Vượt Khắp Khổ Duyên Nói Yêu Chàng

Chương 1: Diệt gia




Đêm, trăng lên cao, vầng trăng khuyết nhưng lại sáng đến lạ kì. Nhưng lại đang chiếu rọi xuống ngọn lửa địa ngục dưới kia.

Trong Vệ phủ, ngọn lửa to lớn thiêu rụi bao quanh cả Vệ phủ. Ánh lửa sáng lóa rực rỡ làm người dân kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại giật mình hét lên.

"Cháy rồi! Vệ phủ cháy rồi! Dập lửa! Dập lửa đi!" Người dân nghe vậy cuống cuồng lấy nước ra dập lửa.

Mọi người bu lại, người nào người nấy lo lắng nhưng tay vẫn cố gắng đem nước dập lửa. Có người dũng cảm định chạy vào ngọn lửa cứu người nhưng mà ngọn lửa cháy rực bao quanh, làm cho bọn họ đi vào cũng không được. Cho nên bọn họ chỉ còn cách lấy nước dập lửa thần tốc thôi.

Bên trong ngọn lửa kia có một bóng hình nhỏ bé, ước chừng chỉ 7-8 tuổi, đang mang khăn ước bao trùm thân hình đang hốt hoảng hét lên.

"Tỉ tỉ! Thiếu gia! U Mị! Tướng quân! Phu nhân! Mọi người ở đâu rồi! Khụ khụ!" Thân ảnh nhỏ bé bị khói lửa xung quanh làm cho ho khan sặc sụa.

Nhìn ngọn lửa như quái vật muốn nuốt chửng lấy mình, chiếc khăn ướt cũng bị cháy gần một nửa. Đôi mắt kia thế nhưng vẫn đi tìm bóng hình mình mong kiếm.

Đôi mắt hạnh bị ngọn lửa như con phượng hoàng, nuốt chửng cả Vệ phủ. Nhưng mắt vẫn tìm kiếm xung quanh, con người không bị sợ hãi trước mắt mà vẫn kiên định đi tìm.

Đứa trẻ nhỏ bé nhìn vậy mà kiên cường làm sao!!!

Cũng không thể nói được vì đứa trẻ này nhìn thân thể nhỏ bé nhưng bên trong lại là linh hồn người lớn!!! Linh hồn của người trưởng thành thế kỉ 21!! Còn ai ngoài Khuynh Thịnh Nhã chứ!!!

Khuynh Thịnh Nhã tuyệt vọng nhìn xung quanh, nhưng cô vẫn lo lắng tìm xem thân ảnh mình mong ước. Chị của cô, cả thiếu gia và U Mị nữa! Bọn họ rốt cuộc là đang ở đâu?

Chiếc khăn ướt do chủ nhân đang vượt qua một bức tường lửa cho nên đã gần như bị thiêu rụi, cố gắng chống đỡ thân mình. Khuynh Thịnh Nhã đi vào chính viện Vệ phủ.

Ở đây cũng không có! Rốt cuộc thì mấy người bọn họ đã ở đâu chứ!?

Bên cánh tay đau đớn làm cô càng thấy khẩn trương hơn. Sợ là chưa kịp tìm được họ thì cái thân này của cô còn không bảo vệ nổi nữa.

Bỗng nhiên một tiếng hét vang vọng lên làm tai cô ù ù. Tiếng này cứ liên tiếp vang lên, hết tiếng vọng hét khác thì lại cò tiếng hét nữa. Cô vui mừng phấn khởi, mọi người ở bên kia.

Nhanh chóng thần tốc chạy theo tiếng la hét kia. Cô dùng cả sức lực của mình để chạy đến. Chưa kịp vui mừng nói lên thì tình cảnh trước mắt cô làm cho cô sợ đứng hình.

Trước mắt cô là một đám hắc y nhân, trên tay họ là hàng trăm cây kiếm đang từng người từng người giết chết trước mặt cô. Máu vang khắp cả mặt đất, có cái đầu lăn lóc ra, máu chảy đầm đìa làm một vũng máu dưới đất.

Cô nhận ra, đó là Trần thúc. Cái đầu đó là Trần thúc.

Bên kia còn có một đám thi thể chồng chất lên nhau, nhưng đôi mắt của cô vẫn thấy được. Thiếu gia và tỉ tỉ đang ở trong đám thi thể đó. Khuynh Thịnh Nhã thấy được sự bất lực đan xen thù hận của hai người họ. Cũng giống như cô, đứng im không làm được gì.

Không được! Nếu cô không làm gì thì thế nào đám hắc y nhân đó sẽ giết tỉ tỉ và thiếu gia mất! Cô phải làm gì đó!

Cắn chặt môi dưới, Khuynh Thịnh Nhã hét lên: "Tướng quân ở đây rồi!"

Đám hắc y nhân nghe tiếng hét bên kia nhanh chóng thu dọn màn chém giết ở đây, rồi theo tiếng hét đuổi theo.

Khuynh Thịnh Nhã sau khi hét xong cố gắng bỏ chạy đằng sau, chân nhanh chóng chạy về đằng sau Vệ phủ.

Đằng sau Vệ phủ có một dòng sông, mà cô chắc chắn thế nào bọn người kia sẽ tìm được cô. Không bằng chạy đến con suối tìm đường trốn, cũng nhanh chóng có thời gian cho tỉ tỉ và thiếu gia chạy trốn.

