Trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn, bữa trưa này vô cùng phong phú. Trước mặt Lâm Nhiên có một bát canh bổ lớn, mẹ Lâm vừa múc đầy một chén lớn cho cậu vừa thao thao bất tuyệt kể về các thành phần bổ dưỡng trong canh và những lợi ích của chúng đối với cơ thể.
Lấy thìa múc ra một miếng màu vàng nhão dính không rõ là gì, Lâm Nhiên nhíu mày. Mẹ cậu liền nói: “Trứng cá đấy. Hôm qua mẹ vừa mua mấy cái trứng cá lớn ở An Khang Đường, định nấu cho con để bồi bổ cơ thể, hôm nay con về đúng lúc lắm.”
“Mẹ đã hỏi qua rồi, trứng cá heo nấu với canh gà, đặc biệt tốt cho dạ dày.”
“Mau ăn đi.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ Lâm, Lâm Nhiên đành ngoan ngoãn ăn chén canh bổ với nhiều thành phần dưỡng chất kia. Thực ra hương vị cũng không tệ, không đến mức khó ăn.
“Đúng rồi, lát nữa ăn xong, đi với mẹ đến nhà A Lệ nhé.”
Lâm Nhiên nhai đồ ăn trong miệng, lúng búng đáp: “Vâng.”
A Lệ trong lời của mẹ Lâm chính là dì Lệ, mẹ của Ngụy Kiêu và Ngụy Văn Văn.
“Giai Nghê đang mang thai, gần đây thường xuyên buồn nôn, ăn uống không ngon miệng. A Lệ nhờ mẹ mua giúp hai hộp nhân sâm, lát nữa mang qua cho dì ấy.”
“Giai Nghê mang thai ạ?”
Lâm Nhiên đặt thìa xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Cậu không ngờ Ngụy Kiêu lại có con sớm như vậy, chợt cảm thấy khá bất ngờ.
“A Kiêu kết hôn đã được hơn hai tháng rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy.” Mẹ Lâm cảm thán, ánh mắt dừng trên người Lâm Nhiên, khiến cậu cảm thấy lúng túng.
“Chừng nào thì con cũng định cho mẹ bế cháu đây?”
“Mẹ, không phải mẹ có cháu rồi sao?”
Lâm Nhiên cúi đầu uống chén canh bổ, anh trai Lâm Thao của cậu đã có một đứa con năm tuổi rồi mà.
“Con định khi nào mới đưa một cô gái về ra mắt? Mẹ là người hiện đại, không quan trọng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần hai đứa hợp nhau, mẹ sẽ hoàn toàn ủng hộ.”
Lâm Nhiên vô cùng bất đắc dĩ, chỉ thiếu điều giơ tay đầu hàng: “Mẹ, con mới 24 tuổi mà.”
Hiện nay người trẻ thường kết hôn muộn, mẹ Lâm cũng không nhắc đi nhắc lại chuyện này. Nhưng nghĩ lại, bà lại cảm thấy không đúng, vội hỏi: “Anh con học cấp ba đã có bạn gái rồi, sao mẹ chưa từng thấy con đưa bạn gái về nhà?”
Lâm Nhiên cứng họng, ấp úng đáp: “Chẳng lẽ con có bạn gái còn phải khoe khoang khắp nơi sao?”
Cậu hoảng hốt nói, nghẹn đỏ cả mặt.
Mẹ Lâm không để ý đến biểu hiện chột dạ của con trai. Với gương mặt đẹp trai của Lâm Nhiên, bà tin chắc rằng phải có cô gái nào đó thích cậu, chỉ là cậu không nói cho gia đình biết.
Sau khi ăn xong, Lâm Nhiên làm tài xế, chở mẹ Lâm đến nhà dì Lệ.
Từ khi Ngụy Kiêu kết hôn, số lần Lâm Nhiên đến nhà họ Ngụy chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải vì cậu còn để ý chuyện người mình từng yêu thầm đã kết hôn, mà vì cậu cảm thấy không biết phải giao lưu thế nào với Ngụy Kiêu và Giai Nghê vợ anh.
