Lâm Nhiên nằm ở nhà nửa ngày, cứ nằm mãi rồi lại thấy vô dụng. Sau giờ trưa, mẹ Lâm chuẩn bị ra ngoài, bà gọi Lâm Nhiên dậy, có vẻ như bà đã nhận ra việc con trai mình buồn bã không liên quan tới công việc.
Mẹ Lâm đến thẩm mỹ viện để làm đẹp, bà và dì Lệ đã đăng ký một chuyến du lịch, ngày mai sẽ cùng một nhóm các bà bạn nhà giàu đi chơi.
Nằm trên sofa ở khu nghỉ ngơi của thẩm mỹ viện, Lâm Nhiên cúi đầu chơi game trên điện thoại, một trò chơi bắn súng. Cậu thả lỏng đầu óc, để bản thân chìm vào game.
Không nghĩ đến những chuyện phiền não nữa.
Lâm Nhiên ngồi ở khu nghỉ ngơi suốt một tiếng rưỡi, cho tới lúc mẹ Lâm làm xong đi ra, thấy con trai vẫn dán mắt vào điện thoại, nằm trên sô pha ngẩn người.
Mẹ Lâm ngồi xuống gần Lâm Nhiên và hỏi: “Có phải con đang thất tình không?”
Lâm Nhiên giật mình, ngồi thẳng dậy, vội vàng thanh minh: “Không, con không có bạn gái, sao có thể thất tình được.”
“Mẹ là mẹ con, mẹ còn không nhìn ra sao?”
Mẹ Lâm nghe Lâm Nhiên nói mà khịt mũi coi thường, bà phân tích: “Mỗi lần về nhà, con đều ôm điện thoại không rời, không biết là đang nhắn tin với ai, vừa nhắn vừa cười ngớ ngẩn.”
Rõ ràng như vậy sao?
Lâm Nhiên xấu hổ sờ mặt.
Mẹ Lâm lấy tư cách là người từng trải, khuyên nhủ: “Sáng nay mẹ nghe con ở trong phòng thở ngắn than dài, nếu cô gái đó đang giận, con phải biết cách dỗ dành. Nếu con không chủ động, người khó chịu sẽ là con thôi.”
Mẹ ơi, là con đang giận.
Lâm Nhiên không dám nói.
Đôi khi cậu tự hỏi, nếu mẹ biết người cậu yêu là một người đàn ông, phản ứng của bà sẽ thế nào.
“Làm gì có chuyện con khó chịu, con ổn mà.” Lâm Nhiên mạnh miệng.
Thấy cậu không phủ nhận chuyện có người yêu, mẹ Lâm cười mà không nói, xem ra đúng thật là đang yêu đương.
Lâm Nhiên lái xe đưa mẹ đến nhà dì Lệ, hai nhà bọn họ gần nhau nên mẹ thường xuyên qua chơi.
Ngụy Kiêu và vợ anh, Giai Nghê, dạo này đều ở nhà mới. Bụng Giai Nghê ngày càng lớn, sinh hoạt có nhiều bất tiện. Mẹ của Giai Nghê không yên tâm nên đến nhà mới để chăm sóc cô.
Vốn tưởng rằng nhà dì Lệ sẽ rất yên tĩnh, nhưng khi dì Lệ mở cửa, Lâm Nhiên mới nhận ra mình đã sai. Trong nhà dì Lệ có ít nhất 10-20 người già.
Lúc này muốn rút lui cũng không kịp, Lâm Nhiên bị dì Lệ kéo vào và giới thiệu với mọi người: “Đây là con trai của A Tịnh (mẹ Lâm), năm nay 24 tuổi, hiếu thảo lắm.”
“Ây da, con trai của A Tịnh lớn thế này rồi à?”
“Thằng bé này trông sáng sủa quá, đã có bạn gái chưa?”
“Da trắng, lông mi dài, đẹp trai thật.”
