Bên ngoài bang Vương Xà, một chiếc xe hơi màu đen đi lướt qua, không thể nhìn thấy rõ chủ nhân phía bên trong xe là ai nhưng ánh mắt qua gương kính đó có thể cho ta nhìn rõ đó là một người con gái. Một cô gái mang đôi mắt thù hận nhìn vào bang Vương Xà; dường như chủ nhân đôi mắt ấy phải hận thù lắm thì đôi mắt người con gái mới có thể trở nên đáng sợ nhường vậy. Và dường như cô ta còn lẩm bẩm điều gì đó, một giọng nói đầy oán giận, quẫn bức vang lên như có như không rằng: “Ngươi phải chết!”
….
_ Anh, em về rồi _ Bạch Xà mệt mỏi bước vào phòng nghỉ.
Dường như cô vừa trải qua một chuyến đi khá dài bởi theo phía sau là Tứ Thần với lỉnh kỉnh đồ đạc của Bạch Xà. Và nhất là chuyến đi thực hiện nhiệm vụ lần này đã ngốn của cô không ít công sức nên ta mới có thể thấy một Bạch Xà mệt tới vậy. Cô dường như không đứng được nữa mà hoàn toàn dựa vào người Hắc Xà, mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần. Dù không thể hiện rõ nhưng Tứ Thần cũng mệt không kém chút nào bởi bay từ Việt Nam đi Nhật rồi từ Nhật về Việt Nam đâu phải là chuyện đùa.
Hắc Xà nhìn thấy cô em gái mình cưng chiều nhất mệt tới mức ấy làm sao không khỏi xót xa. Hình như lần này, anh đã giao cho Bạch Xà một công việc quá nặng rồi thì phải. Chỉ là, công việc này anh muốn cô chọn người cùng làm nhưng ngoài Tứ Thần cô không hề chọn thêm ai khác mà vội vàng bay đi Nhật luôn. Anh có cảm giác như cô em gái của mình đang trốn chạy thứ gì đó vậy.
_ Em ổn chứ? Mọi chuyện sao rồi? _ Hắc Xà xoa đầu Bạch Xà, vuốt những lọn tóc xõa trên mặt cô, lo lắng hỏi. Nhưng câu hỏi chỉ là nửa vế đầu còn nửa vế còn lại anh hướng về phía Tứ Thần đang đứng đó. Anh muốn để Bạch Xà nghỉ mơi một chút.
Dạo này bang có quá nhiều việc dồn vào với nhau nên Hắc Xà không thể sánh bước cùng Bạch Xà như trước nữa, Bạch Xà lại không cần Huyết Xà giúp đỡ. Mà có vẻ như Huyết Xà cũng không chẳng có ý kiến, nó khiến cho anh không hiểu được giữa hai người này đã có chuyện gì xảy ra.Mặc dù anh để cho Huyết Xà tự do hành động, tùy ý làm nhưng tình cảm của Bạch Xà bao nhiêu năm qua anh đâu phải không rõ. Quả thực, nếu anh không phải là Hắc Xà hiện tại anh có lẽ đã yêu Bạch Xà lâu rồi, nhưng anh lại không muốn lợi dụng Bạch Xà như thế này. Tình cảm đó của Bạch Xà liệu làm sao có thể xoay chuyển, anh không biết được rằng Huyết Xà sẽ làm gì đây?
Thời gian đối mặt chưa tới nhưng mọi thứ không thể đợi tới lúc đó mới chuẩn bị được bởi hiện tại Vương Xà đang đối đầu với những kẻ không thể lường trước; hơn thế nữa Vương Xà bây giờ đối với người đó là thứ đáng để mắt nhưng lại chẳng chút giá trị nào. Đó chính là điều khó khăn nhất đối với anh vì trước khi người đó phát hiện ra tất cả anh phải đưa Vương Xà không chỉ đến các đất nước khác mà còn phải vươn lên trên mảnh đất xa lạ đó… Chính vì vậy, anh cần tạo ra cho mình không chỉ kẻ thù mà còn cả những người đứng song song với Vương Xà trên một chiến tuyến để dù kẻ địch có mạnh nhường nào cũng phải dè chừng. Và hơn hết anh cần biến một vạch phấn ngăn cách đó thành một hố sâu không đáy đe dọa bất cứ ai dám bước qua nó; sẽ bị nuốt chửng.
