Bên này khi ngồi vào xe rồi , Ngô Uyển hiểu rất rõ muốn chạm đến tâm của Tô Hàn nhất quyết phải lấy được lòng mẹ con Tô Nhược.
Nhưng cô ta không rõ vì sao , với Tô Nhược cô ta rất khó mà chạm đến như rằng Tô Nhược lúc nào cũng đọc được suy nghĩ của cô ta vậy.
Thôi thì tiếp cận với nhóc con bên cạnh này có phải sẽ dễ dàng hơn không.
Ai không rõ Tiểu Hy là tâm can của hai gia tộc Cảnh gia và Tô gia.
Lấy được tình cảm của bé con có phải sau này cô ta sẽ thoải mái hơn khi tiếp xúc Tô Nhược và đặc biệt là càng lấy được nhiều điểm trong mắt Tô Hàn và mẹ của anh.
Nghĩ thế Ngô Uyển xích người đến xoa lấy vai Tiểu Hy.
– Tiểu Hy à qua đây mợ bế cháu nhé.
Tiếng mợ thoát ra miệng cô ta nhận lại ánh mắt của Tô Hàn , cũng chẳng rõ biểu thị điều gì.
Ngô Uyển cười khẽ.
– Sao thế ? em xưng hô không đúng sao , chẳng phải sau này Tiểu Hy sẽ gọi như vậy à , em chỉ là tập cho con bé gọi trước thôi mà.
Tô Hàn không trả lời , anh cúi đầu nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của cháu gái.
Ngô Uyển thấy anh không phản bác ,xem là anh tán thành cô ta giơ tay muốn bế lấy Tiểu Hy.
.
– Tiểu Hy ngoan nào ,sang mợ ôm cháu một chút nhé.
Tiểu Hy nhìn Ngô Uyển rồi lại lắc đầu ngoày nguậy , miệng nhỏ chu ra.
– Hic.
.
Cậu bế.
.
cậu bế.
.
thôi…
Hai cánh tay tròn trĩnh níu lấy áo Tô Hàn , khuôn mặt non nớt nũng nịu rút vào lòng anh , đôi mắt rưng rưng đầy đáng thương làm trái tim Tô Hàn mềm nhũng.
Vội ôm lấy cháu gái vào lòng dỗ dành.
– Cậu bế.
.
cậu bế.
Tiểu Hy ngoan.
Nói rồi còn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu bé con.
Ngô Uyển nản lòng thu tay về có chút buồn bực.
– Anh xem cả cháu gái của anh cũng ghét bỏ em.
Hàng chân mày Tô Hàn nhíu lại.
– Tiểu Hy còn nhỏ em không nên so đo với con bé.
Ngô Uyển bĩu môi không đồng ý
– Vậy Tô Nhược thì sao , em gái của anh rõ ràng không có thiện cảm với em dù em không làm gì sai.
Vài tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn nhưng anh xem người thân của anh đối xử với em thế nào.
Ngô Uyển càng nói càng tủi thân , Tô Hàn trước mặt Tiểu Hy không muốn đôi co qua lại với cô ta.
Anh chỉ nhàn nhạt nói.
– Nếu em thấy khó thì không cần ép buộc bản thân.
Bất giác sắc mặt Ngô Uyển tái đi ,cô ta thu lại vẻ cáu gắt vội ôm cánh tay Tô Hàn.
– Em có nói khó đâu , gia đình của anh cũng chính là của em.
Bây giờ có thể là mọi người chưa hiểu em nhưng em tin sau này mọi thứ sẽ khác.
Nói rồi còn chờm người hôn lên môi Tô Hàn.
– Không giận nữa , là em quá nóng vội rồi.
Rồi nở nụ cười thật tươi lấy lòng Tô Hàn.
Tô Hàn dùng tay xoa lưng Tiểu Hy.