Không chờ Lâm Nhiên chuẩn bị tâm lý, mẹ Lâm đã ấn chuông cửa nhà họ Ngụy. Người mở cửa chính là Ngụy Kiêu, anh nhiệt tình mời Lâm Nhiên và mẹ Lâm vào nhà.
Dì Lệ và Giai Nghê đều đang ở nhà, Ngụy Văn Văn về nhà cuối tuần, vừa khéo cũng có mặt.
Mẹ Lâm cùng dì Lệ và Giai Nghê ngồi nói chuyện với nhau về những sinh hoạt hằng ngày. Giai Nghê tính cách hiền hòa, hỏi gì cũng trả lời.
“Tiểu Nhiên, lâu rồi không gặp. Anh nghe Văn Văn nói gần đây em đã tìm được việc mới, công việc có ổn không?”
Ngụy Kiêu chú ý đến Lâm Nhiên ngồi ở góc, ánh mắt anh nhìn cậu vẫn ôn hòa, như một người anh trai nhìn cậu em mình yêu quý. Lâm Nhiên gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ. Ngụy Kiêu có sự nghiệp thành công, còn cậu thì chỉ mới tìm được việc: “Công việc rất tốt, đồng nghiệp cũng thân thiện ạ.”
Đây đều là sự thật, Lâm Nhiên có sao nói vậy.
“Em làm việc ở đâu?”
“Ở quảng trường Nam Nhất.”
Ngụy Kiêu gật đầu, không đề cập đến công ty của Lâm Thao, cũng không hỏi Lâm Nhiên tại sao không làm việc ở công ty của anh trai mình, dù công ty đó cũng ở khu quảng trường Nam Nhất.
Điều này là do họ là bạn thân, anh hiểu rõ mối quan hệ không mấy hòa hợp giữa Lâm Nhiên và Lâm Thao.
Ngụy Kiêu nói: “Quảng trường Nam Nhất gần Hoa Vân, vậy em sống ở ngoài sao?”
Ở tiểu khu Hoa Vân, Lâm Nhiên có một căn hộ.
Lâm Nhiên trả lời: “Vâng ạ, từ Hoa Vân đến công ty rất tiện.”
Hai người đang trò chuyện thì Ngụy Văn Văn bưng đĩa trái cây và mấy chai đồ uống đến. Cô đưa cho Lâm Nhiên một chai rồi ngồi xuống cạnh anh.
Ngụy Văn Văn cười tươi: “Không tệ nha, Tiểu Nhiên từ khi đi làm là trở nên thận trọng, đáng tin cậy hơn hẳn.”
Lâm Nhiên nhún vai: “Thật sao?”
Ngụy Kiêu cũng đồng ý với Văn Văn, gật đầu. Đúng là có thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi thế nào thì cũng không rõ, chỉ là cảm giác vậy.
Không biết mẹ Lâm và dì Lệ đang nói chuyện gì, hai người đột nhiên đứng lên. Dì Lệ nhờ Ngụy Kiêu lái xe, nói rằng muốn đi mua một số đồ dùng khi mang thai cho Giai Nghê.
Dì Lệ nói: “A Tịnh am hiểu mấy thứ này, lần đầu làm bà nội, mẹ cái gì cũng không biết, vừa hay A Tịnh đến, nhờ chị ấy đi cùng.”
A Tịnh là tên của mẹ Lâm, bà tên thật là Ngô Tịnh.
Lần này Ngụy Kiêu đảm nhận vai trò tài xế, Lâm Nhiên không cần phải lái xe nữa. Dù sao Ngụy Kiêu cũng là chồng của Giai Nghê, việc đi mua đồ cho vợ là nghĩa vụ của anh.
Sau khi ba người đi, trong nhà chỉ còn lại Giai Nghê, Văn Văn và Lâm Nhiên.
“Các em cứ ngồi chơi đi, chị vào phòng trước.” Giai Nghê đứng lên, mỉm cười nhẹ với Lâm Nhiên.