Anh cần Bạch Xà, Huyết Xà, Tứ Thần, Ngũ Tướng Không Ngai và tất cả những con người ở đây. Nhưng cũng chính vì vậy anh đẩy Bạch Xà vào nguy hiểm cũng như khiến cô phải mệt mỏi tới vậy…
_ Không vấn đề gì ạ _ Tứ Thần nhìn nhau rồi đồng thanh nói.
Hắc Xà gật đầu hài lòng. Từ ngày nghe lời Huyết Xà về đây đi theo Bạch Xà thì Tứ Thần cũng không khỏi vất vả rất nhiều. Vì Bạch Xà trong công việc cực kì quái và tùy hứng; chỉ cần cô cảm thấy không ổn sẽ hủy ngay kế hoạch và tạo ra kế hoạch mới hoặc chỉ cần cảm thấy không ưng sẽ sẵn sàng thay bất cứ ai, điều chỉnh khiến cho Tứ Thần không ít phen khốn đốn. Nếu như là Ngũ Tướng Không Ngai trước kia thì không vấn đề gì bởi những đứa trẻ đó quá hiểu Bạch Xà nhưng còn Bạch Xà và Tứ Thần vốn khá là xa lạ với nhau. Không phải Tứ Thần bất tài mà là Bạch Xà nhà anh là người quá cẩn thận trong công việc của mình. Mặc dù có thể nhìn bề ngoài cô lúc nào cũng như không lơ là nhưng để Hắc Xà anh giao mọi việc lớn nhỏ về tay cô thì cô chắc chắn là phải có năng lực để anh giao trọng trách lớn như vây chứ. Việc này có lẽ chính Huyết Xà cũng được chứng kiến phần nào đó tài năng của cô rồi.
Ban đầu Tứ Thần không thể quen được, chịu áp lực rất lớn. Nhưng ít lâu sau khi đã quen rồi, đã biết cách phòng trừ các trường hợp thì họ lại thấy Bạch Xà là một con người mà chỉ có thể dùng từ “không thể tưởng tượng được” mà thôi. Mỗi kế hoạch đều được dàn dựng để có thể thu lợi lớn nhất; hơn thế nữa nó còn phải đảm bảo tổn thất về phía Vương Xà là tối thiểu. Và đặc biệt là cô tuyệt đối không cho phép kế hoạch nào nguy hiểm đến người trong bang mình. Điều này, khi Ngũ Tướng Không Ngai mất đi Lin đã khiến cô càng nghiêm ngặt hơn về độ an toàn cho toàn người trong bang. Đó chính là điều mà không phải vị chủ chốt nào trong bang có đủ sức làm được cả.
Nhìn Bạch Xà dựa vào vai mình mơ màng ngủ, Hắc Xà quả thực không nỡ lòng nào đánh thức cô dậy cả, nhưng vẫn còn chuyện quan trọng mà còn liên quan mật thiết đến Bạch Xà nên không thể không cho cô biết. Khẽ lay nhẹ Bạch Xà, gọi cô dậy anh nói:
_ Bạch Xà dậy nghe anh nói này. Tên cảnh sát bạn em bị đưa về CIA rồi, anh ta bị tình nghi là đã hợp tác với chúng ta lừa CIA.
Nghe anh nói vậy, Bạch Xà vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng chưa đầy năm phút sau, cô bật dậy, mở choàng mắt nhìn Hắc Xà. Ánh mắt cô như không thể tin nổi Hắc Xà nói, cảm giác như đó chỉ là trong giấc mơ, hỏi lại anh:
_ Anh nói cái gì cơ?
_ Em thật là… Tên cảnh sát Thái Duy mà em theo đó. Hôm qua đã bị đưa về bên CIA; cậu ta bị tình nghi rằng bị Bạch Xà là em mua chuộc quyến rũ nên đã đầu quân làm việc cho ta._ Hắc Xà khẽ thở dài ngao ngán nói. Anh quả thực cũng chỉ vừa biết tin này sáng sớm hôm nay mà thôi. Ngày hôm này dường như mọi chuyện không tốt lành đối với Vương Xà chút nào rồi.
