Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)

Chương 10




- Xem ra ngươi đã chán chê mười chiêu thức hôm qua? Thế nào, muốn thử giao thủ với ta, hay là tiếp tục học chiêu mới?

Quân Nam lắc đầu:

- Ta đánh không lại ông, giao thủ làm gì? Ta chỉ muốn nhờ ông một chuyện. Ta muốn hỏi làm thế nào để vận dụng tốt nội lực của mình? Nếu như ta muốn cứu người, muốn trị thương hay ép độc giùm người khác?

Hắc y nhân nheo mắt cười:

- Thế nào? Ngươi lại bận tâm người khác? Đã quên mất nương tử của mình rồi sao?

Quân Nam cau mày:

- Nói bậy! Ta...ta và Thiện Nhã là huynh muội, nàng không phải nương tử ta. Nhưng ta cũng không phải bận tâm người khác mà không lo cho nàng. Ta chỉ là tin tưởng ngươi. Ngươi tốt với ta tất nhiên sẽ không làm hại nàng. Nhưng ngoài kia cũng có một người đang nguy hiểm tính mạng. Ta chỉ muốn giúp.

Hắc y nhân bước đến gần Quân Nam, nhấc hai tay Quân Nam lên, đặt lên thân thể của gã dẫn dắt hai tay y lần mò trên cơ thể của gã vừa nói:

- Hôm nay ta dạy ngươi vị trí huyệt vị. Từ trên xuống dưới ngươi tự mình nhớ kĩ, đó đều là các đại huyệt của cơ thể, cứu người hay gϊếŧ người đều nên vận dụng!

Gã vừa nói, vừa chỉ, ở phía trước, rồi đến phía sau. Quân Nam tay chạm huyệt, tai lắng nghe chăm chú. Hắc y nhân cứ nói liên hồi. Y nghe suýt không kịp, nhưng lại không dám gián đoạn. Mãi đến khi trời gần sáng, y cũng mệt muốn phờ người. Xem ra học huyệt vị còn mất sức hơn là học chiêu thức kiếm pháp. Lúc thấy Hắc y nhân sắp đi, y vội trấn tỉnh đuổi theo nói:

- Đại hiệp tiền bối, ngươi khoan đi! Xin giúp ta cứu giúp tiểu tướng quân Lâm Kỳ Hiên kia rồi hãy đi!

Hắc y nhân dừng bước, xoay người nói:

- Ngươi học võ công của ta, nên gọi ta là sư phụ thì phải.

Quân Nam nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:

- Ngày nào ông trả Thiện Nhã lại cho ta, ta mới gọi ông là sư phụ.

Hắc y nhân không nói đã chạy đi, chỉ để lại một câu:

- Nội lực của ngươi vậy mà còn cao hơn cả ta. Ngươi muốn cứu người thì tự mình đi cứu. Ta không tùy tiện giúp những người không có liên quan!

Nói xong liền biến mất.

Quân Nam trở lại doanh trại tạm thời của Lâm Kỳ Hiên. Quân y và lang trung trong trấn được mời đến đều nản lòng lắc đầu. Thương tích của Lâm Kỳ Hiên quá nặng, e rằng mạng sống khó giữ. Quân Nam bước vào. Nhìn thấy nét mặt tái nhợt của Lâm Kỳ Hiên, lại nghĩ đến dáng vẻ uy mãnh của hắn lúc gϊếŧ địch, cảm thấy rất thương tiếc. Nhớ lại những lời của hắc y nhân, Quân Nam bàn lại với quân y. Quân y không biết cách dùng nội công để liệu thương. Nhưng hiện tại, Lâm tướng quân mạng sống khó giữ. Hết cách rồi, thì đành thử dùng cách của Quân Nam xem sao.

Quân y giúp Quân Nam cởi y phục của Lâm Kỳ Hiên. Quân Nam nhìn thân thể nam nhân rắn chắc của người ta, tự nhìn lại mình vừa cảm thấy ngưỡng mộ cũng cảm thấy trong tâm tư có chút chua xót. Y vận dụng các hiểm huyệt mà hắc y nhân đã dạy qua, dùng sức ép nội lực vào để cầm máu, chặn lại nội thương của Lâm Kỳ Hiên. Y cũng cứ lờ mờ sờ nắn huyệt vị cho Lâm Kỳ Hiên. Được một lúc, chợt nghe Lâm Kỳ Hiên nắm chặt tay y, trong cơn mê, mơ hồ gọi:

- Vân nhi, nàng đừng đi! Đừng rời xa ta! Vân nhi!

Quân Nam nhíu mày:

- Vân nhi, cái tên này nghe quen nhỉ?

