, mắt vẫn dõi theo cậu.

Thay giày xong, Lâm Nhiên ngẩng đầu lên: “Nhìn gì mà nhìn?”

Lý Triết dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt má Lâm Nhiên: “Mặt em đỏ quá.”

Lâm Nhiên trừng mắt nhìn Lý Triết: “Vừa rồi, em còn tưởng anh muốn…”

Lý Triết khàn giọng: “Em tưởng anh muốn làm gì?”

Khuôn mặt hai người dán lại gần nhau, hơi thở ấm áp phả lên da, Lâm Nhiên lại thấy hô hấp hỗn loạn, da mặt cậu mỏng, không biết làm sao. Một lúc sau, cậu mới nghe thấy mình lẩm bẩm: “Hóa ra anh không phải không được…”

Vừa rồi khi hai người ôm hôn sau cánh cửa, thân thể kề sát nhau, Lâm Nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Lý Triết.

Lý Triết đáp: “Tất nhiên.”

Nhận thấy bầu không khí quá đỗi mờ ám, lát nữa nhân viên giao đồ ăn sẽ đến, không thể tiếp tục thế này, Lâm Nhiên nhanh chóng rời khỏi lối đi nhỏ, đi về phía phòng khách.

Lý Triết ngồi xuống ghế nhỏ thay giày, xong xuôi liền đi về phía sofa, ngồi gần Lâm Nhiên. Lâm Nhiên co chân lên sofa, ôm gối, ngọt ngào cười với Lý Triết.

“Có vẻ lạ lạ.”

Lý Triết nhìn quanh phòng khách, cảm thấy có gì đó khác thường, anh hơi ngạc nhiên: “Thêm một người, dường như căn phòng ấm cúng hẳn lên.”

Hiểu được ý của Lý Triết, Lâm Nhiên đắc ý: “Ý anh là, vì có em ở đây, nên nhà trở nên ấm áp đúng không?”

“Hẳn là vậy.” Lý Triết không phủ nhận.

Lâm Nhiên dang tay ôm Lý Triết, đặt đầu lên vai anh, cười nói: “Anh cũng ấm áp lắm.”

Cơ thể anh có nhiệt độ hơi cao trung bình, vào những đêm đông ôm rất thoải mái.

Lý Triết vuốt ve cổ áo Lâm Nhiên, khuôn mặt hai người tiến lại gần, ngay lúc sắp chạm vào nhau, đột nhiên chuông cửa vang lên, đồ ăn đã được giao đến.

Đêm dễ chịu, hai người cùng nhau ngồi ăn cơm hộp và xem phim.

Trên màn hình chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng, hai người đắp chăn ôm nhau, thưởng thức bộ phim một cách ngon lành.

Khi phim kết thúc, Lâm Nhiên nhìn quanh phòng khách, nhận ra có nhiều thay đổi: “Kể từ khi em đến, hình như anh đã thêm nhiều đồ vật mới nhỉ.”

Lý Triết nói: “Thật sao?”

“Thật mà, anh mua máy chiếu, còn mua thêm một cái ghế lười, và thay cả cái máy giặt cũ nữa.”

Lý Triết thay cái máy giặt có chức năng sấy khô, Lâm Nhiên không nhắc đến điều này.

Em cảm động vô cùng, Lâm Nhiên nghĩ thầm.

Lần trước khi đến nhà Lý Triết, cậu cảm thấy bị Lý Triết bỏ rơi, sau đó buồn bã ra về.

Sao mình lại nghĩ Lý Triết sẽ không thay đổi vì ai nhỉ? Khi tâm trạng không tốt, mình chỉ thấy toàn những điều khiến mình buồn bã.

Những đồ vật không cần thiết, Lý Triết cơ bản không thay mới, vì anh sống giản dị, sẽ dùng đồ cho đến khi không còn sử dụng được. Nhưng anh đã mua cái máy giặt có chức năng sấy khô đơn giản vì Lâm Nhiên không quen dùng cái máy giặt cũ.

“Lý Triết, anh không thích áo len em tặng sao? Chưa lần nào thấy anh mặc nó.”

“Không có quần áo phù hợp để phối, em mua màu sắc tươi sáng quá.”

Lý Triết trả lời một cách thản nhiên.

Lâm Nhiên ôm cổ Lý Triết, chậm rãi nói: “Tủ quần áo của anh toàn màu xám xịt, anh cũng đâu phải ông già.”

Lý Triết thích quần áo màu sắc đơn giản, trong tủ quần áo của anh toàn màu đen hoặc xám, phong cách rất lạnh lùng. Tuy rằng màu sắc khá đơn điệu, nhưng kiểu dáng quần áo anh mua rất đẹp, mặc lên trông vẫn rất đẹp.

Nửa đêm, Lâm Nhiên tỉnh dậy, thấy Lý Triết đang nằm ngủ bên cạnh, ôm mình. Lý Triết không giống như trước, khi Lâm Nhiên ngủ rồi thì anh trở lại phòng khách, ngủ một mình trên sofa.

Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ.

Lý Triết khi ngủ trông rất hiền hòa, cảnh tượng này với Lâm Nhiên vẫn còn xa lạ. Lần đầu tiên gần gũi đến vậy, Lâm Nhiên mới biết lúc Lý Triết ngủ say trông như thế nào.

Lâm Nhiên cúi xuống nghe tiếng hít thở của Lý Triết, ngón tay chạm vào khuôn mặt của anh, lòng bàn tay cảm nhận được làn da mềm mại, cảm giác này vô cùng ảo diệu.

Thật an tâm.

Dán sát vào thân thể Lý Triết, dù qua lớp quần áo, Lâm Nhiên vẫn cảm nhận được nhịp tim của anh, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng, quen thuộc. Hơi thở của Lý Triết như bao trùm lấy cậu, rất nhanh sau đó Lâm Nhiên chìm vào giấc ngủ sâu.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Người giao cơm hộp, cậu không thể đến trễ một tiếng sao?

Người giao cơm hộp: Trễ một tiếng? Tôi sẽ bị trừ tiền.