Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 55




“Đến sớm thế?”- Trần Cảnh Hạo chịu khó lên tiếng trước, bình thường thì sẽ khiến Lăng Chính Thiên cảm thấy có chuyện tốt trong công việc của anh, nhưng tình hình hiện tại không giống, tâm trạng tên Cảnh Hạo này quả thực vô cùng tốt. Nếu chỉ là vui vẻ vì chuyện khác, Chính Thiên cũng sẽ hưởng ứng cùng anh ta, nếu như không có cái giọng điệu đắc ý tràn ngập này. (=.=”)

“Không phải anh vẫn đến trước rồi à?”- Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng với tư cách là một người bạn lâu năm, Cảnh Hạo vẫn có thể nhận ra được sự khác thường trong giọng nói của Chính Thiên. À, tên này là đang ghen.

Người nào đó không phúc hậu nhếch môi cười nhạo. Cậu tốt nhất nên ghen chết đi! Mặt than không có kinh nghiệm tình trường như cậu cũng muốn tới tranh giành tình cảm cùng tôi? Đợi kiếp sau có lẽ vẫn không có phúc thắng được. Hừ!

Mỗ nam tỏ ra rất khinh thường bạn chí cốt, chỉ kém việc hất tóc ngửa mặt lên trời mà cười to vài tiếng châm chọc. Sau đó, Cảnh Hạo dứt khoát không tiếp tục chậm chễ, đi vào nhà bếp hoàn thành mục tiêu làm bữa sáng của mình.

#

Hung hăng chọc đũa vào bát mì, Thái Thu giống như đang muốn lấy nó làm vậy để trút giận. Tưởng tượng cái bát tròn tròn là bản mặt của Trần Cảnh Hạo, hừ hừ, tôi chọc hỏng mặt anh.

À, bỏ cái này qua một bên đã…

“Quân Lâm Ngạo, Lăng Chính Thiên, chị, sao mấy người lại kéo nhau tới đây rồi?”- Thái Thu kì quái liếc nhìn mấy tuấn nam mĩ nữ đang ưu nhã ăn… mì tôm. Chịu thôi, ngoài thứ này ra thì nhà cô hết thực phẩm rồi. Cũng không phải cô lười đi mua đâu, mà thực sự là quên mất tiêu, dạo này trí nhớ kém quá đi :3.

Mà nói đến người cô gọi là chị, còn có ai khác ngoài nữ chính Trịnh Thu Thủy chứ? Tiếng “chị” này được hình thành cũng là cả một quá trình đấy. Thu Thủy cũng cảm thấy, bản thân quyết định làm điều này coi như là tự trừng phạt bản thân được phần nào rồi.

Ai đã từng trải qua cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu ra sức yêu thương, quan tâm cô gái khác mà không thể làm gì chưa? Thu Thủy chính là đứng trải qua nửa năm trong tình trạng này đó. Vả lại, để biết được Thái Thu ở chỗ này, cô cũng tốn không biết bao nhiêu công sức đâu. Những lần đầu cô nàng cố gắng xin bố mẹ cho biết nơi Thái Thu chuyển tới và kết quả nhận được đến cuối cùng vẫn chỉ là một chữ “không” dứt khoát rõ ràng. Cuối cùng, cô liền hạ quyết định tới tìm Quân Lâm Ngạo.

Cô nhận được, chẳng phải là ánh mắt chăm chú dịu dàng như trước kia, mà chính là thái độ xa cách tận cùng, cùng ánh mắt khinh thường không chút che giấu, có lẽ chủ nhân đôi mắt đó cũng lười giấu nó đi. Cuối cùng, đều do Thu Thủy mặt dày bám theo, mới có thể có được một ánh mắt cùng hai tiếng “Chuyện gì?” của anh.

“Em… Cho em gặp tiểu Thu đi…”- Trịnh Thu Thủy cắn môi, cúi thấp đầu, che đi hết biểu cảm đau lòng trên khuôn mặt. Lúc trước, tiểu Thu cũng bị đối xử như vậy nhỉ? Có thể còn quá đáng hơn nữa, bởi ít ra lúc này Quân Lâm Ngạo chịu cùng cô nói chuyện, còn tiểu Thu phải đợi nhiều năm như vậy, đổi lại cũng chỉ là tổn thương sâu đậm. Thu Thủy như vậy, đã là quá may mắn rồi…

Nhưng cũng được xem là báo ứng mà, phải không?

