Lâm Nhiên tỉnh lại từ mộng đẹp, mơ mơ màng màng ngồi dậy, hẵng còn buồn ngủ. Cậu thấy Lý Triết đi qua phòng khách vào phòng bếp, đối phương đã thay đồ ngủ, ăn mặc chỉnh tề, nhất thời Lâm Nhiên cho rằng mình đã ngủ nướng. Tay cậu sờ soạng trên bàn trà, sờ đến điện thoại, cầm lên thì thấy, thời gian là: 6 giờ 40 phút.
6 giờ 40 phút sáng!
“Hôm nay là chủ nhật thì dậy sớm vậy làm gì?”
Lâm Nhiên ngáp liên tục, duỗi mình một cái, lại nằm về sofa, chuẩn bị ngủ tiếp. Vừa mới nhắm mặt lại thì nghe được tiếng nước chảy róc rách, Lý Triết đang bận rộn trong phòng bếp.
Phòng khách cách phòng bếp rất gần, Lâm Nhiên lại ngồi dậy, ngáp một cái thật dài, chăn tuột từ trên người xuống, dồn lại ở bên hông. Lâm Nhiên định rời sofa mới nhận ra có gì đó không ổn, cậu duỗi tay đấm vai đấm lưng, cơ bắp tê rần.
Sofa mềm quá, nằm ngủ không thoải mái.
“Lý Triết, anh là chủ nhà, tôi là khách, lần tới đổi lại anh ngủ phòng khách, cho tôi ngủ trên giường đi.”
Lâm Nhiên đứng lên, kéo lại cái quần không vừa người. Đêm qua cậu mặc quần của Lý Triết, còn quần của mình thì phơi ở ban công, bởi máy giặt nhà Lý Triết không có chức năng sấy khô.
Tiếng nước trong phòng bếp vẫn vang lên không ngừng, giọng Lý Trết truyền ra: “Đừng nói nhảm nữa, dậy đi, lát nữa tôi phải ra ngoài.”
“Đồ cuồng công việc.” Lâm Nhiên nhỏ giọng than vãn.
Có vẻ Lý Triết dự định đi lái xe đón khách, thứ bảy không làm, hôm nay chủ nhật mới sáng sớm đã dậy chuẩn bị.
Lâm Nhiên đi chân trần ra ban công, duỗi người, đón nắng sớm mùa đông, ánh nắng bao trùm toàn thân đem lại cảm giác thoải mái. Cậu lấy áo khoác và quần đã trên giá phơi xuống, quần áo phơi bên cả ngoài đêm, giờ đã hoàn toàn khô ráo.
Ôm quần áo rời khỏi ban công, Lâm Nhiên dừng lại ở phòng khách một chút. Cậu vốn nghĩ thay luôn trong phòng khách cũng được, Lý Triết vẫn đang ở trong bếp, nhưng theo thói quen, cậu quyết định đi vào phòng thay đồ.
Vào phòng Lý Triết, đóng cửa lại, Lâm Nhiên cởi bỏ chiếc quần vừa dài vừa rộng trên người, ngồi trên giường thay quần của mình.
Lâm Nhiên nhanh chóng mặc xong quần áo của mình, lại vì dậy sớm cả người mệt rã rời, cậu ngả người nằm trên giường Lý Triết. Nhìn xung quanh phòng ngủ, cậu lầm bầm: “Anh ấy nhìn qua cũng không béo, sao quần rộng thế nhỉ.”
Chắc hẳn là bởi anh thường xuyên chơi bóng nên cơ thể tương đối cường tráng.
Tuy anh là một tên cuồng công việc, nhưng người luôn sạch sẽ, tắm gội xong thường có hơi thở tươi mát.
Lâm Nhiên tiện tay túm lấy chiếc chăn trên người, kéo một góc chăn lên ngửi. Quả nhiên, chiếc chăn vẫn còn lưu lại mùi hương của Lý Triết, dường như có chút mê hoặc. Lâm Nhiên vùi mặt vào chăn.
Nhận ra mình đang làm gì, Lâm Nhiên cuống quýt kéo chăn ra, đứng bật dậy khỏi giường, hai má ửng hồng, sắc đỏ kéo tận mang tai.
Mình đang làm cái gì vậy?
Lâm Nhiên đỏ mặt, vội vàng rời khỏi phòng của Lý Triết, đến bồn rửa mặt vốc nước lên mặt.
