Vượt Ải Mẹ Chồng

Chương 3




Bạch Thu Nhiên nằm mơ cũng không ngờ việc đầu tiên mà bạn trai tổng tài làm sau khi đi công tác về là cầu hôn cô, lại còn là cầu hôn vào đêm mưa giông sấm sét, gu của tổng tài đặc biệt quá, cô không hiểu nổi.

Tất nhiên, Bạch Thu Nhiên ngơ ngẩn không chỉ vì Diệp Chi Châu cầu hôn quá bất ngờ mà là tận sâu trong lòng, cô chưa từng nghĩ quan hệ của họ đã đi tới bước này. Họ đã yêu nhau gần ba năm nhưng cô chưa biết gì về gia đình anh, ngay cả bố mẹ anh ra sao, cô cũng không biết, thực sự đã đến mức độ bàn chuyện cưới sinh à?

Trước đó, Bạch Thu Nhiên luôn cho rằng mình và Diệp Chi Châu là chuyện tình tổng giám đốc – Lọ Lem kiểu mẫu, chẳng những hình tượng của cô cực kỳ giống mẫu người đóa hoa bé nhỏ thuần khiết mà tổng tài thích nhất, ngay cả lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là cách thức trong tiểu thuyết tổng giám đốc – Lọ Lem chuẩn mực. Các loại học bổng và trợ cấp bày ra trước mắt thì không lấy, Lọ Lem lại chạy đi làm đủ loại công việc ngoài giờ học để kiếm sống, dù mệt như chó nhưng vẫn luôn nở nụ cười, sự ngây thơ, trong sáng của cô thu hút sự chú ý của tổng tài bá đạo, bình thường tổng giám đốc nhìn các thiên kim thượng lưu nghìn cô như một, lần đầu tiên gặp cô gái thích tự làm khổ mình thì phút chốc rung động, từ đó bắt đầu giai thoại tình yêu lãng mạn.

Nếu mở đầu đã phù hợp tiêu chuẩn với tiểu thuyết máu chó như thế thì nội dung phía sau cũng phải theo chuẩn mực ngôn tình, phải trải qua kịch bản bi thương rúng động tâm can, chẳng hạn như hiểu lầm này, tai nạn giao thông này, ngược tâm ngược thân dữ dội này, tan tan hợp hợp này. Sau khi chứng tỏ với thế giới rằng tình yêu của họ là tuyệt hảo thì mới tu thành chính quả, Lọ Lem được người người chúc phúc gả vào gia đình giàu có.

Nhưng thực tế, Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu yêu nhau gần ba năm, từ hồi cô học đại học cho đến khi tốt nghiệp đi làm, đừng nói hai người nảy sinh hiểu lầm gì, đến cả cãi vã mà còn chưa có ấy chứ!

Tình yêu ngọt ngào tất nhiên rất tốt, nhưng nghĩ tới hình tượng của mình, Bạch Thu Nhiên cứ thấp thỏm không yên, rất nghi ngờ đây chỉ là bước đệm cho màn ngược tâm ngược thân xé nát tim phổi sau này, có lẽ dùng sự ngọt ngào để đánh lừa cô, sau đó tung ra tuyệt chiêu tàn bạo khiến cô trở tay không kịp?

Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, Bạch Thu Nhiên không hề bị viên đạn bọc đường này mê hoặc mà luôn giữ vững sự tỉnh táo nhất định, sẵn sàng nghênh đón tình tiết cao trào.

Nhưng cô đợi hoài đợi mãi, không đợi được đám bạn của bạn trai tổng tài diss cô không xứng với anh, ngược lại còn nhận được sự chúc phúc thật lòng của họ; cũng không đợi được bạn gái cũ mà anh yêu sâu đậm bước ra phá đám, mà theo như cô âm thầm tìm hiểu, rất có thể cô là mối tình đầu của anh; đến cả tình huống có khả năng xảy ra cao nhất là mẹ chồng nhà giàu đưa cho cô năm trăm vạn bảo cô cút đi cũng mãi không xuất hiện; cái mà cô chờ được lại là bạn trai tổng tài bất ngờ cầu hôn.

Điều này không khoa học, nếu đóa hoa bé nhỏ thuần khiết dễ dàng tu thành chính quả với tổng tài như thế thì tiểu thuyết có gì đáng đọc? Cầu hôn quá thuận lợi khiến Bạch Thu Nhiên phải hoài nghi cuộc đời.