“Tiểu Thu? Cô thân với cô ấy lắm à? Còn muốn tìm cô ấy để làm thí nghiệm cho những thủ đoạn ghê tởm của cô sao?”- Ánh mắt Lâm Ngạo lập tức trở nên lạnh băng, ánh mắt rét buốt như muốn làm đông chết người trước mặt. Cô ta hại Thu chưa đủ, giờ cô ấy tránh đi rồi mà vẫn không muốn buông tha?

“Không, em…”- Thu Thủy luống cuống ngẩng đầu lên, vội vàng muốn biện bạch, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn băm vằm Thu Thủy thành trăm mảnh của Lâm Ngạo, lại vội vàng tiếp tục cúi xuống né tránh. Nơi trái tim, đau quá…

Một lần thất tín- vạn lần bất tin, huống chi Thu Thủy khiến Lâm Ngạo mất đi niềm đi ở mình không chỉ một lần? Có thể tin tưởng được nữa sao?

Quá khó…

Rốt cuộc, Thu Thủy lấy một phong thư từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Ngạo.

“Mang cho tiểu Thu giúp em nhé, làm ơn.”- Giọng điệu đầy ý van nài, cầu khẩn, lại chẳng thể đổi lấy một tia cảm xúc giao động từ Lâm Ngạo, anh ngay cả liếc phong thư cũng không thèm liếc! Lâm Ngạo cảm thấy, hiện tại dù đụng vào đồ của ả Trịnh Thu Thủy này cũng khiến anh không chịu nổi, thực sự quá ghệ tởm, mặc dù anh cũng chẳng muốn xét đến bản thân “bẩn” đến mức nào đâu.

Trịnh Thu Thủy thấy vậy, biết không có kết quả nên liền quay người rời đi, bước chân lảo đảo suýt ngã, nhưng vì cố gắng giữ thăng bằng tốt, Thu Thủy vẫn đi khỏi phòng một cách đàng hoàng. Ra đến cửa, mặc cho ánh mắt của người khác, cô nàng mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại cố động viên chính mình. Để được người khác tin tưởng thêm một lần nữa quả thật là khó khăn đến cực điểm, nhưng cô nàng cũng không phải người dễ bỏ cuộc. Không còn mù quáng với sự ghen ghét của bản thân, Thu Thủy tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng nhận thức rõ được những việc làm không thể tha thứ của bản thân đối với Thái Thu, vậy nên, cô muốn cố hết sức bù đắp. Một chút nhục nhã, đau khổ này đã thấm vào đâu chứ…

Nghĩ một lát, rốt cuộc Thu Thủy cũng đứng thẳng dậy rồi rời đi, bức thư kia cũng không cầm lại. Thu Thủy cô có nhiều kiên nhẫn, chẳng ngại lại viết thêm một vài bức thư nữa. Đây cũng chính là một trong những ưu điểm của cô nàng nữ chính này.

Những ngày sau đó, Thu Thủy vẫn kiên trì tới nhờ Quân Lâm Ngạo chuyển thư giúp mình. Sau nhiều lần bị làm phiền, cuối cùng Lâm Ngạo cũng đành phải đồng ý mang tới cho Thái Thu. Thực ra, ban đầu anh không muốn mang mấy phong thư này cho Thái Thu cũng là vì tâm tư riêng. Anh sợ, nếu như khi nhìn thấy thư của Trịnh Thu Thủy lại nhớ tới những lần anh đã tổn thương cô rồi tiếp tục xa lánh anh thì phải làm thế nào? Cố gắng lắm cô mới lại bắt đầu có hảo cảm với anh cơ mà. Nhưng anh biết, cũng không thể trốn tránh mãi, nên mới có thể chịu đồng ý mang thư của Trịnh Thu Thủy cho Thái Thu. Anh cũng không nghĩ cô ta còn kiên trì đến nỗi mỗi ngày gửi cho Thái Thu một bức thư. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thái Thu mỗi lần đọc nó, nói anh không có chút tò mò nào là nói dối, dù sao thì đó cũng là bản năng của con người, nhưng anh cũng không dám mở ra đọc một lần nào cả, chỉ vì sợ Thái Thu hiểu lầm, mặc dù anh cũng không rõ cô có muốn chú ý đến hành động của bản thân hay không…

Trịnh Thu Thủy kiên trì suốt năm tháng trời, cuối cùng đánh đổi được sự đồng ý cho cô nàng gặp mặt Thái Thu từ cô, mà cô đã quyết định, dù là Cảnh Hạo, Chính Thiên hay Lâm Ngạo cũng không cản được. Ba người chỉ có thể cho người âm thầm theo dõi hành động của Trịnh Thu Thủy, nếu cô ta dám có ý định tiết lộ một chút gì về chỗ ở của Thái Thu, bọn họ cũng không tiếc gì cái mạng này của cô nàng. Họ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ này.