Nhưng có lẽ người không thể tin được nhất ở đây chính là Bạch Xà. Có thể nói lý do đối với một người có lòng tự trọng cao như Bạch Xà thì cái lý do dùng nhan sắc đi quyến rũ người khác chính là một điều sỉ nhục đối với cô. Dường như CIA quên mất rằng bất cứ con người nào nhìn thấy vẻ đẹp của Bạch Xà, bị Bạch Xà quyến rũ thì kết cục chỉ có một là “chết” hay sao? Hơn thế nữa, Bạch Xà dù là một người con gái mưu mẹo, thủ đoạn và tàn độc đến mức có thể cười khi nhìn thấy người chết dần chết mòn thì cũng sẽ không bao giờ đi làm cái trò rẻ mạt của lũ con gái ở nơi tận cùng xã hội này cả. Dùng thân thể phụ nữ để đạt được mục đích chính là điều đáng kinh tởm mà bang Vương Xà sẽ không bao giờ dùng tới. Vương Xà có thể dính chàm nhưng sẽ không rưới lên mình máu và nước mắt bất cứ người con gái nào cả.
Bạch Xà hay kể cả anh – Hắc Xà không biết CIA lấy được thông tin này ở đâu nhưng có thể tin được cái tin đồn nhảm nhí này thì lần này có lẽ Vương Xà tuyệt đối không để lại chút mặt mũi nào cho dù là cảnh sát hay kể cả CIA thế giới nữa cả. Ánh mắt Bạch Xà hằn rõ sự tức giận bởi sai lầm quá lớn này của CIA. Sai lầm của họ không chỉ tin vào những thứ đó mà còn bởi quá coi thường khả năng của Bạch Xà và thiếu đi chính sự tin tưởng đối với người của mình; việc đó sẽ phải trả giá đắt.
Nhìn Bạch Xà, Hắc Xà cũng đủ biết cô đang giận tới mức nào. Chính anh khi nghe Joker nói chuyện này cũng không thể kìm được tức giận; Bạch Xà đâu phải là người cho chúng muốn tung tin như thế nào là thế được chứ. Người dám đưa ra cái tin đáng khinh này chắc chắn không hề nghĩ tới hậu quả khi đối đầu với Vương Xà sẽ chịu kết cục đau đớn ra sao rồi.
Nhưng còn một điều hơn thế nữa, lần này chúng động vào ai không động lại đi động chúng người con gái mà Huyết Xà yêu. Nếu Bạch Xà còn tức giận như vậy thì một người kiêu ngạo như Huyết Xà làm sao chịu được người con gái anh yêu lại bị mang một sự tai tiếng như thế chứ. Rồi đây, khi Huyết Xà nhúng tay vào chắc chắn một điều CIA sẽ không có kết cục tốt lành đâu. Liếc nhìn Huyết Xà từ đầu tới cuối vẫn chưa lên tiếng gì về chuyện này, anh càng cảm thấy được nguy hiểm lớn đối với tổ chức CIA này. Anh cũng không có cách nào khác, cho dù CIA có là kẻ thù truyền kiếp đối với xã hội đen đi chăng nữa thì Huyết Xà cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua; đó là điều chắc chắn vì anh cũng không muốn bỏ qua…
Hơn hết, vấn đề liên quan đến danh dự của Vương Xà thì càng không thể…!!!
_Bạch Xà, em tính sao? _ Hắc Xà thấy Bạch Xà sau một hồi tức giận thì trôi vào suy nghĩ riêng đầy trầm tư. Gương mặt cô lúc co ra, lúc lại nhíu lại tức giận. Có lẽ, nỗi giận này nếu như không được hả thì chắc chắn Bạch Xà sẽ không nguôi ngoai được.
_Anh Duy không có lỗi _ Bạch Xà quay lại nói.
_ Ý em là gì? _ Hắc Xà nhíu mày, ai đó ngồi gần đấy đôi chân mày cũng khẽ nhíu lại.
_ Ai nợ em, em sẽ trả đủ _ Bạch Xà lành lạnh nói, nụ cười nửa miệng của ác quỷ xuất hiện trên đôi môi cô.