Sợi tóc nhỏ nước, ráng hồng trên mặt cũng dần tan biến. Lâm Nhiên nhìn vào gương, thấy mình đang ngẩn ngơ.
“Lâm Nhiên, cậu đang ngơ ngác cái gì vậy? Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi đây.”
Tiếng Lý Triết thúc giục vang lên bên tai, Lâm Nhiên ló người ra nhìn. Lý Triết đeo tạp dề, đứng bên bếp, đang kiểm tra lửa, nắp nồi để mở, hơi nóng bốc lên.
Anh nấu bữa sáng rất nhanh, cũng không biết là món gì.
“Tôi xong ngay đây.” Lâm Nhiên đáp lại.
Trên bồn rửa có một cái ly, bên trong có kem đánh răng và một cái bàn chải mới, hẳn là Lý Triết đã chuẩn bị cho cậu.
Lâm Nhiên bóc bao bì của bàn chải đánh răng mới, bôi kem đánh răng lên, bắt đầu đánh răng, rửa mặt rồi lấy khăn lông của Lý Triết để lau mặt.
Khi Lâm Nhiên bước vào phòng ăn, Lý Triết đã ngồi trước bàn, trước mặt anh là một tô mì và một cốc nước sôi để nguội.
“Trong nồi còn, tự mình lấy đi.” Lý Triết vừa ăn vừa xem điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên.
Cầm một cái bát, Lâm Nhiên mở nắp nồi. Trong nồi là mì hầm xương nóng hổi, màu sắc xương sườn và mì đều rất hấp dẫn, khiến cậu muốn ăn ngay lập tức.
Không ngờ Lý Triết có thể nấu ra món ngon như vậy trong thời gian ngắn, đây cũng là một loại tài năng.
Sau khi múc đồ ăn ra, Lâm Nhiên mở tủ lạnh, thấy chỉ còn hai chai nước ngọt, cậu lấy một chai. Đến nhà Lý Triết nhiều lần, Lâm Nhiên nhận ra rằng Lý Triết không thích uống nước ngọt, anh thường chỉ uống nước sôi để nguội, nên tủ lạnh luôn chỉ có vài chai.
Giống như người già vậy, mà không, người già còn thường thêm chút hoàng kỳ hoặc cẩu kỷ vào nước sôi để nguội.
Uống hai ngụm nước, Lâm Nhiên cúi đầu ăn mì, mì nêm nếm vừa vặn, không mặn không nhạt.
“Lâm Nhiên, tôi đi trước đây, khi nào cậu về thì nhớ đóng cửa lại.”
Lý Triết đẩy ghế đứng dậy, dặn dò Lâm Nhiên.
“Được.” Lâm Nhiên cắn đũa, ngẩng đầu nhìn Lý Triết. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám cùng quần đen, chân đi một đôi giày thể thao màu xám.
Là tài xế xe công nghệ mà không chăm chút ăn mặc, từ trên xuống dưới y như trang phục của tài xế già.
Bát mì của Lý Triết trên bàn đã được ăn hết sạch, cốc nước sôi để nguội cũng cạn đáy.
Nhìn Lý Triết ngồi trên ghế đi giày, lại nhìn anh cầm chìa khóa xe rời đi, Lâm Nhiên nghĩ nếu anh không cần đi đón khách thì hay quá. Hôm nay rõ ràng là chủ nhật, hai người có thể ở nhà giết thời gian, hoặc là cùng đi xem phim, không thì đi đâu đó chơi.
Ăn hết bát mì của mình, Lâm Nhiên lặng lẽ xắn tay áo, dọn dẹp bàn ăn rồi mang bát đũa vào bếp rửa sạch. Cậu và Lý Triết phân công rõ ràng, Lý Triết nấu ăn, còn cậu thì rửa bát.
Dọn dẹp phòng bếp xong, Lâm Nhiên mở tủ lạnh, thấy không còn nhiều đồ ăn, cậu liền lấy điện thoại ra và đặt hàng trên ứng dụng mua sắm.
Cậu không biết mua đồ ăn, nên chỉ mua đại vài nguyên liệu mà Lý Triết thường nấu, không quên mua thêm một thùng nước ngọt.
Không thể ngày nào cũng đến nhà Lý Triết ăn không uống không được.
Ở nhà Lý Triết, trong lúc chờ nguyên liệu nấu ăn giao đến, Lâm Nhiên không ngồi không, mà làm một việc cậu sẽ không bao giờ làm trước đây – đọc sách.
