Trần Cẩn bị anh nói cho choáng váng không dám nói tiếp, chỉ bĩu môi yên lặng ngồi trên xe.
Về đến nhà, anh xuống bếp nấu thức anh còn cô thì đi cắm cơm, rồi thức
thời yên lặng ngồi trên sofa, thấy anh bưng thức ăn ra ngoài cô liền
chạy ù vào bếp bưng cơm ra, chuyện này hai người tự ngầm hiểu lấy, khi
nào cũng vậy, không cần nói cũng có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương. Lúc trước ăn cơm thỉnh thoảng anh vẫn đưa mắt nhìn cô một chút rồi tiếp tục ăn cơm nhưng bây giờ anh chỉ cúi đầu ăn cơm, nhìn vào bát cơm xem
cô như là người vô hình vậy.
Anh không nói chuyện, đương nhiên cô cũng yên lặng ăn cơm.
Trần Cẩn thấy anh từ lúc về đến giờ vẫn cứ im lặng, âm trầm nên tâm
trạng rất buồn bã, mất mát. Từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh mà cô cảm thấy khó chịu nhất, bản thân cô cũng
không hề chuẩn bị tâm lý, sau khi ăn xong thì anh dọn dẹp rồi đi rửa bát chén, còn cô ngồi ngẩn ngơ nhìn anh chằm chằm, anh làm tất cả mọi việc
xong xuôi mà cô chỉ ngồi trên ghế không giúp được chút gì, suy đi nghĩ
lại một lúc rồi mới chạy lên tầng đi tắm.
Ở phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới xong, cô vào phòng ngủ thấy anh
vẫn chưa về phòng, hai tay đang đặt sau đầu tựa vào sofa xem ti vi, cô
bước đến bên cạnh anh cầm khăn lông lau tóc, đứng bên cạnh nhìn chăm chú anh một lúc, khi đó anh mới phản ứng lại nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh hỏi vậy làm mặt cô xị xuống nhưng vẫn hỏi anh: “Sao anh còn chưa đi ngủ?”
“Em đi lên trước đi.” Ánh mắt anh lại chăm chú nhìn vào ti vi mà không
hề liếc nhìn cô một chút nào nữa, giọng nói lại cực kỳ lạnh nhạt, hờ
hững. Trần Cẩn khẽ gật đầu, tâm trạng lúc nãy thê thảm không tả nổi, cô
cực ghét loại thái độ này của anh.
Lạnh lùng cười nhìn anh rồi chạy lên tầng thay quần áo, kéo valy ở góc
tủ ra, xếp lại quần áo trong valy, kéo tủ ra lấy hết quần áo của cô nhét vào trong valy. Hôm nay anh đối xử hờ hững, lạnh nhạt với cô như vậy,
cô khó mà bình tình được, không nổi khùng lên mới lạ. Trần Cẩn ném quần
áo lên giường, kìm chế phẫn uất( phẫn nộ+ uất ức) trong lòng xếp từng
cái từng cái cất vào valy.
Nhung Hâm Lỗi đang đi lên tầng nghe trong phòng ngủ có tiếng động lớn,
anh vốn định đi tắm nước lạnh rồi về phòng bình tĩnh nói chuyện với cô,
không ngờ vừa vào phòng lại thấy cô đang mở tủ quần áo thu dọn đồ đạc
cất vào valy.
Tức giận bùng nổ, hai mắt anh đỏ rực chạy nhanh đến thô bạo cướp quần áo trong tay cô nhét trở lại tủ, Trần Cẩn thấy quần áo trong tay mình bị
anh lấy sạch, tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Thấy anh đối xử với mình như vậy, Trần Cẩn xoay người tiếp tục lấy quần
áo trong tủ ra nhưng lại bị anh nhanh tay cầm chặt cổ tay, không hề tốn
một chút sức lực kéo cô trở lại: “Em muốn làm gì? Muốn nghe lời anh trai em, rời khỏi nơi này sao?” anh bước đến lạnh lùng chất vấn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Cẩn theo bản năng nhắm mắt lại, cố ý lảng tránh ánh mắt của anh.
Không nghĩ Nhung Hâm Lỗi lại kéo cô sát lại, ánh mắt gắt gao nhìn cô
lạnh giọng nói: “Trả lời anh!”, nghe anh nói giọng này làm cho cả người
cô phát run.
