– Em đi vào trong đi , đừng ngồi ở đây lâu , ba mẹ sẽ lo lắng đấy.
Không chừng bây giờ họ đang đi tìm em đấy.
Tiểu Hy nào nghe , môi hồng chu ra ,lắc lư hai chùm tóc.
– Không vào đâu.
.
Tiểu Hy chỉ muốn chơi với chị thôi.
.
Tử Kiều dở khóc dở cười không biết làm sao , cô đi lại khó khăn cũng không biết bé con này từ nơi nào lại đến.
Nhà hàng lại rộng lớn như vậy chẳng rõ ba mẹ con bé ngồi ở phòng số mấy còn chưa kể sảnh nào.
Ngồi đây một hồi không chừng người khác lại nghĩ cô bắt cóc trẻ con nữa là.
Tử Kiều không rõ bé con này từ đâu xuất hiện ,cô được nhận vào nhà hàng làm cũng gần một tuần rồi.
Nhưng do cô đi đứng không tiện nên lúc nào cũng đi sớm một chút , đến nơi chưa đến giờ làm cô đều ra ngoài sân vườn chọn một góc khuất nhất để ngồi.
Không nghĩ hôm nay ở đâu lại xuất hiện cục bông mềm mềm này.
Tiểu Hy là do đợi Tô Hàn quá lâu nên buồn chán , bé con chỉ muốn đi tìm cậu của mình.
Vừa lúc chị gái kia đi vệ sinh , Tiểu Hy liền lén đi ra ngoài , thấy người ta vào thang máy là Tiểu Hy vào theo , đi lũn đũn làm sao lại ra khu vườn này.
Tiểu Hy nghe âm thanh rất hay, nhìn qua nhìn lại thì gặp chị gái xinh đẹp đang trốn ở vườn cây nha.
Bé con như có người chơi cùng cứ thể bám lấy Tử Kiều không chịu rời đi , quên cả việc phải đi tìm Tô Hàn.
Nhân viên lúc này mặt ái nấy đều xanh mét , Bạch Hồ không ngừng mắng nữ nhân viên kia.
Tô Hàn không lên tiếng nhưng sắc mặt anh rất khó coi , bên bộ phận phòng camera đang check lại toàm bộ camera thì phát hiện Tiểu Hy đi ra vườn hoa phía sau khuôn viên nhà hàng , nhanh chóng báo cáo lại với Tô Hàn.
Lúc Tô Hàn lo lắng chạy ra phía sau còn có Bạch Hồ và hai nhân viên.
Đập vào mắt anh là Tiểu Hy ấy mà lại nửa ngồi nửa nằm dựa vào lòng Tử Kiều,hai mắt long lanh vui vẻ môi nhỏ còn cười khanh khách đáng yêu vô cùng.
Lúc này Tử Kiều cúi đầu nhẹ nhàng nói gì đó cho Tiểu Hy nghe , bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt lên tóc bé con , trên môi treo nụ cười cưng chiều.
Tô Hàn như bị cảnh trước mắt làm cho hoa mắt , anh bước đến chỉ dám gọi khẽ như sợ hù dọa hai người đang ôm ấp nhau tâm tình.
– Tiểu Hy.
.
Bé con liền quay người , vừa thấy Tô Hàn miệng nhỏ liền reo lên.
– Cậu ơi.
.
Còn xoay người muốn leo xuống bồn hoa , Tô Hàn vội đi đến bế lấy Tiều Hy có phần lo lắng hỏi.
.
– Sao con lại ở đây ?
Tiểu Hy chu môi bập bẹ chỉ vào người Tử Kiều.
– Chị xinh đẹp …chơi với Tiểu Hy.
.
vui lắm.
Mà lúc này Tử Kiều cũng vội đứng dậy , lúc đầu cô nghĩ người nhà bé con đến đón sau đó liền nhận ra giọng người đàn ông trầm ổn này chính là ông chủ của mình.
Sợ anh hiểu lầm cô dụ dỗ con bé , vội vả giải thích.
.
– Tôi.
.
tôi không biết bé con là cháu của anh.
.
tôi…
– Không sao , cám ơn cô đã chăm sóc Tiểu Hy từ lúc giờ.
Con bé đã làm phiền cô rồi.
Tử Kiều thở phào vì không bị hiểu lầm ,cô cười nhẹ.
– Không.
.
không có làm phiền ,bé con rất ngoan.
Tô Hàn nhìn cô một chút , làn môi anh hơi cong lên.
– Thường thì Tiểu Hy rất ngại người lạ , nhìn qua con bé rất thích cô.
Tử Kiều hơi ngạc nhiên vì cô thấy Tiểu Hy rất dạng dĩ cứ ngỡ ai bé con này cũng tình cảm như vậy.
– Vậy sao …?
Điện thoại của Tử Kiều lúc này có hồi chuông báo giờ , dĩ nhiên là cô nhờ Hạ Đồng cài giờ vào làm giúp mình.
Nên vội nói với Tô Hàn.
– Đến giờ làm rồi, tôi xin phép nhé.
Bạch Hồ đứng phía sau từ lúc giờ cũng nắm rõ giờ giấc nhưng chưa dám hối thúc.
Không nghĩ cô gái này rất tuân thủ nguyên tắc.
Tô Hàn khẽ gật đầu nhớ đến cô không thấy anh nhẹ giọng trả lời.
– Được.