Y cũng không thắc mắc nhiều, truyền nội lực một hồi, không rõ Lâm Kỳ Hiên có khá hơn được bao nhiêu, chỉ là chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi quá độ liền ngồi xuống đất, tựa đầu ra mép giường của Lâm Kỳ Hiên mà ngủ. Trong lúc mơ màng, Quân Nam cảm giác có một bàn tay đang sờ mó trên khuôn mặt mình, lại nghe giọng của Lâm Kỳ Hiên tha thiết gọi:

- Vân nhi, nàng trở lại bên ta có phải không? Nàng đừng đi, Vân nhi!

Quân Nam giật mình, thuận đánh vào cái bàn tay đang tác quái trên khuôn mặt mình, mắng: "Mụ nội mi! Ta là nam nhân. Ở đâu ra Vân Nhi cho ngươi sờ mó?"

Quân Nam ngồi dậy, chỉ thấy bên cạnh là Lâm Kỳ Hiên đang nằm mê man. Quân Nam vươn vai bước ra khỏi phòng, gọi quân y vào chăm sóc cho Lâm Kỳ Hiên. Bản thân liền nghĩ đến hắc y nhân, vội vã chạy đến miếu thành hoàng.

Lâm Kỳ Hiên tỉnh dậy, trong đầu luôn là hình bóng của vị nương tử tên Vân Nhi đã mất tích. Nàng ta đã đi lâu như thế không chút tin tức gì. Vậy mà trong lúc hôn mê, tại sao hắn luôn mơ thấy nàng. Lại còn cảm nhận được bàn tay của nàng, thân thể nàng đang rất gần bên hắn? Thật sự là hắn nghĩ nhiều thành mơ hay là Vân nhi nương tử của hắn đã không còn nữa, nàng chỉ là đến báo mộng cho hắn rồi đi?

Lúc hắc y nhân gặp Quân Nam, chỉ thấy y một thân ủ rủ gục đầu xuống gối ngủ say. Hắc y nhân lắc đầu, khổ não nhìn y:

- Thật không hiểu kì nhân nào lại chọn một tên ngốc nghếch này làm truyền nhân. Ngay cả nội lực của bản thân còn không thể khống chế còn tùy tiện truyền đi bao nhiêu công lực cho người khác. Nếu không có ta, ngươi tự hủy một thân nội công của mình cũng không hay.

Hắc y nhân không nói nhiều, ngồi xuống ở phía sau, một bàn tay truyền ép chân khí của bản thân sang để điều tiết cho Quân Nam. Người này được lòng công chúa như vậy, ta cũng không thể để ngươi khiến công chúa thất vọng!

Quân Nam tỉnh dậy, thấy tinh thần khoan khoái hơn nhiều. Hắc y nhân đang đứng gần đó, tay cầm một sợi roi da, nhìn sang Quân Nam, cười nhẹ:

- Hôm nay ta dạy ngươi khinh công!

Quân Nam chưa kịp nói gì thì đã thấy hắc y nhân hướng đến chỗ y mà quất roi. Quân Nam hoảng sợ vội né tránh. Hắc y nhân càng quất càng nhanh. Quân Nam hết chạy rồi nhảy, càng nhảy càng cao. Roi mà hắc y nhân quất đến cũng không hề giảm. Quân Nam hết chỗ né, liền vận sức một phát nhảy lên mái nhà. Đứng trên mái nhà nhìn xuống, chính bản thân cũng không dám tin. Mái nhà cao đến hơn ba trượng mà bản thân có thể một phát nhảy lên được! Quân Nam mừng quá vội nhảy hót hét lên:

- Ta nhảy lên được rồi! Ta biết khinh công rồi!

Trong lúc y mừng rỡ, sơ ý trượt chân, từ trên mái nhà rơi xuống đất. Khoảnh khắc thân sắp chạm đất, lại được một vòng tay đón lấy. Quân Nam an toàn liền nhảy xuống đất, xoay người nhìn sang người vừa đỡ lấy mình thì kinh hỉ:

- Lâm Kỳ Hiên tướng quân! Ngươi khỏi rồi sao?

Người đến đúng là Lâm Kỳ Hiên. Hắn sau khi hồi tỉnh, được quân y nói do Quân Nam truyền nội lực cứu hắn. Hắn liền muốn đi tìm Quân Nam cảm tạ. Đúng lúc hắn đến trước miếu thành hoàng, lại thấy Quân Nam từ trên mái nhà lăn xuống, liền chạy đến đón đỡ lấy y.

Quân Nam thì không hề cố kị cái thân xác nữ nhân của mình. Dù sao y cũng không nghĩ mình là nữ. Người ngoài nhìn vào cũng không nhìn ra. Nhưng việc toàn thân của mình bị một nam nhân khác ôm lấy, y thật sự lấy làm khó chịu nên vội thoát khỏi vòng tay của Kỳ Hiên.