Cậu lấy từ kệ sách một quyển sách về các loài chim, động đến những thứ này, Lâm Nhiên miễn cưỡng đọc.
Dựa lưng vào ghế sô pha, cuốn sách đặt trên đùi, Lâm Nhiên tùy ý lật từng trang. Đột nhiên, một vật rơi ra từ trang sách, đáp xuống sàn nhà. Lâm Nhiên xoay người nhặt lên, đó là một tấm ảnh.
Nhặt tấm ảnh lên nhìn kỹ, nhịp tim Lâm Nhiên tăng vọt. Đó là một bức ảnh chụp chung, trong đó, Lý Triết và một cô gái xinh đẹp ngồi cùng nhau. Cô gái ôm lấy Lý Triết, mỉm cười, còn Lý Triết thì nhìn về phía người chụp ảnh, dáng ngồi thả lỏng, biểu cảm rất bình tĩnh.
Trong bức ảnh, Lý Triết trông trẻ hơn so với hiện tại. Từ độ tuổi, có thể đoán đây là ảnh chụp thời đại học.
Tuy biết Lý Triết là trai thẳng, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, Lâm Nhiên vẫn không kịp chuẩn bị tâm lý, vội vàng kẹp tấm ảnh trở lại vào trang sách. Cậu cảm giác mình như đang rình mò sự riêng tư của Lý Triết, giống như đã mạo phạm anh.
Khép lại trang sách, Lâm Nhiên thở phào. Cậu đặt sách lại lên kệ, cảm thấy không nên làm lộn xộn sách của Lý Triết nữa.
“Hóa ra anh ấy từng có bạn gái.”
“Hồi còn đi học, anh ấy trông như thế nào? Có phải là mỗi khi rảnh rỗi là phải vội vàng đi làm kiếm tiền không?”
“Liệu có phải vì quá bận rộn, không đủ quan tâm mà anh ấy chia tay bạn gái không?”
Nằm ngửa trên sofa, Lâm Nhiên suy đoán đủ thứ. Cậu biết hiện tại Lý Triết không người yêu. Người ngoài nhìn vào đều thấy cuộc sống của Lý Triết rất bận rộn, không có thời gian để yêu đương.
“Mình lại thảm rồi.”
Lâm Nhiên che mặt bằng hai tay, thở dài.
“Lại đi thích một trai thẳng.”
Giọng cậu rất nhỏ, như sợ ai đó nghe thấy, đó là tiếng nói xuất phát từ nội tâm cậu.
Lâm Nhiên ngồi dậy, quyết định không nghĩ ngợi thêm về chuyện này. Cậu gấp chiếc chăn trên sofa, lại đặt hai chiếc gối ôm vào chỗ cũ. Mặc dù là người sống vô kỷ luật, thích gì làm nấy, nhưng cậu biết Lý Triết thích sạch sẽ.
Lâm Nhiên sắp xếp lại mọi thứ mình đã làm lộn xộn, đặt tất cả trở lại chỗ cũ.
Không lâu sau, nguyên liệu nấu ăn và đồ uống đặt mua qua ứng dụng được giao tới. Lâm Nhiên mang chúng vào bếp, cất vào tủ lạnh. Nhìn tủ lạnh đầy ắp, cậu cảm thấy rất hài lòng.
Khi rời khỏi nhà Lý Triết, Lâm Nhiên nhắn tin cho anh: “Lý Triết, tôi về nhà đây, đã khóa cửa rồi. Tôi mua ít thịt và rau quả để trong tủ lạnh, ngày nào cũng đến ăn chực uống chực thấy ngại quá.”
Lý Triết khi đó đang đưa một vị khách đến ngoại ô thành phố, xe dừng bên đường, bốn phía trống trải. Anh dừng lại để uống nước, cầm điện thoại xem rồi thấy tin nhắn của Lâm Nhiên.
Lý Triết trả lời: “Cậu cũng biết ngại à? Đã rửa sạch bát đũa chưa?”
Thông báo tin nhắn vang lên, Lâm Nhiên trả lời: “Anh khỏi cần dông dài, tôi đã rửa bát rồi, còn lau bàn luôn đó.”
Tiếp theo là một đoạn tin nhắn khác: “Sao tự dưng rảnh rỗi thế, có thời gian trả lời tin nhắn tôi nữa, anh không làm việc à?”
“Mới đưa khách đến vùng ngoại thành, lát nữa có đơn đặt hàng thì lại đi tiếp.” Lý Triết nhanh chóng nhắn lại, rồi đặt điện thoại xuống, hạ cửa sổ xe ngắm cảnh vùng ngoại thành.