Nhưng nhẫn kim cương là thật, cầu hôn cũng là thật, hơn nữa một khi đón nhận giả thuyết này, cô phát hiện hôm nay có rất nhiều chi tiết quan trọng: lúc mới vào nhà hàng, ánh mắt trao đổi giữa bạn trai tổng tài và quản lý nhà hàng rất đáng nghi là thứ nhất; thứ hai, tối nay trừ hai người họ ra, việc nhà hàng không có bất kỳ thực khách nào khác cũng phi lý, đây là nhà hàng cao cấp, khách đến đây đều giàu sang phú quý, họ thường xuyên hẹn hò ở đây, tuy nhà hàng đề cao tính riêng tư và phải đặt bàn trước, vào giờ ăn hàng ngày đều không quá nhiều thực khách nhưng cũng không đến mức chỉ có duy nhất bàn của họ, cho nên nói bạn trai tổng tài bao hết nhà hàng để cầu hôn cô thì sẽ hợp lý hơn.

Phá của quá, nhưng cô thích~

Từ lúc Bạch Thu Nhiên há hốc mồm cho tới khi dần chấp nhận hiện thực, Diệp Chi Châu đã quỳ một chân bày ra tư thế cầu hôn kinh điển trước sự chứng kiến của nhân viên nhà hàng, âm nhạc du dương, tiếng đàn piano hòa quyện cùng tiếng violin, những người đứng ở xa không nghe thấy tiếng la thảng thốt của Bạch Thu Nhiên mà chỉ nhìn thấy Diệp Chi Châu quỳ gối. Vào thời khắc quan trọng, sếp Diệp thể hiện kỹ năng diễn xuất cao siêu của mình, mí mắt cũng không thèm giật, nâng hộp nhẫn chân thành nhìn cô: “Không phải là truyền thuyết, anh thật lòng thật dạ, anh đã suy nghĩ rất kỹ, anh muốn ở bên em trọn đời, cùng nắm tay nhau khi chết đi, răng long đầu bạc. Nhiên Nhiên, em có đồng ý lấy anh không?”

Em đồng ý. Đã nói tới nước này, có ngu mới không đồng ý, Bạch Thu Nhiên không ngu, trên thực tế lúc cô hoài nghi cuộc đời thì cũng chưa từng nghĩ sẽ từ chối lời cầu hôn của anh, bị ép làm đóa hoa bé nhỏ thuần khiết nghèo rớt mồng tơi nhiều năm, hôm nay vất vả lắm mới khổ tận cam lai, không cần phải ngược thân ngược tâm mà đã có thể dễ dàng gả cho tổng tài, từ đó làm một kẻ cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu tiền, không có niềm vui gì ngoài mua sắm, đó là cuộc sống mà cô tha thiết, vui còn không kịp, có điên mới từ chối.

Trong lòng Bạch Thu Nhiên kích động đến mức chỉ muốn lôi bạn trai tổng tài đi đăng ký kết hôn ngay trong đêm, nhưng trước nhiều đôi mắt sáng quắc săm soi hiện tại, cô bèn nỗ lực kiềm chế, tỏ vẻ ấp a ấp úng, do do dự dự: “Em, em đồng ý.”

Nữ chính được cầu hôn rốt cuộc cũng đồng ý, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay reo hò cuồng nhiệt, bắn pháo kim tuyến, tung hoa và bóng bay, cảnh tượng sinh động ấy còn được gọi là tung bông.

Bạch Thu Nhiên nhìn không chớp mắt bạn trai tổng tài lấy nhẫn ra, chầm chậm đeo chiếc nhẫn kim cương ba carat vào ngón vô danh của cô, sau cùng không khống chế nổi “thú huyết” dâng trào mà nhào lòng Diệp Chi Châu. Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng độ lớn và độ sáng của viên kim cương cũng đủ biết nó có giá ít nhất mấy chục vạn, là mấy chục vạn lận đó, đối với dân nghèo bền vững như cô thì chẳng khác nào phát tài trong một đêm, Bạch Thu Nhiên suýt mừng phát khóc.

Phản ứng của Bạch Thu Nhiên hơi lệch hình tượng nhưng được tổng giám đốc cầu hôn là chuyện ngàn năm một thuở, vì vậy tim không bị đau.

Coi như cô miễn cưỡng qua được ải.

Xong xuôi, Diệp Chi Châu đói cồn cào cuối cùng cũng bắt đầu chính thức thưởng thức bữa ăn, Bạch Thu Nhiên đã ăn ở nhà nên không muốn ăn thêm nữa, ôm hoa đeo nhẫn chìm đắm trong tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp.