Càng nghĩ cô càng nhanh chóng chạy ra đằng sau Vệ phủ, cố gắng đi qua bước tường lửa, tiếng bước chân hốt hoảng chạy thẳng đến đằng sau.

Mới một khắc cô đã đi ra Vệ phủ rồi. Nhìn phía trước là dòng sông thân quen hằng ngày, cô càng nhanh chân chạy đến.

Chỉ cần chục bước thôi là đến gần bờ sông, bên dưới chân cô truyền đến đau đớn làm cô ngã xuống. Máu bên chân phải tràn ra cả bàn chân. Mồ hôi lạnh trên trán cô chảy ra. Cô bị đâm. Là bọn chúng!!

Mắt thấy bọn người hắc y nhân đằng sau, khoảng cách trăm bước là đến gần. Khuynh Thịnh Nhã cố gắng chống đỡ thân mình đứng dậy chạy tiếp, chưa kịp đi đến ba bước thì chân trái lại truyền đến sự đau rát do kim loại đâm xuyên qua. Cố nhịn đau đớn, cô cố gắng lết đến bờ sông.

Bọn hắc y nhân đã đến gần cô, ánh sáng đỏ phất phới trên thanh kiếm như lưỡi thái của thần chết. Cô nhận ra trên thanh kiếm của bọn họ là máu của người Vệ phủ.

Bọn hắc y nhân này dù đã che mặt lại vẫn không dấu được sát ý muốn giết chết cô trong mắt bọn họ. Hàn ý lạnh lẽo trong đôi mắt, đó là sự giận dữ.

Bọn họ bị cô lừa, một đứa nhóc lừa bọn họ. Sự tự tôn của họ bị dẫm đạp sâu sắc. Ánh kiếm sắc bén mang theo sát ý muốn đâm cô ra thành từng mảng.

Chưa kịp giết chết cô thì nụ cười ranh ma hiện lên trên khuôn mặt của cô. Bọn họ chợt thấy, đường kiếm bị chấn động của chủ nhân mà chậm chạp đâm xuống.

Ngay trong thời khắc thập tử nhất sinh đó, cô nhảy xuống dòng sông. Để lại sự kinh ngạc trong mắt chúng.

Đồ ngốc! Dòng sông này cô đã thân quen đến 3 năm trời rồi. Độ dòng chảy của nó cô nắm chắc trong lòng bàn tay. Hiện tại mực nước chảy siết, cô lẩn trốn trong dòng nước này nhất định bọn chúng sẽ không dễ tìm được cô.

Nhanh chóng xé rách y phục băng bó vết thương ở chân, cô lo lắng máu nổi trên mặt nước. Bây giờ dòng nước lạnh lẽo làm cho hành động và suy nghĩ cô càng nhanh nhẹn hơn, ngay lập tức hai chân cô đã được băng lại chặt chẽ.

Cố gắng bơi theo dòng nước, cô có chút khó khăn vì nước chảy siết. Cố gắng bơi thật nhanh, mà cô lại không thể ngoi lên mặt nước. Lỡ bọn hắc y nhân còn đuổi theo cô, một khi ngoi lên thì cô sẽ thành nhím biển mất.

Nhưng mà sức chịu đựng của cô có hạn, cô bắt đầu thấy khó thở, lại thêm sự đau đớn từ tứ chi đem đến làm cô không thể tập trung bơi được. Mắt cũng bắt đầu thấy mờ ảo.

Không được! Cô phải gắng lên! Nếu không... nếu không... cô sẽ chết mất!

Nhưng cơn bất tỉnh ập đến làm cô mắt hoa hoa mờ ảo, miệng không thể thở được mà thở ra, nước ngọt vào tận miệng cô làm cô hốt hoảng bịt tay lại.

Không được rồi... Cô không chịu được rồi.

Bên kia chỗ nào, trăng đã dần càng khuyết hơn. Nhìn như lưỡi đao của thần chết. Bên dưới kia có một bạch y đang nhàn nhã câu cá ở một dòng sông, tay nắm lấy móc câu đợi chờ. Khuôn mặt chờ đợi rất là mòng mỏi, đôi mắt cứ dán vào móc câu kia.

Bỗng có một vật thể làm chuyển tầm nhìn của bạch y, bạch y nhìn theo vật thể đó. Mắt nhíu lại nhìn vật thể đang từ từ đi về phía mình.

Thuộc hạ sau hắn nhanh chóng dùng khinh công đem vật kia lên. Nhìn đến rõ thứ đó thì sửng sốt nhưng sau đó bình tĩnh ôm nó đem đến bạch y.

Bạch y thấy thuộc hạ đi xem vật thể lạ kia thì quay lại chuyên tâm đến móc câu của mình. Đến khi thuộc hạ đến gần hắn thì trầm giọng nói: "Nó là gì vậy?"

"Một đứa bé. Là con gái." Đứa bé mà hắn nói chính là Khuynh Thịnh Nhã cô đây.

Gương mặt suy yếu trắng bệt, quần áo gần như rách hết, còn có vết thương ở chân loan lỗ ra. Và cả vết thương lớn nhỏ còn mới nhất do đá ngầm gây ra.

Bạch y nghe thấy thuộc hạ nói, tay ngừng lại cầm móc câu. Đứng dậy đi đến chỗ Khuynh Thịnh Nhã.

Trăng đêm nay... Khuyết đến lạ lùng..