Sau vài câu chào hỏi, y sực nhớ đến hắc y nhân, liền chạy vào tìm, không ngờ lại không nhìn thấy người đâu. Trời cũng đã sáng, Lâm Kỳ Hiên không đến hắc y nhân cũng sẽ rời đi nên Quân Nam không bận tâm nữa, cùng Lâm Kỳ Hiên vào thị trấn ăn uống no say một bữa.

Sau khi Lâm Kỳ Hiên biết ý định của Quân Nam là muốn lên kinh thi võ trạng nguyên, liền ngỏ ý muốn cùng lên đường. Quân Nam vẫn còn bận tâm Thiện Nhã, tất nhiên là chối từ hết mực. Lâm Kỳ Hiên không rủ được Quân Nam đồng hành, thoáng có chút thất vọng. Nhưng hắn ngẫm nghĩ một lúc liền tươi cười nói:

- Ta và Trịnh hiền đệ quả là có duyên vô cùng. Ta nợ ân tình của đệ, không biết làm thế nào báo đáp. Hôm nay nhân đây, ta có một đề nghị muốn cùng đệ kết nghĩa huynh đệ, không biết đệ có chê vị hèn huynh này hay không?

Quân Nam đứng dậy, lễ phép chắp tay nói:

- Lâm huynh quá lời rồi! Trịnh Quân Nam ta nào phải thân phận gì mà chê đại huynh? Được huynh chiếu cố, hai tiếng đại ca, xin Lâm huynh nhận của đệ một lạy!

Quân Nam cúi người, quì một gối làm động tác lạy với Kỳ Hiên. Lâm Kỳ Hiên cười thật tươi, cũng quì một gối xuống, một tay đẩy đến một chung rượu trước mặt Quân Nam, bản thân cũng tự cầm lấy một chung cười nói:

- Chúng ta kết nghĩa huynh đệ, phú quí cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia! Trịnh hiền đệ, mời đệ!

Cả hai chung rượu chạm vào nhau. Trong quán rượu ở thị trấn giữa trưa, hai mỹ thiếu niên đối lưng nhau uống thật say. Rồi lại tựa vào lưng nhau ngủ. Đám quan binh theo hầu Lâm Kỳ Hiên thấy chủ tướng của mình đã say nhưng cũng không dám mạo muội đến đỡ dậy, đành đứng một bên canh chừng cho hai người.

Lâm Kỳ Hiên đi rồi, Trịnh Quân Nam vẫn theo thói quen hàng đêm đến miếu thành hoàng học võ của hắc y nhân. Hắc y nhân hôm nay cũng khá tốt tính, chẳng những mang theo điểm tâm và đơn dược, còn mang theo một chiếc khăn tay, nói rằng do chính Thiện Nhã thêu cho Quân Nam. Tuy rằng Quân Nam chưa từng nghĩ Thiện Nhã mù mà lại có thể thêu khăn nhưng hiển nhiên đã mười ngày không gặp nàng, nhận được dù bất cứ thứ gì có thể là từ nàng đối với y đều rất đáng quí.

Sau khi ăn xong điểm tâm, lại uống một viên dược hoàn mà hắc y nhân mang cho, hắc y nhân dẫn Quân Nam ra sau núi, thản nhiên nói:

- Hôm nay ta dạy ngươi phát công. Dùng nội lực của mình triển khai ra. Bây giờ ngươi giao thủ với ta. Hãy xem ta như kẻ thù mà ngươi căm ghét nhất mà ra tay. Ngươi cứ dùng toàn lực. Cho ta xem thử bản lĩnh thực thụ của ngươi!

Quân Nam lắc đầu:

- Ta không có kẻ thù, thật sự là không có phát tiết hết sức được đâu.

- Vậy ngươi ghét ai nhất? Xem ta là người đó, dùng sức mà đánh ta đi!

Quân Nam lại lắc đầu:

- Ban đầu cũng có chút ghét ngươi. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Thậm chí còn thấy mến ngươi, làm sao ra tay được?

Hắc y nhân muốn phun máu. Gã nhìn một lượt trên dưới Quân Nam rồi cười một cách gian trá, lấy trong ngực ra một mảnh yếm màu trắng khoe với Quân Nam:

- Ngươi xem, đây là cái gì?

Quân Nam hời hợt đáp:

- Yếm của nữ nhân à? Rồi sao?

Hắc y nhân vẫn cái kiểu cười gian trá ấy nói:

- Nó là của Thiện Nhã cô nương. Ngươi nói xem, ta làm thế nào có nó?

- Ông....ông nói....vậy là sao? - Quân Nam bắt đầu căng thẳng.

Hắc y nhân lại càng khoái trá hơn, quơ quơ chiếc yếm trước mặt Quân Nam cợt nhã nói:

- Ta nhận lời một người dạy võ cho ngươi. Nhưng ta cũng không thể không có chút lợi ích gì. Thiện Nhã cô nương ôn nhu thanh khiết. Tuy rằng đôi mắt bị mù, nhưng mà thân thể...