Giai Nghê chỉ mới mang thai hơn bốn mươi ngày, dù bụng chưa to rõ ràng, nhưng do buồn nôn và chán ăn, cơ thể mệt mỏi vẫn cần nghỉ ngơi nhiều.
Lâm Nhiên đứng dậy, lễ phép nói: “Chị dâu, chị mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Giai Nghê gật đầu rồi rời đi, Ngụy Văn Văn theo sau.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Nhiên. Cậu mở cửa kính thông ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế treo bên ngoài – vị trí cậu thích ngồi mỗi lần đến nhà Ngụy Kiêu.
Nhẹ nhàng đu lên rồi thả xuống, cảm giác mình như vẫn còn ở thuở ấu thơ vô lo vô nghĩ.
“Không biết sẽ là con trai hay con gái nhỉ?”
Nghe tiếng bước chân và tiếng lầm bầm, Lâm Nhiên không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
“Anh cũng đang chờ đợi đây.”
Ngụy Văn Văn vui vẻ xoa tay, cô dường như rất thích trẻ con.
Nhàn nhã đong đưa trên chiếc ghế treo, Lâm Nhiên suy nghĩ liệu đứa bé sẽ giống Ngụy Kiêu hay Giai Nghê. Cả hai vợ chồng đều rất ưu tú, nên chắc chắn sẽ sinh được đứa bé vừa xinh đẹp vừa thông minh.
“Anh vẫn ổn chứ?” Ngụy Văn Văn nhìn Lâm Nhiên với ánh mắt quan tâm.
Người mà mình từng yêu thầm giờ đã kết hôn, trở thành chồng của người khác, lại còn sắp sửa làm cha.
Lâm Nhiên sửng sốt, sau đó mỉm cười: “À, anh vẫn ổn mà.”
Ngụy Văn Văn ngồi xuống, tựa vào lưng ghế, tỉ mỉ quan sát Lâm Nhiên, cô cười tinh nghịch: “Nói thật đi, trong số đồng nghiệp của anh có ai đẹp trai không?”
“Cho dù có thì khả năng cũng là trai thẳng.” Lâm Nhiên liếc Ngụy Văn Văn.
Ngụy Văn Văn tỏ vẻ không vui, cô chống cằm tự hỏi: “Hay để Hàn Diên Chương giới thiệu cho anh một người nhé? Anh ta quen biết rộng, có nhiều bạn bè thuộc các ngành nghề khác nhau.”
“Em có đang nói quá lên không thế.”
Lâm Nhiên nhẹ nhàng nhảy xuống từ chiếc ghế treo, cậu thực sự cảm thấy tốt nhất là cứ để thuận theo tự nhiên. Không phải ai cũng gặp được người mình thích, và việc không có đối tượng yêu đương cũng là chuyện bình thường.
Lâm Nhiên dựa vào lan can ban công, nơi đó trồng một hàng cây xương rồng nhỏ với những hình thù kỳ quái, đáng yêu. Đón gió và ánh nắng mặt trời, cậu bỗng nghĩ rằng mình cũng nên chăm chút thêm cho ban công nhà mình.
“Phải công nhận Hàn Diên Chương rất ưu tú, nho nhã và chu đáo. Nếu không có Đặng Huy, em cũng muốn theo đuổi anh ấy.”
Nghe lời Ngụy Văn Văn nói sau lưng, Lâm Nhiên quay đầu lại, đùa: “Trước đây em không thích anh ta mà? Đúng là phụ nữ thay đổi thật nhanh.”
Ngụy Văn Văn cười nhẹ: “Thì là bởi trên đời này có quá ít đàn ông tốt đó. Khó mà gặp được người chân thành và đáng tin cậy như anh ta.”
“Em với Đặng Huy có chuyện gì sao?”
“Bọn em vẫn như trước, gặp nhau ít mà xa cách thì nhiều, thỉnh thoảng còn cãi nhau. Anh cũng biết mà.”
Nhìn Ngụy Văn Văn phóng khoáng xua tay, Lâm Nhiên lắc đầu, đúng thật, vẫn như trước đây.
“Cậu ta cứ như là khúc gỗ vậy, không, giống tảng đá, lạnh lùng lắm.”