Chỉ là, bảo bối gọi cô ta một tiếng “chị” rồi, bọn họ làm gì còn cách thẳng thừng ném cô ta đi chứ. Vậy cứ coi như là nửa chị vợ đi…

Ôi, cái lịch sử này có thể được coi là “đẫm máu và nước mắt” chưa? (==”)

Quay lại vấn đề chính thôi. Tình hình là Thái Thu vẫn đang chằm chằm quan sát mấy tuấn nam mĩ nữ ngồi gần mình, chờ đợi câu trả lời. Kì thực thì, ngắm mấy người họ cũng rất vui, đều là người đẹp hiếm có nha, quả thực không hổ danh là những nam nữ chính xinh đẹp nhất truyện. Thu không muốn thừa nhận đâu, nhưng mà thật sự là cô chỉ thích đọc những truyện mà nam nữ chính đẹp tuyệt trần thôi… Đây mới là lí do quan trọng nhất để cô đến với quyển truyện sắc này đó. =.=” Tuy rằng người ta vẫn nói “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” nhưng bạn dám chắc bản thân có đủ kiên nhẫn để nghiên cứu bản chất của một người xấu ma chê quỷ hờn sao? :3

Cái này chính là đầu mối bi kịch!

“Anh/Chị không có việc gì để làm cả.”- Giống như đã hẹn trước, cả ba người rất ăn ý mà hợp xướng, Thu Thủy kèm theo một cái nhún vai, Lâm Ngạo bồi thêm nụ cười tươi sáng mà không chói lóa, Chính Thiên khuyến mãi một cái lắc đầu cùng khuôn mặt xuất hiện biểu cảm ôn hòa hiếm thấy. Aiza, may mắn là không có áp thấp nhiệt đới như lần đầu bọn ngồi lại một chỗ nha.

“Không có việc gì? Mấy người mà rảnh đến độ đó chắc? Nói ra không ngượng à?”- Thái Thu không phúc hậu mà vạch trần lời nói dối của cả ba, chính là từ đầu tới cuối vẫn không thèm để ý tới Cảnh Hạo, làm người nào đó bứt tóc khó chịu.

“Bảo bối, sao em không hỏi gì đến anh cả?”- Người nào đó giả vờ đáng thương xán lại gần kéo kéo áo của Thái Thu, đôi mắt cún con đáng thương.

“Cút.”-Hai tiếng nói đầy bất mãn vang lên, đồng thời cánh tay Cảnh Hạo bị giằng ra khỏi người Thái Thu. Người ra tay, còn ai khác ngoài hai người Lâm Ngạo với Chính Thiên chứ? Chỉ cần có chuyện liên quan tới Thu, bộ dạng của họ nhất quyết sẽ trở thành như vậy.

“Vợ ơi~”- Cảnh Hạo không có chút tinh thần tự biết xấu hổ, tiếp tục làm ra vẻ yếu ớt mà vẫy tay phát tín hiệu cầu cứu với Thái Thu.

“Cút! Ai là vợ của anh hả?”- Hiện tại chính Thu cũng muốn xông vào quần ẩu với Cảnh Hạo.

“Em nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng đã sờ, có khi đã mang trong người baby của chúng ta, em còn dám phủi sạch trách nhiệm sao?”- Mỗ nam không biết vô liêm sỉ là cái gì, rất tự nhiên tố cáo Thái Thu một cách thẳng thừng.

“Anh…”- Mỗ nữ nghiến răng nghiến lợi.

Trịnh Thu Thủy ngồi một bên thấy mấy người loạn thành một đoàn liền cố hết sức nín cười. Mấy người này tụ lại với nhau thể nào cũng có chuyện hay để xem. Ừ, mặc dù cô nàng vẫn chẳng quên được tình cảm đối với Quân Lâm Ngạo, nhưng dù vậy thì còn có nghĩa lí gì nữa đâu?

Coi như là một người ngoài cuộc tỉnh táo quan sát tình hình, Thu Thủy tự nhiên nhận ra được trạng thái quan hệ của bốn người Thái Thu. Nói thẳng ra, cô cũng không hề cảm giác được quá nhiều địch ý của những người đàn ông này dành cho những tình địch của họ, không phải vì họ không yêu Thái Thu, mà ngược lại còn là rất rất yêu. Trực giác của Thu Thủy vốn rất nhạy, cô cảm nhận được điều này cũng không phải là điều gì kì lạ. Quan trọng làm, cô đã thấy được sự thỏa hiệp trong những người đàn ông cao ngạo này rồi, họ chấp nhận cùng có Thái Thu, để cô không phải khó xử lựa chọn, đó dường như chính là thỏa thuận ngầm giữa ba người. Để ý tới cảm nhận của Thu nhiều đến như vậy, tận tâm chu đáo đến như vậy, sao có thể nói là không đủ yêu thương chứ?

