Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 55




- Công chúa, nàng về phòng của mình trước đi!

Nguyệt Hoa lo lắng nhìn sang Ngọc Yên, Ngọc Yên cũng chột dạ, cúi đầu xuống.

- Phu quân, chàng có chuyện gì, thiếp cũng muốn nghe.

Nguyệt Hoa kiên trì dò hỏi. Quân Nam liền thay đổi thái độ trừng mắt nói to:

- Bảo nàng về phòng thì về phòng đi! Đi mau!

Nguyệt Hoa hết hồn. Lần đầu tiên nàng thấy y nổi giận như vậy. Khẽ ném ánh mắt quan tâm về phía Ngọc Yên, rồi cũng đi ra, không dám lưu lại lâu.

Quân Nam nhìn Ngọc Yên, khẽ nở một nụ cười thật sâu kín, nắm lấy bàn tay nàng đưa lên môi hôn nhẹ:

- Hôm nay tại sao nàng lại không bôi độc dược?

- Chàng....chàng nói gì vậy?

Ngọc Yên kinh ngạc. Quân Nam vẫn mỉm cười, mân mê bàn tay của Ngọc Yên:

- Biết ta có sở thích hôn ngón tay nàng, cho nên nàng mới dùng độc dược bôi vào. Thứ độc này không phải để gϊếŧ ta, chủ yếu chỉ là muốn làm ta bị mất hết công lực, trở nên vô hại với cha nàng, có phải như vậy không?

Sắc mặt Ngọc Yên tái nhợt. Nàng không dám nhìn Quân Nam, càng là không thể đáp. Quân Nam khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, âu yếm nói:

- Tình cảm của nàng dành cho ta, ta tuyệt đối không nghi ngờ gì. Nhưng ta lại không hiểu, Hồ Quí Ly muốn mưu phản, lão hủy ta đã đành. Nhạc phụ Vương thượng thư của ta tại sao còn gấp gáp muốn hủy ta hơn cả Hồ Quí Ly?

Ngọc Yên run rẩy ngồi bên cạnh Quân Nam, biết giải thích với y thế nào?. Nàng nắm chặt bàn tay của Quân Nam, nghẹn ngào nói:

- Quân Nam, thiếp xin lỗi! Nếu không làm như vậy...phụ thân thật sự sẽ gϊếŧ chàng?

Quân Nam cười khẩy. Có khác biệt gì sao? Không gϊếŧ y, nhưng biến y thành kẻ tầm thường. Bây giờ trước triều đường trước toàn dân thiên hạ y là kẻ nội gián mật báo với Hồ Quí Ly dẫn đến cái chết của cả nhà Trần Khát Chân cùng những người khác. Như vậy so với một kiếm gϊếŧ y còn tàn nhẫn hơn nhiều.

- Nàng không nói được sao? Vậy thì để ta nói. Vương thượng thư đại nhân chưởng quản binh bộ, còn có một đội ngũ sát thủ. Chính ngài ấy đã bày mưu với Trần Khát Chân sẽ gϊếŧ Hồ Quí Ly, nhưng cũng bởi vì lo ngại trước sau ta cũng là một mối đại họa, cho nên nhân tiện muốn loại bỏ cả ta. Còn nàng thì không đành lòng, cho nên trước hết là cho ta trúng độc, đợi ta mất hết công lực, chỉ còn nửa mạng thì giải độc cho ta. Như vậy vừa có thể giữ được mạng ta, lại có thể khiến cho nhạc phụ đại nhân an tâm, có phải như vậy không? - Quân Nam phân tích.

Ngọc Yên nghe xong nhào vào lòng Quân Nam òa khóc. Y cũng mặc cho nàng khóc một lúc, không nói lời nào, đến khi nàng buông tay ra, y mới lạnh nhạt nói:

- Nàng về đi! Ta muốn yên tĩnh!

Ngọc Yên không chịu đứng lên:

- Quân Nam, xin chàng đừng như vậy...

- Nàng đi ngay! Nếu không đi thì ta sẽ đi đó! - Quân Nam cương nghị gắt lên.

Ngọc Yên gạt nước mắt rời khỏi phòng. Còn lại mình Quân Nam trong phòng, y gào khóc thật to, hai tay ôm đầu, đau đớn giằng xé vì cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt! Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng không còn, Hồ Quí Ly nhất định sẽ ra tay. Triều đình không giữ được, y cũng sắp đến lúc tận số rồi. Y không nghĩ sẽ thay đổi lịch sử, y cũng không ham mình sẽ sống lâu hơn. Nhưng mắt thấy những người bạn thân thiết, những con người anh hùng trọng nghĩa khí lại cứ như vậy mà chết đi. Dù y đã biết trước cái chết của họ, y cũng không nén nổi đau lòng.