Hắc Xà suy nghĩ một chút, ý của Bạch Xà không phải anh không hiểu, nó quả thực rất đúng. Nhưng điều anh lo chính là cái kế hoạch mà Bạch Xà nghĩ ra có quá mạo hiểm không? Nhiều khi Bạch Xà luôn đẩy mình vào vào thế bí, đánh cược với chính mạng sống của mình khiến anh không thể đồng ý được. Anh biết hiện tại để chắc chắn CIA đang chờ ta hành động; có có giết hay tha thì cũng cũng đều không thể giải được tai tiếng này một cách dễ dàng. Vì sao ư? Vì dù có giết chết tên cảnh sát kia thì CIA cũng quy ta vào tội giết người bịt đầu mối. Còn nếu để anh ta sống thì càng khẳng định anh ta đã trở thành người của ta hơn bởi CIA, họ là người biết rõ hơn ai hết việc Vương Xà đến xác chết của người trong bang còn không bỏ lại thì việc để anh ta sống là đương nhiên. Canh bạc này, cái họ muốn chính là ta hay chính xác là Bạch Xà nộp mạng cho họ.
Kẻ có thể bày ra âm mưu này của thực rất thâm độc và không tầm thường chút nào. Có lẽ, phải hận Bạch Xà lắm mới có thể nghĩ ra được chiêu sách này. Vậy liệu người đó là ai và mục đích thực sự trong chuyện này là gì anh chưa đoán ra được, nhưng chắc chắn không hề đơn giản chút nào…
_ Em nhất định phải làm vậy sao? _ Hắc Xà hỏi, anh không tán thành cái cách đang ngày càng hiện rõ trong đôi mắt trong veo kia của Bạch Xà.
Bạch Xà nhìn anh khẽ cười. Bông hồng được cắm trong lọ hoa đặt trên bàn bị cô vò nát, sắc đẹp của nó so với những bông hoa xung quanh đi phút chốc bị tàn lụi thấy rõ đã cho ta thấy sự nhẫn tâm đến lạnh người của cô. Giọng cô lạnh lùng vang lên:
_ Hừ, CIA ngay cả người của mình còn không tin tưởng mà đi tin thứ tin nhảm nhỉ đó. Em sẽ cho họ thấy cái giá của niềm tin là gì!
Nói xong, Bạch Xà đứng dậy bước đi. Những bước chân đó đang đưa cô đi đến kế hoạch chỉ trong một thời gian ngắn hiện lên trong đầu cô. Hắc Xà giờ cũng không biết làm gì, chỉ đành buông một tiếng thở dài. Anh day day trán mệt mỏi quay lại nói với Tứ Thần đang đứng đấy:
_ Hãy điều tra người đưa thông tin này cho CIA là ai, bên CIA chắc chắn có gián điệp.
_ Dạ _ Tứ Thần đồng thanh gật đầu. Cả bốn đang định rút lui để đi điều tra thì Huyết Xà tự dưng lại lên tiếng:
_ Chuyện đó để ta, các người hãy đi giúp Bạch Xà.
Nói xong anh cũng bước ra ngoài không kịp để Hắc Xà ngăn cản. Nhìn Bạch Xà rồi Huyết Xà như vậy lần này anh cũng miễn cưỡng nhắm mắt cho qua, không nhúng tay vào nữa. Bởi vì anh tin chỉ cần có Huyết Xà thì chuyện của Bạch Xà sẽ được làm thỏa đáng nhất. Ngửa mặt lên nhìn trần nhà, anh khẽ nói: “Có lẽ đây cũng là một cơ hội tốt”.
….
Một ngày, hai ngày, ba ngày,…. một tuần liền đã trôi qua. Ở trụ sở CIA thế giới được hoạt động ngầm ở Việt Nam nhằm theo dõi những đối tượng xã hội đen liên quốc gia như bang Vương Xà, nơi đây hiện tại đang tràn ngập không khí căng thẳng. Trong mấy ngày qua, dùng mọi cách tra hỏi từ mềm đến rắn và hiện tại là sự ra mặt của cả giám đốc đội tình báo đang đối mặt với điệp viên cấp cao của đội tình báo quốc tế dường như cũng không có tiến triển gì. Hơn nữa, một tuần liền Vương Xà cũng không xuất hiện một động tĩnh gì khiến cho họ càng ngày càng không thể nghi ngờ việc điệp viên đứng trong top mười người xuất sắc này của mình đã phải lòng cô gái bí ẩn Bạch Xà như giữ liệu kia đã đưa được.
_ Thái Duy, rốt cục vì cái gì cậu phải bao che cho họ như vậy? Tâm đức của một người điệp viên chân chính cậu vứt đi đâu rồi? _ Vị giám đốc đội tình báo giận giữ hét lên. Trong giọng nói của ông chứa đựng sự tức giận và thất vọng bởi cậu trai trẻ ngồi đối diện ông chính là một trong những học trò cưng của mình.