Nhận biết này chẳng khiến Thu Thủy kinh ngạc một chút nào. Dù sao thì chế độ đa thê, đa phu đã chẳng còn mới lạ gì ở cái thời đại này, có gì đáng ngạc nhiên?

#

Hai tuần lễ trôi qua, lịch trình của năm người vẫn chẳng chút thay đổi. Cuối tuần này, tất cả lại tụ tập lại nhà Thái Thu. Biết là vậy, Thu liền lấy đồ trong tủ ra chuẩn bị nấu ăn. Mấy người họ suốt ngày dán mắt vào màn hình vi tính, cần bổ sung nhiều vitamin A một chút, vậy nấu món, ừm, cá chép sốt xì dầu đi.

Cầm con dao đập vào đầu cá, sau đó bắt đầu mổ cá, mùi tanh truyền tới khiến bụng cô bỗng nhiên cồn cào khó chịu, động tác trên tay bị lệch đi, dao lại cắt trúng ngón tay. Nhưng Thu lại không để ý nhiều đến vậy, cô buồn nôn…

Thu bụm miệng chạy vội vào toilet, cố gắng để bản thân không nôn ran gay lúc này. Một hồi móc họng, ho khạc, khuôn mặt Thái Thu đã có chút xanh xao. Rời khỏi toilet, cô đi ra ngồi nghỉ trên chiếc sofa trong phòng khách, cả người giống như muốn lả ra.

Lúc đi vào, Chính Thiên bị bộ dạng này của cô dọa đến phát hoảng.

“Em làm sao vậy?”- Giọng nói cùng khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự quan tâm lo lắng.

“Không sao cả, chỉ là hơi mệt, nghỉ một chút sẽ tốt.”- Thu yếu ớt trả lời, nhưng nhìn tình trạng hiện tại làm sao có người không biết là cô nói dối chứ.

Nhìn thấy ngón tay còn đang chảy máu của cô, Chính Thiên vội vàng nói: “Chờ anh một chút.” Xong liền chạy đi lấy hộp cứu thương, mang thuốc ra sát trùng cho cô rồi lấy urgo dán lại. Làm xong, Chính Thiên lập tức lấy điện thoại ra, kết nối liên lạc.

“Trần Cảnh Hạo, tới đây nhanh lên.”- Biết rằng Cảnh Hạo cũng đang trên đường tới nơi này, Chính Thiên lập tức gọi cho hắn. Giọng nói của anh lộ ra mấy phần sốt sắng làm Trần Cảnh Hạo cũng không yên lòng, không hỏi gì mà lập tức tăng tốc chạy tới. Xe Quân Lâm Ngạo đi đằng sau thấy vậy cũng đuổi theo sát nút.

#

Vừa vào đến nhà, Lâm Ngạo, Cảnh Hạo và Thu Thủy liền thấy ngay Thái Thu yếu ớt nằm trong lòng Chính Thiên. Cả ba hoảng hốt chạy lại, Cảnh Hạo lập tức nói: “Mang cô ấy vào phòng.”

Chính Thiên lập tức bế xốc Thu mang tới phòng khám chữa bệnh dưới tầng ngầm của căn nhà. Nơi là do bọn họ cố tình xây lên phòng khi Thu bị bệnh. Quả thật là chu đáo đến mức khiến người ta ghen tị.

“Cô ấy làm sao?”- Cảnh Hạo vừa khám cho Thu xong đã bị Quân Lâm Ngạo cùng Chính Thiên kéo ra hỏi, Thu Thủy cũng muốn làm vậy lắm mà không dám, chỉ có thể đứng một bên nghe.

“Cô ấy…”- Vẻ mặt trầm trầm làm trái tim của ba người nào đó bị treo cao ba thước (=300 cm).” Moahaha, tôi sắp thăng cấp làm papa rồi, haha…”- Người nào đó không để ý đến thái độ của mọi người, vẻ mặt bỗng nhiên xoay chuyển 180 độ, còn cười một cách vô cùng man rợ nữa chứ. Chính là, nghe tin này, tất cả đều triệt để cứng đơ người rồi, ai thèm nghĩ gì về thái độ này nữa chứ.

“Cậu... làm bố?”- Mặt Chính Thiên tối sầm lại.

“Đúng vậy đúng vậy. Haha…”

Có hai người ngổn ngang trong gió…