Vượt Khuôn

Chương 2




Đêm ấy anh chỉ xem Trần Cẩn say rượu nói nhảm và sau đó anh luôn tìm cách tránh mặt cô.

Trần Cẩn không nghĩ rẵng lần đầu tiên cô tỏ tình lại bị anh nói: em nói cái gì thế hả!. Mặc dù kết quả giống như cô dự đoán nhưng cô vẫn không thể bỏ được, vì chuyện này mà cô bị Tiểu Hoan cười cả một tháng trời.

Hôm đó, thấy cô thì Tiểu Hoan cười ầm lên: “bà chị, chị không lên tiếng thì thôi nếu đã lên tiếng thì thật bất ngờ đó, chị nói ra như vậy anh Hâm Lỗi không bị dọa mới lạ đó. Chị mà đến doanh trại anh ấy tỏ tình chắc ai cũng bị chị dọa mất.”

“Ý của em là gì hả? Chẳng biết phân biệt lớn nhỏ như thế à! Chị đã giữ trong lòng 6 năm chưa đủ sao? Em có còn có Gia Hựu còn chị thì sao đây?”.

“Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp tục cố gắng.”

Hai chị em nằm trên giường trêu chọc nhau.

Hôm nay ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, khó khăn lắm Trần Cẩn mới đợi được đến 6 giờ để được gặp anh vì 6 rưỡi anh lại tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự nữa rồi. Buổi tối anh đưa cô về, cả lúc lên xe hay dọc đường về hai người không ai nói chuyện, để phá vỡ sự yên tĩnh trong xe Nhung Hâm Lỗi phải mơ miệng: “sao không nói gì cả? Bình thường có thấy em yên lặng như vậy đâu.” Vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn cô.

Trần Cẩn nghiêng đầu ngoài cửa sổ hừ lạnh rồi nói: “ không phải anh muốn tránh em sao, tận 3 tháng cơ mà, mỗi khi đến doanh trại thì đều có người nói anh đi tập bắn. Vì sao mỗi lần em đến anh đều đi tập bắn?”.

“Là tay súng bắn tỉa, anh luôn tập bắn mỗi ngày!.” Nhung Hâm Lỗi hùng hồn trả lời vừa liếc mắt nhìn cô.

Nghe anh nói Trần Cẩn liền khẽ cười một tiêng rồi bác bỏ: “anh là doanh trưởng không phải là lính, còn cần phải tập bắn mỗi ngày sao?”. Cô nói xong anh liền nhìn cô với vẻ mặt không tin.

Trần Cẩn nhìn anh chán nản gật đầu nói: “trả lời đi, chẳng lẽ anh còn không rõ ư? Em nói rất rõ ràng mà!”. Bây giờ cô cũng chẳng quan tâm đến sĩ diện nữa rồi.

Xe đến dưới nhà bỗng dừng lại, hai người im lặng ngồi trong xe hồi lâu.....

Với sắc mặt không tự nhiên trả lời cô: “Tiểu Cẩn, em đừng đoán mò, anh chỉ xem em là em gái thôi.” Anh bất đắc dĩ nói, anh cố ý tránh cô vì không muốn làm tổn thương cô, anh không nghĩ mình có tình cảm với cô.

Trần Cẩn nghe xong, cắn chặt môi, ghé vào tai anh nói: “không có gì, em không xem anh là anh trai, hơn nữa em đã có anh trai rồi, em biết em đột nhiên nói thế có chút khó tin, bây giờ anh chưa thích em nhưng em tin là chỉ cần anh chưa có bạn gái thì em vẫn còn cơ hội.” Rồi quay sang lén hôn lên má anh.

Khi cô hôn xong, anh cảm thấy mặt nóng bừng lên, nắm chặt tay,nghiến răng nghiến lợi, đặt cô ngồi lại chỗ ngồi, nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ cô chắc đã chêt vì ánh mắt đầy sát khí của anh rồi.

“ Em biết em mới làm gì không hả?”

Ánh mắt anh bây giờ đã có khả năng phóng lửa rồi nhưng Trần Cẩn vẫn si mê nhìn yết hầu anh phập phồng mà nuốt nước miêng, mở to mắt nhìn thẳng vào anh trả lời: “em đang quyến rũ anh mà, thử một tí xem có được không thôi?”.

Trong xe có một chút mờ ám, khí lạnh tràn ngập nhưng Nhung Hâm Lỗi vẫn cảm thấy đổ mồ hôi.

Anh trừng mắt nhìn cô quát: “em học được ở đâu thế hả, em còn chưa đủ tuổi đâu! Xuống xe! Nhớ kỹ đây là lần cuối cùng.” Rồi xuống xe cẩn thận mở cửa cho cô nhưng Trần Cẩn nghe anh nói như vậy liền nổi giận, vừa xuống xe liền đẩy anh ra chạy luôn lên nhà.

Anh bị cô dùng sức đẩy lùi ra sau mấy bước, ngạc nhiên nhìn cô chạy nhanh vào nhà bất đắc dĩ lắc đầu, anh cũng không biết cô có tình cảm với anh từ lúc nào.