_ Tôi không làm _ Anh chàng Thái Duy khoanh tay ngồi đối diện vị giám đốc kiên quyết nói, ánh mắt không chút rung động hay lúng túng, đúng tác phong của một điệp viên chuyên nghiệp.
“RẦM…”
_ Vậy cậu hãy giải thích cho tôi nghe những thứ này là cái gì? _ Vị giám đốc tức giận đập tay cái “rầm” xuống bàn. Ông vứt tập hồ sơ đầy đủ bằng chứng anh làm việc cho Bạch Xà. Trong đó là chuyển khoản có dấu ấn của Vương Xà cùng lúc CIA bị mất một tượng lớn thông tin mật không biết nguyên do. Hơn hết, khi kiểm tra thì tài khoản đang nhập vào kho dữ liệu mất cuối cùng lại là của anh ta.
Nhìn những mớ giấy tờ này thật thật giả giả cũng không thể giải thích được. Chính xác càng cố giải thích thì càng tỏ ra anh là người bán đội để cầu hư vinh mà thôi. Nỗi nhọ thanh danh bị một cô gái không quen tới mặt còn không biết quyến rũ không biết phải rửa như thế nào cho hết. Anh ngẩng lên nhìn vào mắt vị giám đốc nói:
_ Tôi có quyền được im lặng!
_ Cậu… _ Thái độ bất cần của anh ta khiến cho vị giám đốc tức điên. Gân xanh trên trán ông càng ngày càng hiện rõ. Ông thật thống hận không biết rằng sự gan lỳ này ở đâu ra nữa. Đó là do CIA đã tôi luyện cậu hay phải chăng là do cậu đã mê muội đứa con gái “yêu tinh” đó đến mức đấy.
Một trăm sáu tám giờ qua, cậu chỉ im lặng khi hỏi thì chỉ nói đi nói lại duy nhất hai câu: “Tôi không làm” và “Tôi có quyền được im lặng” nên chính ông và toàn CIA cũng không biết phải làm sao. Ông thực sự rất hận, hận vì cậu học trò ông đặt niềm tin nhất, kỳ vọng nhất lại làm nên cái nghịch lý như thế này. Ông không hề muốn tin nhưng có lời giải thích nào để lý giải những chuyện đang bày ra sờ sờ trước mắt này đây? Hỏi phải làm sao để ông có thể không tin được chứ???
Đúng lúc đấy, một người hớt hải đẩy cửa chạy vào thống báo:
_ Giám đốc, có tin báo từ phía công an là Vương Xà sẽ chuyển hàng từ đây sang Thượng Hải, Bắc Kinh Trung Quốc vào đêm nay…
Tin này không biết là tốt lành với CIA hay không nhưng trên gương mặt vị giám đốc đứng tuổi lại hiện lên nụ cười nhếch mép thật thỏa mãn. Ông quay về phía người vừa vào, hỏi:
_ Ở đâu?
_ Ở cảng Tây.
Thời cơ đã đến, thứ ông mong đợi suốt một tuần qua cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Xoay người về phía Thái Duy, ánh mắt ông xoáy sâu vào gương mặt ngang bướng kiên đinh kia đầy ẩn ý. Ông lấy từ trong túi áo khoác một chiếc hộp nhỏ, lạnh lùng nói:
_Cậu nói mình không bị đứa con gái Bạch Xà đó quyến rũ đúng không? Vậy hãy nuốt con chip này và đi chứng minh đi. Cái tôi cần lần này không phải phá được đường dây vận chuyển đó mà là mạng sống của phó bang chủ bang Vương Xà: Bạch Xà. Cô ta sống hay chết không quan trọng, chỉ cần có xác.
Ánh mắt ông ánh lên sự tàn nhẫn và kiên quyết. Ông là người rõ hơn ai hết, điểm huyệt của Vương Xà chính là Song Xà, bởi thế, nó vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu. Vì sao? Vì những kẻ quỷ quyệt ấy là trụ cột tinh thần quá lớn, là linh hồn của bang nên chỉ cần một người chết hay đơn giản bị bắt được thì tương lai của Vương Xà cũng sớm dự đoán được.