Hiếm khi có dịp gặp được đối tượng để xả hết nỗi lòng, Ngụy Văn Văn nhỏ giọng oán giận: “Mỗi lần đều phải để em chủ động. Nếu em mà không liên lạc trước, có khi mười ngày nửa tháng cậu ta cũng không nhớ tới em.”
Lâm Nhiên nói: “Không đâu, chỉ cần hai ngày em không để ý đến cậu ta, cậu ta sẽ luống cuống ngay.”
Ngụy Văn Văn tức giận: “Anh đừng có nói giúp cậu ta. Em còn không quan trọng bằng cô đàn em của cậu ta nữa, nửa đêm cô ta gọi một cú là lao ngay về phòng thí nghiệm. Còn em muốn hẹn gặp, phải gọi đến hai ba cuộc mới được.”
Cảm xúc bỗng trào dâng: “Nếu cậu ta cứ lạnh nhạt mãi như vậy thì thôi, cũng chẳng cần phải tiếp tục nữa, em sẽ chia tay.”
Nhìn Ngụy Văn Văn buồn bã, Lâm Nhiên hi sinh vai mình, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô.
Trở về nhà ở tiểu khu Hoa Vân, Lâm Nhiên ngồi trên sofa, cầm tay cầm chơi game. Phòng khách nhà cậu rất rộng, có một chiếc TV lớn ở giữa phòng. Trên màn hình TV là hình ảnh của một thành phố hoang tàn, đầy những xác sống lang thang. Lâm Nhiên điều khiển nhân vật là một chàng trai có vẻ ngoài ngầu lòi, mang theo rất nhiều vũ khí, cẩn thận tiến lên sát tường.
Đột nhiên, xác sống phát hiện ra Lâm Nhiên. Cậu vừa nổ súng vừa chạy, định thoát thân, nhưng chẳng mấy chốc đã bị xác sống bao vây. Lâm Nhiên ngã xuống, màn hình hiện lên màu đỏ, rồi chuyển sang màu xám.
Lâm Nhiên ném tay cầm xuống, dùng dĩa xiên một con tôm đã bóc vỏ vào miệng, rồi uống một ngụm nước. Bữa tối của cậu là một phần cơm nhẹ, giảm béo. Bát canh bổ buổi trưa thật sự quá béo, nên ăn chút đồ thanh đạm để cân bằng lại.
Đang tiện tay đảo rau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Nhiên cầm lên, thấy là Đại Khâu, cậu bấm nút nghe: “Tôi không đi đâu, các anh cứ chơi vui vẻ, nhảy disco đến sáng đi, sáng mai tôi còn phải đi làm nữa.”
“Đúng vậy, bây giờ tôi là người làm công mà.”
Cúp điện thoại, Lâm Nhiên dựa lưng vào ghế, nhìn phòng khách trống trải. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, ngón tay lướt trên danh sách bạn tốt trong ứng dụng nhắn tin, thấy bạn tốt Lý Triết online, cậu ấn vào ảnh đại diện, nhưng rồi lại tắt đi.
“Mỗi lần đều phải để em chủ động. Nếu em mà không liên lạc trước, có khi mười ngày nửa tháng cậu ta cũng không nhớ tới em.”
Câu nói của Ngụy Văn Văn như văng vẳng bên tai Lâm Nhiên.
“A a.”
Đây chẳng phải là đang miêu tả tình trạng thực tế của cậu và Lý Triết sao?
Lâm Nhiên ngã vào sofa, tay cầm điện thoại buông thõng xuống đất, lẩm bẩm: “Sao mình cứ có cảm giác đang quấy rầy trai thẳng thế này.”
Mỗi lần nói chuyện, mỗi lần hẹn gặp, đều là Lâm Nhiên chủ động, cậu còn tự đến nhà Lý Triết để ăn chực. Trước giờ vẫn không nhận ra, liệu đây có phải là đang làm phiền người ta không nhỉ?
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Rốt cuộc cậu có phải là trai thẳng không? Hay là dạng Schrödinger trai thẳng?
Lý Triết: Đoán xem.