Bạch Thu Nhiên cảm thấy trước kia mình bi quan quá mức, đâu phải chuyện tình Lọ Lem và tổng giám đốc nào cũng ngược đâu, thời nay thịnh hành tiểu thuyết ngọt ngào êm ả từ đầu tới cuối truyện cơ, có lẽ là cô cầm loại kịch bản này, không cần lo lắng gì cả, nam chính tổng tài sẽ che mưa chắn gió cho cô, tự giải quyết mọi vấn đề, thuận lợi kết hôn, cô chỉ cần chờ bước vào giai đoạn ngọt ngào sau cưới mà thôi. Nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn sắp tới, quả là kích thích.

Vì suy nghĩ quá nhập tâm mà Bạch Thu Nhiên không nhớ nổi mình rời khỏi nhà hàng và leo lên xe bằng cách nào, chỉ biết khi lơ đãng quay đầu, phát hiện bên ngoài đã tạnh mưa, Bạch Thu Nhiên mới hoàn hồn, sau đó nhận ra hướng xe chạy không phải là đường về nhà mình.

“Lại đi đâu nữa ạ?” Bạch Thu Nhiên ôm chặt bó hoa hồng, nhẹ nhàng hỏi. Diệp Chi Châu quay lại nhìn cô, khẽ cong môi: “Lúc nãy em nói muốn về nhà anh mà, mới đó mà quên rồi à?”

“Có, có hả?” Bạch Thu Nhiên rất vô dụng mà nuốt nước bọt.

Đúng vậy, nói ra chắc chẳng ai tin, cô và bạn trai tổng tài yêu đương ngọt ngào gần ba năm nhưng vẫn chưa đến bước thứ ba.

Bạn trai tổng tài không những có gương mặt đẹp mà còn sở hữu vóc dáng siêu quyến rũ, cơ bụng sáu múi đủ để khiến các thiếu nữ điên cuồng, thú thật là Bạch Thu Nhiên cũng thèm khát cơ thể anh, nhưng làm một đóa hoa bé nhỏ thuần khiết trong sáng truyền thống, mỗi lần Bạch Thu Nhiên nhộn nhạo lòng xuân là tim lại đau nhói, vì vậy cô chỉ còn nước từ bỏ hành động tự tìm đến cái chết.

Bạch Thu Nhiên nghĩ tới phương thức khác, chẳng hạn như bạn trai tổng tài điên cuồng muốn cô, còn cô thì điên cuồng từ chối, cuối cùng từ chối không nổi nữa nên mới ỡm ờ mặc kệ anh, vì nếu tổng tài kiên quyết thì thân thể yếu ớt của đóa hoa bé nhỏ sao chống đỡ nổi, cưỡng ép play cũng kích thích ghê lắm; song, vị bạn trai tổng tài của cô đã làm cô rất thất vọng, là một tổng tài bá đạo nói một là một, vậy mà kỳ lạ là lại cực kỳ phù hợp với vai nam phụ si tình, nói rằng tôn trọng và quý trọng cô, sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì mà cô không muốn. Sau đó, cho tới bây giờ, anh thực sự chưa từng đề cập tới yêu cầu “vô lý” ấy.

Đôi khi Bạch Thu Nhiên rất muốn hét lên với anh rằng anh có phải là đàn ông không, đừng vì cô là đóa hoa yếu ớt mà thương tiếc cô! Nhưng cô không thể.

Nếu hôm nay không có màn cầu hôn, có lẽ Bạch Thu Nhiên vẫn tiếp tục nghi ngờ anh xem cô là thế thân của ai đó. Đã là đàn ông thì không thể nói “không được”, huống hồ bạn trai tổng tài còn là thanh niên trai tráng, cưng chiều dỗ dành cô nhưng lại không muốn ngủ với cô, nếu cô không phải là em gái ruột thất lạc nhiều năm của anh thì cũng chỉ có lý do cô là thế thân mới tương đối khoa học.

Cũng may là anh cầu hôn rất sảng khoái, cho nên hẳn cô không phải là thế thân của ai cả.

Nhưng hôm nay không biết là ngày kỳ diệu gì mà vừa được bạn trai tổng tài cầu hôn xong là lập tức theo anh về nhà qua đêm, Bạch Thu Nhiên hưng phấn muốn hát vang bài “May mắn đến rồi” để diễn tả tâm trạng kích động vào giờ phút này của mình.