Khẽ cười, lần này một công đôi việc: bắt được Bạch Xà cũng như chứng minh học trò của mình có thực sự phản nghịch hay không; ông đặt cả niềm tin vào ván bài này. Từ lâu rồi, chính ông cũng muốn chơi một ván bài lớn với những con rắn kia để đi đến một cái kết; chúng đã làm CIA mất quá nhiều thời gian vào cuộc săn đuổi người - "rắn"…
Thái Duy mở hộp, bên trong là một con chip nhưng cậu hiểu được mối nguy hiểm chết người nằm trong cái vật quá đỗi bé nhỏ ấy. Ngước lên nhìn người đàn ông mà cậu bao nhiêu năm nay tôn trọng, kính nể như cha mình này, trong đầu cậu trống rỗng; nó hoàn toàn trắng xóa ký ức khi bị chính đồng đội của mình giải về đây. Khẽ cười – một nụ cười khinh bỉ chính bản thân mình cũng như cười cái niềm tin mà cậu tưởng chừng như vững chắc bao nhiêu năm; cậu ngửa cổ nuốt con chip nhỏ vào bụng rồi quay bước đi. Mặt ông cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn bóng dáng to lớn dần biến mất kia nói một câu:
_Con chip đó chỉ có giới hạn hai tư giờ. Sau thời gian đó nó không được mã hóa sẽ tự động phát nổ.
Nghe vậy, cậu hơi khựng lại một chút nhưng rồi lại thản nhiên bước đi. Dường như ông quên mất một điều tối quan trọng khi vào CIA ông đã dạy cậu chính là: “CIA không được sợ chết”. Vậy lời cảnh cáo đó còn ý nghĩa với cậu sao? Dẫu biết đời người có lắm vở hài, bi kịch nhưng có nằm mơ cậu cũng không ngờ rằng cuối cùng mình cũng phải sắm cái vai diễn của “kẻ phản bội” này….
BẾN CẢNG PHÍA TÂY:
Ở trên nóc tòa nhà cao tầng, người con gái mặc bộ đồ màu ánh bạc khiến người ta cảm tưởng dường như ánh sáng của vầng trăng tròn trên bầu trời kia đang trải lên người cô. Bộ váy lấp lánh như nước hồ, thu toàn bộ những vì sao trên trời vào đó, đường xẻ tà tinh tế, gọn gàng làm tà áo bay trong gió lạnh làm cho người ta ảo tưởng. Ảo tưởng khi bất chợt ngẩng đầu lên bắt gặp thân ảnh cô sẽ ngỡ tưởng rằng trên đời này thực sự có tiên nữ. Có lẽ, họ sẽ bần thần và tự hỏi rằng: “Phải chăng truyền thuyết về tiên nữ giáng trần là có thực sao? “
Nhưng rồi, một khi có thể vươn tới đôi mắt tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo của tiên nữ kia, có thể nhìn thấy hướng đôi mắt kia đang dõi theo nơi bến cảng tấp nập người kia sẽ phải giật mình. Tại sao ư? Tại vì đôi mắt đó mang trong mình sâu thẳm sát ý của chết chóc cũng như sự thống khổ mà một một người con gái xinh đẹp rạng rỡ như cô không nên có.
Phía xa đó, tiếng còi cảnh sát vang lên ngày càng gần, ánh đèn đỏ lập lòe trong màn đêm lúc ẩn lúc hiện báo hiệu trò chơi bắt đầu. Trên nóc nhà, cô gái cũng không biết đã biến đâu mất, chỉ còn lại một khoảng không với gió và sương vẫn cứ tiếp tục công việc của mình như cô vẫn cứ lao đầu vào trò chơi số mệnh. Không bao lâu, bóng dáng lấp lánh ánh kim ấy đã xuất hiện từ bao giờ ở phía dưới bến cảng kia cùng những vị thần bảo hộ của mình. Dường như cô đang đợi cái gì đó…
“BÙM….”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cảnh cửa sắt khóa chặt nặng nề đổ ụp xuống. Tứ Thần nhanh chóng bước lên tạo thành một tấm khiên vững chắc chắn phía trước Bạch Xà; bất cứ ai nhìn thấy cảnh này có thể cảm nhận rõ ràng rằng an toàn tính mệnh của họ không là gì so với mạng sống của cô gái mà chủ nhân thực sự của họ muốn. Giữa làn khói trắng mịt mù, cảnh sát phối hợp cùng CIA ập vào và đương nhiên đứng đầu chiến tuyến không ai khác chính là Thái Duy…
“CLICK….CLICK……”
Tiếng lên cò súng đồng loạt vang lên, tia hồng ngoại chiếu đỏ rực cả thân người của Tứ Thần. Nhưng dường như những thứ đó không thể làm lung lay bức tường kiên cố này; vẫn ánh mắt lạnh, gương mặt vô cảm, thân hình như tảng đá không di chuyển dù chỉ một bước. Tứ Thần như đúng tên gọi của họ luôn là bốn linh thú ra sức bảo vệ chủ nhân của mình…
_ Lui xuống đi! _ Giọng nói phía sau Tứ Thần nhẹ nhàng vang lên, trong đó đồng thời chứa một nhiệt độ nhất định.