Bị một đám các bác gái vây quanh, Lâm Nhiên cuống quít trốn về phía sau mẹ Lâm. Tuy từ nhỏ cậu đã được các cô dì chú bác khen ngợi và có kinh nghiệm đối phó, nhưng bị vây quanh bởi bảy tám người cùng lúc, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đang lúc lúng túng, Ngụy Văn Văn bước ra giúp cậu giải vây, gọi cậu: “Lâm Nhiên, đi với em xuống tầng dọn đồ đi.”
“Được chứ!”
Lâm Nhiên nhanh chóng chạy xuống tầng.
Hai người xuống tầng, đi dạo trong tiểu khu, Lâm Nhiên nói: “Mẹ em ngày nào cũng mở tiệc trà ở nhà sao?”
Ngụy Văn Văn nhún vai, tỏ vẻ: “Nếu chỉ là uống trà thì tốt, các bà còn muốn mai mối cho em. Nếu anh thường xuyên tới, ngay cả nhà ai có con trai, năm nay bao nhiêu tuổi, học đại học gì, làm việc ở đâu, anh cũng biết hết.”
“Có vài người điều kiện không tệ lắm, em đã xem ảnh, gần đây còn kết bạn trên mạng.”
Ngụy Văn Văn nói chuyện này với giọng điệu bình thản, nhưng Lâm Nhiên thực sự giật mình: “Em chia tay với Đặng Huy rồi à?”
Ngụy Văn Văn hất tóc dài một cách nhẹ nhàng, cười nói: “Ừ, khoảng thời gian trước em phát hiện cậu ta đang tán tỉnh cô em gái học cùng, hóa ra hai người đã lén lút gian díu từ lâu, nên em chia tay cậu ta.”
“Trước kia khi hẹn hò, em luôn cảm thấy cậu ta lúc thì lạnh lùng, lúc thì ấm áp, hóa ra trong lòng đã có bạch liên hoa[1].”
Ngụy Văn Văn liếc nhìn Lâm Nhiên, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: “Đàn ông quả nhiên không thể tin cậy được.”
Lâm Nhiên không biết nói gì, chỉ buông tay ra vẻ vô tội.
“Cho nên mới nói, khi cảm thấy bị bỏ rơi thì nên cảnh giác, chắc chắn là có vấn đề gì đó. Có thể là họ không yêu nữa, hoặc có thể là trong lòng họ đã yêu người khác. Nói rõ ràng ra, thẳng thắn một chút, đừng lãng phí tình cảm và thời gian của nhau.”
Ngụy Văn Văn nói đến đây, cơn giận dồn nén khó tiêu, cô oán giận: “Lúc trước khi em xác nhận với cậu ta, cậu ta còn nói với em rằng cậu ta và cô đàn em kia chỉ là bạn bè cùng trường, đúng là đồ tồi.”
Thấy Lâm Nhiên im lặng hồi lâu, như đang suy nghĩ điều gì, Ngụy Văn Văn hỏi: “Gần đây sao anh không ở cùng Lý Triết, chẳng lẽ các anh cũng…?”
Ở nhà dì Lệ uống trà chiều xong, Lâm Nhiên đưa mẹ về nhà. Khi về đến nhà, trời đã tối, một ngày trôi qua nhanh chóng.
Ban đêm, Lâm Nhiên lái xe về lại căn hộ ở tiểu khu Hoa Vân, vì bên mẹ không có đồ tắm rửa và quần áo của cậu.
Khi nhận ra điều này, Lâm Nhiên cảm thấy mình thật bất hiếu, thế mà cậu lại có vài bộ quần áo tắm rửa để ở nhà Lý Triết để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Bước vào phòng khách, Lâm Nhiên cầm lấy một chiếc tay cầm chơi game, trên bàn còn một chiếc tay cầm khác. Vài ngày trước, Lý Triết đã từng ngồi đây chơi game với cậu.