Cô cắn môi, nhíu chặt mày nhìn anh quát lớn: “Liên quan gì đến anh? Không phải anh vẫn không để ý gì đến em sao?”
Cô hùng hồn trả lại, rồi cúi người xuống sửa soạn hành lý, không hề biết Nhung Hâm Lỗi lại bước đến, mất hết lý trí đá văng cái valy cô ra xa.
“Ầm” một tiếng thật lớn làm Trần Cẩn hoảng sợ. Cô ngẩng đầu nhìn anh
chằm chằm, anh lại bước nhanh đến gần, kéo cô vào trong ngực rồi thô bạo hôn.
( mong mọi người thông cảm đoạn tiếp này mình không có kinh nghiệm)
Anh gặm cắn môi cô, thần tốc tiến quân rồi chiểm đoạt toàn bộ, mặc cho
cô ở trong ngực anh giẫy dụa, tay đấm chân đá lên người anh cũng không
hề đáp lại. Anh ôm chặt cô áp chặt trên cửa khẩn trương, gấp gáp hôn cô, “Tiểu Cẩn.....Tiểu Cẩn....đừng đi....em còn như vậy anh điên lên mất.”
Anh điên cuồng hôn cô, giọng nói khàn khàn vang bên tai cô, thì ra anh
sợ cô sẽ rời đi. Lúc trước đối với cô anh cực kỳ tự tin, nhưng khi nhìn
cô dứt khoát thu dọn hành lý, trong giây phút đó anh sợ hãi vô cùng, sợ
cô không hề lưu luyền gì mà rời khỏi anh. Cho nên anh mới mất lý trí đá
văng valy mà không để ý đến cảm nhận của cô.
Luôn là như vậy, khi anh dịu dàng dỗ giành thì bao nhiêu quyết tâm của
cô đều không cánh mà bay, tan biến hết. Bất cứ chuyện gì cũng vậy, chỉ
cần anh nhỏ giọng nhẹ nhàng nói chuyện thì trong phút chốc cô sẽ quên
hết mọi thứ, bởi vì cô rất yêu, rất yêu người đàn ông này.
“Nhung Hâm Lỗi.” cô ngừng giãy dụa, yên lặng trong lòng anh gọi.
“Sao?” anh đáp lời cô.
“Sau này không được bày ra bộ mặt vừa rồi với em nữa.... em ghét thái độ hôm nay của anh.” Cô úp mặt sát vào người anh bất mãn nói. “Tiểu Cẩn,
không phải anh không để ý đến em, chỉ là trong lòng anh có chút khó chịu thôi.” Nói xong rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôm chặt cô vào lòng.
Một lúc sau, Trần Cẩn đẩy anh ra, đang chuẩn bị thu dọn những đồ đạc bị
anh đá rơi ra lúc nãy. Đầu tiên, anh buông cô ra nhưng rồi lại kéo cô
trở lại trong ngực mình, váy áo bây giờ của Trần Cẩn lộn xộn không tả
nổi nữa rồi, trên người lại có hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm.
Nhung Hâm Lỗi cúi đầu thưởng thức cảnh xuân lộ ra không sót thứ gì, ánh mắt càng lúc càng sâu.
“Từ từ, chờ em thu dọn xong nơi này đã.” Hiểu được suy nghĩ từ trong mắt anh, cô muốn đẩy anh ra lần nữa.
Trần Cẩn còn chưa kịp thực hiện thì anh đã thuần thục cởi từng cúc áo
trước ngực của cô ra, “Cứ để đó đã đi, mai anh dọn dẹp giúp em.” Anh nói nhưng tay cũng không hề ngừng lại. Trần Cẩn lùi người về phía sau làm
Nhung Hâm Lỗi hiểu lầm là cô trốn tránh anh,mặt lạnh, bá đạo kéo áo lót
cô lên, cúi đầu ngậm điểm mẫn cảm trên ngực cô trong miệng rồi khẽ cắn
nhẹ nhẹ, chậm rãi thưởng thức ngọt ngào, một tay cũng không nhàn rỗi
vuốt ve bên ngực trắng muốt kia làm Trần Cẩn ngứa ngáy khó chịu rên lên
một tiếng, đây mới là phản ứng thành thật nhất của cơ thể cô.