- Ông đi chết đi!

Quân Nam như phát cuồng, dùng hết sức lực từng cú từng cú đấm thẳng về phía hắc y nhân. Hắc y nhân không ngờ y lại ra tay nhanh và tàn bạo đến vậy, vừa đánh vừa đỡ vừa luôn miệng nói to:

- Ngươi muốn gặp lại Thiện Nhã thì phải đánh thắng ta. Ngươi xem, ngươi là nữ nhân hay sao? Tay chân mềm yếu như vậy? Ngươi có thể bảo vệ được Thiện Nhã cô nương hay sao? Đồ yếu đuối!

- Ya!...

Quân Nam dồn hết sức, đánh tay không được, lại chụp kiếm vung lên. Ba mươi hai chiêu kiếm pháp của hắc y nhân Quân Nam luyện rất thành thục. Kỹ năng xuất thu nội lực y cũng nắm vững. Ngay cả từng bước nhảy, khinh công đều từ hắc y nhân mà học ra. Quân Nam biết hắc y nhân một thân cao thủ kinh nghiệm đầy mình, muốn thắng gã, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Nếu đánh lâu, nội lực của y suy giảm, càng không có cơ hội.

Y đánh liên tục về phía hắc y nhân, nhưng chỉ tấn công trực diện, không đánh vào điểm yếu. Hắc y nhân kinh ngạc, nhưng cũng thuận theo chiêu của Quân Nam mà đáp trả, cũng là đánh thẳng trực diện, không đánh vào điểm yếu. Đang đánh một lúc, Quân Nam đột nhiên dừng tay, đưa điểm yếu trước cổ mình đón lấy mũi kiếm của hắc y nhân. Hắc y nhân cả kinh, liền thu lại kiếm. Quân Nam thừa thế, một chưởng đánh ngã hắc y nhân, sau đó gác lưỡi kiếm lên cổ của hắc y nhân:

- Đại hiệp, ngươi thua rồi!

Hắc y nhân cười vang thật sãng khoái. Trên mép miệng của gã vẫn dính một vệt máu. Một chưởng của Quân Nam quả thật không lưu tình. Hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống. Lần đầu tiên Quân Nam nhìn thấy mặt thật của gã, một lão trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mày kiếm râu rậm trông rất uy nghiêm:

- Lục Quang Triết ta tung hoành hai mươi năm nay, chưa một lần bị bại. Hôm nay lại bại trong tay đồ nhi của mình. Ha ha! Danh xưng tiên kiếm Dạ hiệp từ nay nên truyền lại cho ngươi.

Quân Nam cũng không biểu tình gì, một tay đỡ hắc y nhân đứng dậy, thu lại kiếm, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức nghiêm cẩn quan sát thái độ của ông ta:

- Ông là đại hiệp Dạ hành Lục Quang Triết mà người ta hay đồn đó sao?

Lục Quang Triết gật đầu, ánh mắt tự hào nhìn Quân Nam khiến y có chút ngượng ngùng.

- Ông là đại hiệp, thì cứ nói thẳng ra nhận ta là đệ tử được rồi. Sao phải bắt cóc Thiện Nhã tiểu muội của ta? Còn nữa, một đại hiệp mà hành vi kì quái như ông. Thật là khó hiểu.

Lục Quang Triết cười nhếch:

- Ta là Dạ hiệp. Không hẳn là đại hiệp.

Quân Nam cũng không muốn tranh cãi, trực tiếp hỏi:

- Vậy bây giờ trả Thiện Nhã lại cho ta được chưa?

Lục Quang Triết cười nhẹ, vẻ mặt vẫn đầy đắc ý nói:

- Thiện Nhã cô nương vẫn đang ở trong phòng khách điếm chờ ngươi.

- Không gạt ta đó chứ? - Quân Nam không dám tin.

Lục Quang Triết nhân lúc Quân Nam sơ ý, liền phóng lên mái nhà, chỉ để lại một câu:

- Bản lĩnh ngươi hiện giờ ta cũng không giữ nổi người của ngươi. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta đi đây. Sẽ có ngày chúng ta gặp lại. Hi vọng, chúng ta sẽ không thành đối địch với nhau.

Quân Nam nghe lời này, biết Lục Quang Triết phải đi rồi, y lập tức quì xuống, hướng theo Lục Quang Triết hô to:

- Sư phụ! Xin nhận của Quân Nam một lạy!

Thân ảnh của Lục Quang Triết đã không còn thấy, chỉ còn văng vẳng một câu nói vọng về:

- Đồ nhi bảo trọng, sư phụ chờ uống rượu mừng của ngươi cùng Thiện Nhã cô nương!