Mở trò chơi mà hai người đã chơi trước đó, nhân vật của Lâm Nhiên xuất hiện trong một căn cứ kiên cố giữa hồ lô-cốt[2]. Một phần của lô-cốt phòng thủ là do Lý Triết và cậu cùng xây dựng, đây là “ngôi nhà” của họ trong game.
Vô số kho hàng chất đầy các loại vật liệu, nhìn mà hoa cả mắt. Trên đài công trường có một chiếc súng ống đang chờ lắp ráp, đồng ruộng trồng khoai tây và ngô đều đã chín, nông trại gà vịt ồn ào cạc cạc kêu to.
Lâm Nhiên đi dạo trong lô-cốt, không có việc gì làm. Trò chơi này dường như đã đến cuối, không cần phải chơi tiếp, cậu có thể tạo một game mới, bắt đầu lại từ đầu.
Tắt game, Lâm Nhiên mất đi hứng thú, cậu chậm rãi nằm trên sô pha, cảm thấy mình thật vô dụng, không có hứng thú làm gì cả.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên đánh thức Lâm Nhiên từ trạng thái im lặng, cậu chậm chạp ngồi dậy, cầm điện thoại lên. Là Ngụy Văn Văn gọi: “Tiểu Nhiên, chúng ta đi uống rượu đi.”
Dường như đã một thời gian rồi không đến quán bar, đứng trước cửa quán bar, Lâm Nhiên nhớ ra điều này. Thật vậy, từ khi bị đau dạ dày, cậu hầu như không uống rượu nữa.
Trước đây, Lâm Nhiên thường cùng bạn bè đến quán bar này uống rượu. Cậu quen thuộc đi đến ghế dài, ngồi vào vị trí trước kia, tìm thấy Ngụy Văn Văn đang cầm ly rượu trong ánh đèn rực rỡ.
Trên sân khấu đang diễn ra màn biểu diễn sôi động, tiết tấu âm nhạc khiến người ta không thể không muốn lắc lư nhún nhảy, bầu không khí náo nhiệt mang lại sức sống cho tinh thần vốn uể oải.
Lâm Nhiên đi đến trước mặt Ngụy Văn Văn, Ngụy Văn Văn “Oa” một tiếng, thấy Lâm Nhiên đã trang điểm kỹ lưỡng, khôi phục dáng vẻ thời thượng trước kia.
“Không tồi đấy, phong cách của anh cuối cùng cũng khôi phục bình thường, trước đây quả là bị Lý Triết làm cho lệch lạc.”
Nghe được lời khen, Lâm Nhiên cười đáp: “Khi đi làm thì đương nhiên không thể ăn mặc như này được.” Nhìn Ngụy Văn Văn cũng trang điểm tỉ mỉ, Lâm Nhiên khen ngợi: “Văn Văn đêm nay cũng thật xinh đẹp.”
“Đương nhiên rồi, em vừa ngồi xuống chưa đầy mười phút đã có một anh chàng đẹp trai tiếp cận đấy.” Ngụy Văn Văn khoa trương vén tóc, cố ý làm ra vẻ quyến rũ, đầy tự tin.
Bỗng nhiên Ngụy Văn Văn đặt tay lên vai Lâm Nhiên, liếc mắt về phía một chàng trai trẻ ngồi bên cạnh, nhắc nhở Lâm Nhiên: “Từ lúc anh bước vào, anh ta đã luôn nhìn anh.”
“Giác quan của em về gay luôn rất nhạy bén.” Ngụy Văn Văn nháy mắt với Lâm Nhiên, nở nụ cười đáng yêu.
Chàng trai trẻ nhận thấy ánh mắt từ hai người, lập tức tiến lại bắt chuyện. Rõ ràng anh ta có hứng thú với Lâm Nhiên, tuy có nói chuyện lịch sự với Ngụy Văn Văn nhưng ánh mắt thường dừng lại trên người Lâm Nhiên.