Anh khẽ cười một tiếng đặt cô lên giường rồi hôn từ từ từ ngực xuống đến đùi, nhẹ nhàng đốt lửa khắp người cô, hôn xuống tận đến bàn chân, giống như là ăn chậm nhai kỹ, không hề nóng vội không hề giống mọi ngày luôn
mạnh mẽ chiếm đoạt, anh há miệng cắn nhẹ lên đùi cô, cô bị anh cắn đau
nhưng không dám lên tiếng, cả người nóng rực nhưng anh vẫn chậm chạp
hành hạ cô.
Cảm thấy giữa đùi cô đã ẩm ướt, anh chuyển tay xuống vuốt ve dải đất ẩm
ướt ấy, càn rỡ trêu chọc, Trần Cẩn cảm thấy mình bị anh hanh hạ đến phát điên rồi, phía dưới đã ẩm ướt đến không chịu nổi nhưng anh lại cứ vờn
bên ngoài chậm chạp không tiến vào, “Hâm Lỗi.” Trần Cẩn khẽ cắn môi cầu
xin, chờ đợi anh, Nhung Hâm Lỗi nghe xong lại chỉ nhếch miệng cười, nhìn phản ứng lúc này của cô, anh hôn lên môi cô cần rỡ qua lại trong miệng
đến khi cô cảm thấy khó thở mới rời đi, rồi nhẹ nhàng cắn lên vành tai,
thở gấp bên bên tai cô làm cô càng thêm muốn anh. Nhung Hâm Lỗi vẫn làm
như không biết, cố nhịn ở bên tai cô dụ dỗ: “Tiểu Cẩn, xin anh, anh liền cho em.”
“Hâm Lỗi.” ánh mắt mờ mịt, sắc mặt ửng đỏ nhẹ ngàng gọi tên anh.
“Còn gì nữa không?” cô động tình gọi tên mình làm anh mừng rỡ nhưng chỉ
chậm rãi tiến vào chứ không định lấp đầy cô, Trần Cẩn cảm thẩy cả người
lơ lửng không còn cảm giác, vậy mà anh không hề có ý định buông tha, cô
mím môi vòng tay ôm lấy cổ anh nũng nịu gọi: “Hâm Lỗi....anh Hâm Lỗi...” nói xong mặt cô liền đỏ rực vùi vào cổ anh, rụt rè dùng bắp đùi cử
động, mời gọi anh. Đã thật lâu rồi cô không gọi anh như vậy nữa, từ khi
hai người chính thức yêu nhau cô không còn gọi anh là anh nữa, anh đang
say sưa hôn trên cổ cô.
Nhung Hâm Lỗi nghe vậy liền chuyển lên bộ ngực trắng muốt của cô gắm
cắn, cho đến khi điểm mẫn cảm trên sưng lên mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt thâm thúy như muốn nhập cô vào cơ thể mình, anh
liếm môi cô rồi khẽ cười nói: “Ừ, ngoan, lúc nhỏ em vẫn thường gọi anh
như vậy.” nói xong lại từ từ tiến vào rồi nhanh chóng rút ra ngoài, ánh
mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thấy anh không còn cử động, cô khẽ gọi: “Ông xã.”, nói xong lại chủ động hôn lên cằm của anh một cái, anh mắt anh chợt sáng lên khi nghe cô nói, giữ chặt eo cô dùng sức tiến vào, giọng nói khàn khàn hỏi cô: “Em vừa
mới gọi anh là gì? Gọi lại lần nữa.” anh nâng cao đùi cô lên, cầm lấy
cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt mình còn tay kia thì đưa lại nơi ẩm ướt
vuốt ve, trên tay có dính dịch liền thoa lên trên cơ thể cô.
“Ông xã... ông xã...” cô còn chưa thõa mãn nên gọi anh liên tiếp, lần
này anh ngăn miệng cô lại, hai người miệng lười triền miên, anh càng lúc càng gấp như muốn xe rách cô, cuối cùng anh bế cô lên, tiến vào sâu
trong người cô, tăng tốc độ, liên tục tiến công. Cả buổi Trần Cẩn bị ép
gọi anh là ông xã, còn nghe anh gọi bên tai cô không ngừng, không biết
bao nhiêu lần, âm thanh có chút mệt mỏi: “Tiểu Cẩn, em là của anh, anh
không cho phép em theo hắn rời khỏi đây.” Nói xong ôm cô thật chặt, tiến vào cơ thể cô chạy nước rút.
Cả căn phòng tràn đầy mùi hoan ái, hai người liên tục triền miên.