Anh dám đuổi cô xuống xe, thang máy vừa dừng lại ở tầng 17, cô liền xoay người vào nhà, anh nói cô còn chưa đủ tuổi,nghĩ đến đây cô ão não cốc đầu, tức giận nghĩ mình thật ngốc lúc nãy nên hôn môi anh chứ hôn má làm gì không biết!.

“Chú, thím. Cháu về rồi ạ!.” Cô cúi đầu cởi giày vào nhà. Hứa Văn thấy cô đã về liền hỏi: “Tiểu Cẩn hôm nay Hâm Lỗi đưa cháu về à?” rồi rót nước cho cô. Trần Hồng Phong tựa vào ghế sa lon, gập báo để lên bàn rồi mới hỏi cô: “Tiểu Cẩn, hôm nay cháu đến trường Hoan Hoan xem mít tinh à?”

“Dạ.” Trần Cẩn nhận lấy ly nước uống mấy ngụm rồi chạy đến dưới điều hòa để ngồi, thấy chú thím vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô để ly nước xuống, bĩu môi: “đừng mà, chú thím đừng nhìn cháu với ánh mắt đó được không, bọn cháu không có gì cả.”

“Ôi, Tiểu Cẩn nhà ta xấu hổ rồi, nhưng mà Hâm Lỗi thì không được đâu.” Trần Hồng Phong cười cười trêu chọc cô, rồi nghiêm mặt nói.

“Vì sao?” Trần Cẩn khó hiểu nhìn về phía Trần Hồng Phong hỏi.

Cảm thấy không khí có chút bất hòa, Hứa Văn vội kéo Trần Cẩn lại, hướng Trần Hồng Phong bất mãn nói: “được hay không cũng không phải do anh quyết định, mặc dù Hâm Lỗi hơn Tiểu Cẩn 10 tuổi nhưng em thấy thế là đẹp mà, chuyện của bọn trẻ thì để chúng tự sắp xếp đi.”

“Chỉ sợ là Tiểu Cẩn chúng ta đơn phương mà thôi.” Trần Hồng Phong vừa liếc nhìn vừa chế nhạo cô rồi tiếp tục đọc báo.

Nghe chú nói vậy, Trần Cẩn liền nổi giận, đi đến sa lon lấy báo trong tay chú: “chú, chú không thể đề cao chí khí của người khác mà dập tắt oai phong của cháu, đã không làm thì thôi nếu đã làm cháu nhật định sẽ theo đuổi được anh ấy.” Cô nói xong liền quay về phía chú mình chào theo nghi thức quân đội.

Thứ năm không học Trần Cẩn bận rộn tìm công ty để thực tập, buổi sáng đến võ quán học, vừa mới ra khỏi cửa, vừa nóng vừa lạnh làm cô đau đầu hoa mắt, về đến nhà liền mở điều hòa nằm chữ đại trên giường, huấn luyên quân sự cũng gần xong rồi, không biết anh bây giờ như thế nào, ngày nào cũng nóng bức Tiểu Hoan có chịu được không nữa.

Vừa nghĩ tới đây thì điện thoại cô đổ chuông, Tiểu Hoan gọi.

“Trần Hoan, bây giờ đang nghỉ trưa em dám gọi điện thoại cho chị à, không sợ bi bắt sao?” cô tức giận nói với Tiểu Hoan, nghĩ ràng nha đầu kia không chịu nổi gọi cho cô kể khổ.

“Chị, em bị cảm nắng rồi đang nằm ở phòng y tế, chị đến thăm em đi.”

“Cái gì, em bị cảm nắng, đã đỡ tí nào chưa? Chị ....chị đến được sao?”Trần Cẩn lập tức đứng dậy khẩn trương hỏi em.

“Nói thừa, em bị cảm nắng nhưng giờ không sao rồi! Chị sao không thể đến trường em, huyện quân sự được hơn nửa tháng rồi, chị không muốn gặp anh Hâm Lỗi sao, chí khí lúc trước của chị đâu rồi! Em tạo cơ hội giúp chị đó, nói cho chị biết ở đây anh ấy được rất nhiều sinh viên nữ hâm mộ”.

“Chị nói này, em bị bệnh mà vẫn muốn tạo cơ hội giúp chị, chị không đi mà được sao!”.

Trần Cẩn nằm trên giường suy nghĩ cuối cùng hạ quyết tâm, đứng dậy mặc quần áo, trang điểm, vừa ra khỏi phòng liền gặp thím đi chợ về.

“Tiểu Cẩn, cháu đi đâu đấy?”

Không muốn thím lo lắng nên cô không nói chuyện của Tiểu Hoan nên cô lập tức trả lời: “cháu tới võ quán tý thím ạ.” Nói xong liền đi luôn.

“Nhớ về sớm ăn cơm nhé!” Hứa Văn hướng phía cửa nói lớn.

Đến trường học của Tiểu Hoan, hỏi phòng y tế, mới đến cửa phòng đã thấy Tiểu Hoan mệt mỏi tựa vào ghế, sắc mặt khó coi ngay cả môi cũng trắng bạc. Bên cạnh có một ly nước sôi, cách vách cũng có mấy sinh viên vì huấn luyện quân sự mà phải vào đây.