Một lát sau, chàng trai trẻ rời đi. Ngụy Văn Văn đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn, hất đầu và hỏi bằng giọng mơ màng: “Anh ta nói chuyện rất thú vị và dí dỏm nữa. Sao anh lại lạnh lùng với anh ta thế?”
Lâm Nhiên uống cạn ly rượu, thản nhiên nói: “Người như vậy anh gặp nhiều rồi. Lần đầu gặp mặt liền tỏ ra vô cùng nhiệt tình, mới thấy thích thú một chút đã muốn đi thuê phòng. Một khi bị từ chối, gương mặt tươi cười lập tức biến mất, hậm hực bỏ đi.”
Đây không phải lần đầu tiên cậu bị đàn ông tiếp cận ở quán bar, cũng không phải lần đầu tiên gặp phải những kẻ muốn mời cậu qua đêm.
Đâu có gì là chân tình thật lòng, tất cả chỉ là xúc động sinh lý nhất thời.
Bỏ qua tình cảm, chỉ có dục vọng, mối quan hệ như vậy, Lâm Nhiên không thích.
“Đừng nhắc tới những kẻ tồi tệ đó nữa, đêm nay chúng ta phải vui vẻ. Nào, uống rượu!” Ngụy Văn Văn cầm hai ly rượu, đưa cho Lâm Nhiên một ly.
Đến hôm nay cô cũng nhận ra rằng, thế giới của Lâm Nhiên, thực ra khá xa lạ với mình.
“Độc thân muôn năm, trai đểu chết hết đi!”
Ngụy Văn Văn uống một ngụm rượu, cánh tay giơ cao hoan hô, cô rõ ràng đã say, vẻ mặt đặc biệt phấn khích.
Không chỉ Ngụy Văn Văn, Lâm Nhiên cũng ngà ngà say. Không nhớ rõ đã uống bao nhiêu ly, khi những người biểu diễn trên sân khấu bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cậu liền ngăn cô bạn đang uống say lại.
“Văn Văn, uống ít lại, lát nữa nếu em say đến bất tỉnh nhân sự, anh không thể khiêng nổi đâu.”
“Không sao, gọi chị Ngải Gia và Hàn Diên Chương đến đón chúng ta.”
Ngụy Văn Văn còn định đưa ly rượu lên miệng, Lâm Nhiên liền lấy ly rượu từ tay cô, rót một nửa ly rượu của cô vào ly mình, để tránh cô uống quá nhiều.
“Sao em lại quên gọi chị Ngải Gia tới nhỉ? Cuối tuần chị ấy rảnh rỗi, chỉ ở nhà chơi với mèo thôi. Điện thoại của em đâu?” Ngụy Văn Văn buông ly rượu xuống, lấy túi xách trên ghế, lục tìm điện thoại. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Rút điện thoại ra, ngay khi nhìn thấy số gọi đến, Ngụy Văn Văn lập tức tỉnh táo, cô bắt máy và lạnh lùng nói: “Có thể đừng làm phiền bà đây nữa được không? Đừng phá hỏng tâm trạng của tôi.”
“Đúng vậy, tôi đang ở hộp đêm. Thì làm sao? Ai cần cậu lo, biến đi!”
Ngụy Văn Văn bạo lực ấn cúp máy, ném điện thoại lên bàn, vẻ giận dữ làm người ta sợ run. Lâm Nhiên thầm nghĩ, Đặng Huy đúng là tự tìm đường chết, Văn Văn tính khí nóng nảy như vậy, chắc chắn không chịu nổi chuyện ngoại tình.
Một lát sau, khi Ngụy Văn Văn hết giận, cô lảo đảo đứng lên, Lâm Nhiên đỡ cô. Trong trạng thái say rượu, Lâm Nhiên dìu Ngụy Văn Văn vào nhà vệ sinh, cậu đứng bên ngoài chờ, dựa lưng vào tường để tránh bị ngã.