Còn những nữ nhân y yêu thương. Tại sao các nàng có thể lừa gạt y như vậy chứ? Tình yêu mà các nàng đối với y có thật sự là tình yêu hay không? Y không dám tin, cũng không muốn tin nữa. Khi một người đã bị lừa dối liên tiếp, thì thà rằng tin tất cả đều là lừa dối còn hơn bỏ chút niềm tin vụng dại. Quân Nam khóc, khóc thật to, khóc đến mức bản thân gần như không còn tự nhắc nhở mình là đàn ông, không được rơi lệ nữa.

Cửa phòng y lần nữa lại mở ra, người đi vào lại là Hồ Hy Mẫn. Nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu gầy, nhưng lại là một tiểu ma đầu, gây ra biết bao nhiêu oán thán cho dân chúng kinh thành. Nàng là ai chứ, là tiểu quận chúa con gái cưng của đại quyền thần Hồ Quí Ly đó.

Nhắc đến Hồ Quí Ly, y càng thêm căm giận. Hồ Quí Ly cố ý trước triều đường nói ra y chính là người mật báo, khiến cho Trần Khát Chân cả nhà chết thảm. Ông ta là muốn Quân Nam không còn đường rút phải lên cùng thuyền với ông ta. Họ Trần Họ Hồ ai làm vua, Quân Nam vốn không quan tâm. Nhưng Hồ Quí Ly ông ta lại bỉ ổi dùng kế để hại y, y dù có thân tàn ma dại cũng căm ghét ông ta. Thật sự là căm hận muốn gϊếŧ cả ông ta.

Hồ Hy Mẫn nhìn Quân Nam nằm trên giường, vẻ mặt đau khổ cùng cực. Nàng lo lắng vô cùng, vội lấy khăn tay lau mắt cho y:

- Ngươi lại khóc sao? Nam nhân mà cũng khóc được à? Có phải bị đau ở đâu không?

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình đến thật không đúng lúc. Nhìn bàn tay của Hy Mẫn nhẹ nhàng lau trên khuôn mặt mình, khuôn mặt xinh xắn của nàng lại bị y nhìn ra méo mó đủ hình dạng. Lúc thì là Hồ Quí Ly đang cười, lúc thì nhìn thấy Trần Khát Chân chỉ tay oán trách y. Lúc lại nhìn ra Vương thượng thư vuốt râu cười vang, lúc lại nhìn ra thành Trần Nhật Đôn toàn thân đầy máu. Quân Nam kích động, liền nắm chặt tay Hồ Hy Mẫn. Hồ Hy Mẫn không nghĩ y lại kéo nàng nên liền ngã xuống người y. Quân Nam thuận thế kéo Hy Mẫn lên giường, một tay bóp chặt cằm của nàng, tay kia giữ chặt tay nàng. Y gạt hết những ảo ảnh trong đầu ra, rồi không hiểu tại sao y cúi xuống hôn thật mạnh mẽ, thật tàn bạo trên khuôn mặt nàng. Hồ Hy Mẫn không ngờ tới y lại thành ra như vậy. Nàng vừa muốn đẩy y ra để thoát, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ y như vậy...như vậy với nàng thì nàng sẽ trở thành người của y, thật sự sẽ là phu nhân của y? Nàng nghĩ vậy, liền cắn răng, gồng mình hứng chịu.

Quân Nam không chút thương tiếc, xé nát y phục của nàng. Trong lòng là tràn đầy cảm xúc đau thương oán hận còn có cả thù hận. Y hôn nàng, rồi lại cắn nàng. Hồ Hy Mẫn đau đớn rêи ɾỉ rồi bật khóc. Nhưng nàng vẫn dặn lòng phải cố chịu đựng y. Y rồi sẽ yêu thương nàng giống như y đã yêu thương Thiện Nhã, Ngọc Yên và Nguyệt Hoa đấy thôi. Thân thể bé nhỏ của Hy Mẫn lại bị Quân Nam giày vò đến kiệt sức. Từng lớp da trên cơ thể nàng đều bị y làm cho tóe máu. Cơ thể liên tục dậy sóng với muôn ngàn tầng cảm xúc đan xen. Chỉ đến khi dưới thân truyền đến một cảm giác đau đớn tột độ. Hy Mẫn ngất đi, không còn biết gì nữa.