“Trì Gia Hựu đâu?” Trần Cẩn nhíu mày hỏi rồi lấy cho Tiểu Hoan ly nước ấm khác.

“Đang huấn luyện, lúc nghỉ có cùng với anh Hâm Lỗi đến thăm em.” Trần Hoan nhắm mắt nghiêng đầu vào thành ghế trả lời.

“Anh Hâm Lỗi đang rảnh, chỉ thỉnh thoảng đi kiểm tra thôi. Chị có muốn gặp anh ấy không, anh ấy đang ở văn phòng đó.”

“Được rồi, bây giờ chị ở đây nói chuyện với em, chờ em truyền nước xong đã, bị như vậy mà vẫn nói nhiều thế sao?”

Trần Hoan vừa nhấc tay đã hoa cả mắt, tức giận nói: “đó không phải là em đang giúp chị sao!”.

Trần Cẩn nghe xong liền nín cười, lắc đầu: “muốn giúp chị em cũng khỏe lại đi đã”.

Cô chờ Tiểu Hoan truyền nước xong, đi trả tiền thuốc rồi cầm mũ đưa cho Tiểu Hoan. Lúc này cửa phòng mở ra, là Gia Hựu với Nhung Hâm Lỗi. Trì Gia Hựu vừa vào phòng liền đến bên Tiểu Hoan ân cần hỏi han.

“Đã hơn chút nào chưa, em còn thấy đau đầu nữa không.”

Thấy cô, Nhung Hâm Lỗi chỉ hơi ngạc nhiên rồi liền nhìn cô cười cười.

Cô thấy xấu hổ liền buông tay Tiểu Hoan ra: “hai anh cũng đã đến mà bây giờ cũng muộn rồi, thím còn chờ em về nữa, Tiểu Hoan chăm sóc bản thân cho tốt đó, em...em về trước.”

Dừng lại trước mặt Gia Hựu nghiêm túc nói: “anh Gia Hựu, em giao Tiểu Hoan cho anh, đừng để con bé lại phải vào đây nữa.” Rồi vẫy tay chào Tiểu Hoan mà không nhìn đến Nhung Hâm Lỗi bên cạnh.

Ra khỏi phòng y tế, cô không thể kiềm nén được cảm giác mất mát trong lòng, đi nhanh mà trời lại nóng bức, cô vừa đi vừa không ngừng lau mồ hôi, Nhung Hâm Lỗi vẫn đi theo phía sau cô.

“Anh đi theo em làm gì?” cô dừng lại nhìn anh dò xét.

“Anh tiễn em.” Anh nhìn cô nghiêm mặt trả lời.

“Không phải Tiểu Hoan bảo anh tiễn em đấy chứ?” cô để tay sau lưng nghiêng đầu nhìn anh cười, cô tò mò không biết vì sao hôm nay anh lại nhiệt tình như thế.

“Không phải.” Nghe anh trả lời vậy làm tâm tình cô tốt hẳn lên.

Sau một lúc, anh nói: “anh biết là Tiểu Hoan gọi em tới.”

“Ý của anh là gì?” cô biết anh muốn nói gì nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

“Từ trước đến nay, anh vẫn xem em là em gái nên không thể tiếp nhận tình cảm của em được, em còn nhỏ, chưa hiểu rõ đâu.” Rồi cười khẽ, sau đêm hôm đó anh biết cô thật sự thích mình, anh không thích cô nên phải nói cho rõ ràng, anh thật sự không muốn cô bị tổn thương, chỉ là anh không hiểu cô bé này thích anh từ khi nào!”.

“22 tuổi rồi mà anh nói còn nhỏ ư? Vậy anh thì nói cho em biết anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?” cô không nhụt chí bước lên chất vấn anh.

Vẻ mặt anh không thay đổi nhưng lùi về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với cô.

“Anh thích như thế nào không quan trọng, quan trọng là anh không thích người như em.” Giọng nói của anh có phần lạnh nhạt và tuyệt tình.

Trần Cẩn mím môi nhìn anh một lúc, bây giờ cô mới biết anh làm việc gì cũng dứt khoát không dây dưa dài dòng, ngay cả từ chối cô cũng như vậy.

Cô cúi đầu cười buồn, trong lòng chẳng dễ chịu tí nào: “em không phải kiểu người anh thích nên anh không thể dùng quan điểm của anh để đánh giá tình cảm của em. Em biết vì sao anh muốn tiễn em ra đây, đưa đến cổng trường là được rồi, em sẽ tự bắt xe về không làm phiền anh nữa.”

Anh đưa mắt nhìn theo cô nhưng trong lòng lại nhớ đến đêm anh bị cô hôn trộm. Đêm đó ánh mắt của cô cũng kiên định nhìn anh,ghé sát tai anh nói, giọng nói giống như giọng cô vừa nói với anh. Nghĩ đến đây anh lắc đầu, hít sâu một hơi, không biết cô có hiếu ý anh hay không, xem ra đầu anh cũng có vấn đề rồi.