Nghe tiếng chuông điện thoại, Lâm Nhiên tưởng là điện thoại của Ngụy Văn Văn kêu – cậu đang cầm túi của cô. Một hồi lâu sau, cậu mới nhận ra đó là điện thoại của mình, cậu bấm nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói của Lý Triết.
Lý Triết nói: “Anh đang ở tiểu khu Hoa Vân, trước cửa nhà em, em có ở nhà không?”
Có lẽ vì bấm chuông không ai đáp lại, nên Lý Triết gọi điện thoại.
Lâm Nhiên trả lời: “Em đang ở bên ngoài với bạn.”
Xung quanh ồn ào, tiếng người nói chuyện xôn xao hòa cùng tiếng nhạc sôi động.
Lý Triết hỏi: “Quán bar sao?”
Lâm Nhiên đáp: “Đúng, ở quán bar.”
Lý Triết lại hỏi: “Quán bar nào? Em uống say à?”
Có lẽ anh nghe ra Lâm Nhiên bởi vì say rượu mà tốc độ nói chậm hơn bình thường, phản ứng cũng khá trì trệ.
“Chưa uống nhiều lắm.”
Lâm Nhiên nhìn xung quanh, quan sát đám người cả nam lẫn nữ đi qua, ánh đèn chớp nháy, thay đổi màu sắc khiến cậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ không rõ.
“Để anh qua đón em, em đang ở quán bar nào?”
Giọng Lý Triết trầm thấp, không hề vui vẻ.
Lâm Nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, sự nhẹ nhàng, thoải mái khi trò chuyện giữa hai người dường như đã biến mất hoàn toàn.
Sau khoảng ba bốn giây im lặng, Lâm Nhiên nói: “Không cần đâu, em an toàn mà. Chút nữa bạn em sẽ đưa em về nhà.”
Lâm Nhiên cúp máy, âm thanh bên điện thoại của Lý Triết đột ngột im bặt.
Lâm Nhiên mờ mịt bỏ điện thoại trở lại túi, cậu bắt đầu cảm thấy hối hận. Lẽ ra cậu nên nói chuyện tử tế với Lý Triết, vì sáng nay Lý Triết đã hẹn cậu. Cậu rút điện thoại ra định gọi lại, nhưng đúng lúc đó, Ngụy Văn Văn gọi cậu, Lâm Nhiên tiến lại gần, đỡ lấy Ngụy Văn Văn đang say khướt.
Khi say, Ngụy Văn Văn không còn mạnh mẽ như trước, cô ôm túi xách, ngồi trong góc khóc nức nở, Lâm Nhiên luống cuống, chỉ biết đưa khăn giấy cho cô.
Ngụy Văn Văn say mèm, còn Lâm Nhiên cũng cảm thấy men say làm mình cạn kiệt sức lực. May mắn thay, cậu đã liên lạc với Ngải Gia, lát nữa Ngải Gia sẽ đến đón họ.
Ngải Gia nghe tin Ngụy Văn Văn chia tay với Đặng Huy đang khóc như mưa, cô lập tức lái xe đến quán bar, trên xe còn có Hàn Diên Chương. Khi hai người đến, Ngụy Văn Văn đã yên tĩnh lại, cô say đến bất tỉnh nhân sự, được Ngải Gia đỡ lấy. Tình trạng của Lâm Nhiên khá hơn một chút, cậu có thể tự đi.
Bốn người rời khỏi quán bar, khi xuống bậc thang, Hàn Diên Chương lo sợ Lâm Nhiên té ngã nên đỡ lấy lưng cậu. Đúng lúc này, Lâm Nhiên nghe có người gọi tên mình. Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Lý Triết.
Thân hình cao lớn của Lý Triết đang đứng ngay trước cửa quán bar.
Lâm Nhiên lắc đầu để tỉnh táo hơn, tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng không lâu sau, Lý Triết tiến lại gần, Lâm Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
“Đương nhiên là anh biết.”