Vào mùa đông, cảnh vật có vẻ đẹp riêng, tĩnh lặng mà yên bình.
Không có tiếng ồn ào của đám đông, không có đường phố chen chúc, các tòa nhà cao tầng san sát nhau, bốn phía trống trải, không khí trong lành. Anh bỗng nhiên có xúc động muốn tắt ứng dụng, không nhận đơn đặt hàng, không đưa đón khách nữa, dành trọn thời gian cả ngày này để tự do.
Một lát sau, Lý Triết nhận được tin nhắn thoại từ Lâm Nhiên: “Lý Triết, nếu hôm nay anh không đi đón khách, để tôi dẫn anh đi mở mang kiến thức, ở đây có nhiều cảnh đẹp, nhiều đồ ăn ngon lắm, chắc chắn anh chưa từng đi. Buổi tối, chúng ta có thể ra bờ biển nướng thịt, anh thích ăn thịt nướng mà.”
Không thể phủ nhận, lời mời thật sự rất hấp dẫn.
“Nghe cũng không tệ, nhưng mà tôi vẫn phải nhận đơn tiếp đơn thôi.” Lý Triết trả lời bằng tin nhắn thoại, giọng nghe vô cùng lười nhác.
“Tôi thật sự không hiểu nổi, lương mỗi tháng của anh không thấp, sao phải liều mạng kiếm tiền như vậy? Nếu mệt mà ốm thì tiền thuốc men còn tốn kém hơn.” Lâm Nhiên nói, giọng đầy thắc mắc. “Chẳng lẽ —— anh kiếm tiền trang hoàng nhà cửa, là để chuẩn bị kết hôn?”
Lý Triết cười ha ha, không nói gì.
“Tôi còn chưa từng gặp bạn gái anh, mà anh bận rộn như vậy, chắc cũng không có thời gian dành cho bạn gái.”
“Sao cậu biết tôi không có bạn gái?”
“Nhà anh không có đôi dép lê nào chuẩn bị cho khách, cũng không có bất cứ vật dụng nào của phụ nữ.”
“Tôi trước kia cũng có quen một người. Tôi sẽ không luôn bận rộn như thế này đâu, sau khi mệt mỏi một thời gian, tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”
Yên lặng một lúc, Lâm Nhiên không gửi thêm tin nhắn thoại nào nữa. Đúng lúc đó, Lý Triết nhận được một đơn hàng, anh báo cho Lâm Nhiên: “Có đơn rồi, nói chuyện sau nhé.”
Đặt điện thoại xuống, Lý Triết lái xe đến địa điểm tiếp theo để đón khách.
Lâm Nhiên đưa xe vào gara, sau khi dừng xe, cậu tựa đầu lên tay lái, không muốn nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy vô cùng uể oải.
“Nhiên Nhiên, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
Tiếng mẹ Lâm vang lên, bà dùng tay gõ cửa sổ xe.
Tới gần ghế lái, cửa sổ xe có khe hở, Lâm Nhiên nghe thấy tiếng bên ngoài, ngẩng đầu lên: “Không có gì đâu mẹ, hôm nay con dậy sớm, người mệt rã rời thôi ạ.”
Lâm Nhiên cởi đai an toàn rồi bước xuống xe.
“Con về nhà sao không nói sớm để mẹ bảo chị Trương (giúp việc) chuẩn bị thêm vài món ăn, không biết sáng nay chị ấy mua gì.”
Mẹ Lâm đi bên cạnh, cùng Lâm Nhiên bước trên con đường lát đá, vừa đi vừa cằn nhằn.
“Có phải công việc có gì không thuận lợi không?”
Đột nhiên, giọng điệu mẹ Lâm thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Công việc vẫn khá ổn mà mẹ.”
“Nhìn con thế này là biết, mau nói xem có chuyện gì phiền lòng?”
“Thật sự không có gì đâu mẹ.”
Lâm Nhiên miệng thì nói không có gì, nhưng trong lòng lại kinh ngạc trước sự nhạy bén của mẹ.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên (buồn bã): Chúng ta chỉ làm bạn… cũng được.
Đạo diễn (lấy kịch bản ra): Hai người không thể chỉ làm bạn được, biên kịch không cho phép.
Lý Triết: Yêu đương? Tôi không có hứng thú. Kết hôn? Chuyện này càng không có khả năng.