Quân Nam nhìn người nằm dưới thân mình, lúc này mới bàng hoàng, hoảng hốt bật ngồi dậy:

- Ta vừa làm gì? Ta như vậy lại có thể đem thù hận với Hồ Quí Ly trút hết vào cô gái nhỏ này hay sao? Cầm thú! Trịnh Quân Nam, ngươi đã trở thành cầm thú mất rồi!

Quân Nam liên tục tự tát chính mình. Tại sao y có thể loạn trí kích động đến như vậy? Hồ Hy Mẫn dù đáng ghét, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ, y sao có thể làm như vậy với cô ta? Quân Nam kích động toàn thân, cảm giác bản thân như một con thú rơi vào đường cùng, mất hết ý thức, không thể biết mình làm gì? Đến khi một bàn tay bé nhỏ nắm lấy cánh tay y, Hồ Hy Mẫn tóc mai tán loạn, vẻ mặt đượm tình khẽ thỏ thẻ với y:

- Quân Nam, chàng sẽ yêu thương ta có phải không?

Quân Nam run rẩy, y cảm thấy như muốn chạy trốn. Nàng ta còn chưa biết, ngay cả khi ta đã xâm hại nàng ta, nàng ta còn chưa biết thân phận của ta. Quân Nam đau đớn cắn môi. Trong lòng tràn đầy hối hận và cảm giác tội lỗi. Y run run kéo y phục của mình xuống bảo:

- Hồ Hy Mẫn, ngươi nhìn ta đi!

Hy Mẫn thẹn thùng cúi đầu rúc vào chăn không dám nhìn thân thể của Quân Nam. Quân Nam giật chăn ném qua một bên, bắt buộc mắt nàng phải nhìn thấy. Hy Mẫn ngượng ngùng ánh mắt đảo nhanh qua. Một tia mắt xẹt qua, nàng dường như vẫn kịp nhận thức được điều gì bất ổn. Nàng thận trọng nhìn sắc mặt của Quân Nam rồi nhìn lại chỗ kia một lần nữa. Hy Mẫn bật dậy, nép sát vào thành giường, dùng chăn che kín người, run sợ nhìn về Quân Nam:

- Ngươi....ngươi....sao lại có thể...

- Phải, thân thể ta cũng giống như ngươi là thân nữ nhân! Có phải ngươi bất ngờ lắm không?

Quân Nam đưa vẻ mặt lưu manh, vô lại với nàng. Hồ Hy Mẫn suýt khóc, nàng vẫn còn cảm thấy toàn thân tê dại, còn rất đau đớn. Như thế nào....như thế nào y lại không phải nam nhân?

- Ngươi là nữ nhân....tại sao ngươi có thể làm như vậy với ta?

Hồ Hy Mẫn khóc ngất. Y thật sự là như thế nào, là yêu quái biến hình người, là một kẻ quái nhân bệnh hoạn đáng sợ....Tại sao y thân là nữ mà lại cùng nàng làm ra chuyện như vậy? Hồ Hy Mẫn khóc hết nước mắt. Quân Nam nhìn nàng cũng chết lặng tâm tư. Cách tốt nhất để ngăn nàng khóc, là nên dứt khoát khiến cho nàng hận mình. Y nhào đến giữ chặt hai vai nàng, oán hận nhìn trừng nàng nói:

- Ta nói cho ngươi biết, ta chán ghét ngươi! Ngươi không chỉ là một nữ nhân xấu xa, mà còn vì ngươi là con gái của Hồ Quí Ly, Hồ lão tặc!

Hồ Hy Mẫn run sợ đến tội nghiệp. Quân Nam đột nhiên phát cuồng, nàng cảm thấy sợ hãi lắm. Chưa bao giờ nàng có cảm giác sợ hãi như vậy. Nhìn nàng run rẩy như một con thỏ sắp chết. Y còn nhẫn tâm mạnh tay bóp vào ngực nàng nói:

- Ta chính là quái nhân, ta là nữ nhân nhưng ta lại thích nữ nhân đó! Nhưng với ngươi thì ta không hề thích, ta chỉ muốn chà đạp người, làm nhục ngươi! Hồ Hy Mẫn, muốn trách thì trách ngươi tại sao lại sinh ra là con gái của Hồ lão tặc!

Hy Mẫn vung tay táy Quân Nam thật mạnh rồi ôm y phục quấn vào người và chạy đi. Quân Nam đột nhiên cười to sau đó lại phun ra một ngụm máu rồi lăn ra bất tỉnh.