Ánh mắt Lý Triết dừng lại ở cánh tay Hàn Diên Chương đang ôm lấy vai Lâm Nhiên. Lý Triết lễ phép nói với Hàn Diên Chương: “Để tôi dìu em ấy cho.”
Có lẽ vì sự xuất hiện đột ngột của một người lạ, lại còn rất quyết liệt, Hàn Diên Chương nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đang lúc bối rối Lâm Nhiên đã bị Lý Triết kéo ra khỏi lòng anh ta.
Bị Lý Triết giữ chặt bằng cánh tay mạnh mẽ, Lâm Nhiên định vùng vẫy một chút, nhưng nhận ra rằng đối phương ôm cậu rất chặt. Cậu cảm nhận được sự ấm áp và hơi thở quen thuộc của Lý Triết.
“Anh là anh Hàn đúng không?” Lý Triết vững vàng giữ chặt Lâm Nhiên, chào hỏi Hàn Diên Chương.
Hàn Diên Chương lúc này đã nhận ra người này chính là bạn trai của Lâm Nhiên, nên gật đầu.
“Chào cậu.”
“Chào anh.”
Hai người chào hỏi đơn giản.
“Chào chị Ngải Gia, tôi là Lý Triết, bạn của Lâm Nhiên.” Lý Triết thân thiện đưa tay về phía Ngải Gia.
Ngải Gia vô cùng ngạc nhiên, hơi do dự một chút, sau đó cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh: “Chào cậu.” Ngải Gia bắt tay với Lý Triết, nhận thấy đối phương rất lễ phép.
Nhìn về phía Ngụy Văn Văn trong lòng Ngải Gia, Lý Triết mỉm cười, hỏi: “Đây là Văn Văn phải không?”
Ngải Gia gật đầu, cô không còn ngạc nhiên nữa, dù chưa gặp Lý Triết trước đây, nhưng Lý Triết dường như biết rõ mọi người.
“Lâm Nhiên thường xuyên kể về mọi người với tôi, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng cảm giác rất quen thuộc. Nếu mọi người không phiền, tôi muốn đưa Lâm Nhiên về.”
Lý Triết hỏi ý kiến bạn tốt của Lâm Nhiên, Ngải Gia và Hàn Diên Chương đều tỏ vẻ rằng nếu Lâm Nhiên đồng ý, họ không có ý kiến gì.
“Chị Ngải Gia, Diên Chương, tôi đi trước, Văn Văn nhờ hai người nhé.” Lâm Nhiên chào tạm biệt bạn bè.
“Yên tâm đi.” Ngải Gia vẫy tay.
Cho tới khi ngồi trên xe của Lý Triết, Lâm Nhiên vẫn còn trong trạng thái mơ màng vì say. Cậu nằm bẹp trên ghế phụ, ngơ ngẩn nhìn biển hiệu quán bar lấp lóe.
“Em không nói cho anh biết… Sao anh biết em ở đây…” Lâm Nhiên cảm thấy khó tin, quay đầu nhìn Lý Triết đang lái xe.
Lý Triết khẽ nhếch khóe miệng, cười đáp: “Lần đầu chúng ta gặp nhau cũng là ở quán bar này.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên (che mặt): Thế mà lần đầu gặp nhau lại ở nơi mất mặt như vậy, em đã quên sạch.
Lý Triết (thâm tình): Nhưng anh thì không thể quên.
Chú thích:
[1] Bạch liên hoa: là từ lóng để chỉ những cô gái bề ngoài nhẹ nhàng, luôn tỏ vẻ ngây thơ, vô hại.
[2] Lô-cốt (phiên âm từ tiếng Pháp: blockhaus, gốc là một từ tiếng Đức): là công trình quân sự chủ yếu để phòng ngự. Lô cốt được xây dựng kiên cố bằng gạch, đá, bê tông… và có lỗ châu mai để bắn ra nhiều phía, có nắp và có nơi nghỉ ngơi cho quân sĩ.