Tứ Thần không nói không rằng, nhẹ nhàng di chuyển, dường như một tiếng bước chân cũng không thấy lùi về bốn phía trấn thủ. Giờ đây, hiện ra trước mặt những con người tay cầm súng, người khoác áo chống đạn kia là người con gái tin đồn – Bạch Xà.
Khác với dáng vẻ chật vật, vướng víu của những người kia, Bạch Xà mảnh khảnh, quyến rũ trong trong chiếc váy trắng ánh kim không chút phòng bị. Gương mặt cô bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ khuyết lấp lánh ánh bạc như chiếc váy của cô. Chiếc mặt nạ che đi một nửa gương mặt nhưng lại lộ rõ nửa kia với ánh mắt lạnh lùng quét về phía Thái Duy và đoàn quân hùng hậu phía sau vẫn cho họ chiêm ngưỡng đủ sắc đẹp cùng vẻ bí ẩn của con người Bạch Xà. Và có lẽ, trong lòng hầu như tất cả những con người ở đây đều hiểu rõ được vì sao vị CIA đặc nhiệm trước mặt mình lại bị quyến rũ tới mức phản bội lại tổ chức.
Mặt đối mặt, không hiểu sao Thái Duy lại thấy ánh mắt của cô gái xa lạ trước mặt mình kia có chút gì đó quen quen nhưng cậu không nhớ được, chỉ biết rằng đã từng gặp ở đâu mà thôi. Nhưng thứ cảm xúc đó không phải là thứ cậu nên nghĩ bây giờ, khẩu súng trong tay nhanh chóng bóp cò nhắm thẳng về phía trước mà bắn. Không chút ngần ngừ, không chút e dè…
“PẰNG….”
Viên đạn bay đi, xoay tròn trong không gian nhẳm thẳng về phía Bach Xà. Tuy vậy, đáp lại ánh mắt kiên quyết của một điệp viên như anh chính là nụ cười nửa miệng của Bạch xà và ngay trong lúc đó cô biến mất. Khi họ ngạc nhiên thì cũng là họ nhận ra rằng bốn người con trai đứng xung quanh cô cũng biến mất không chút dấu vết. Còn lại chỉ là viên đạn rơi vào khoảng không mà thôi.
Lúc này, cảnh sát và ngay cả CIA cũng bắt đầu nhốn nháo cả lên khi họ nhìn lại xung quanh sân giờ không còn bóng người nào cả. Việc đó đủ chứng minh một điều là họ đã rơi vào bẫy. Nào có ai ngờ tới được rằng họ lại mang chính vị phó bang chủ uy quyền ra làm mồi nhử như vậy chứ; đây không chỉ là một sơ xuất đơn giản mà còn bởi bang Vương Xà dám đánh một ván bài quá lớn. Cho dù lường trước được hậu quả: một là Bạch Xà bị thương hoặc Tứ Thần có thể bị thương; hơn hết rằng khả năng Bạch Xà bị thương nặng là không tránh khỏi hay cả Bạch Xà lẫn Tứ Thần đều có thể bỏ mạng mà họ vẫn làm. Từ lâu Thái Duy đã nghe tiếng về độ liều mạng của người trong bang Vương Xà từ chủ tướng cho tới ám sát, ám vệ,… nhưng đây là lần đầu được chứng kiến. Đánh giá quá nhẹ người đứng mũi chịu sào, người chết trước tiên luôn là nhưng quân tốt thí chứ không phải “King” ra mặt làm mồi như như thế này. Rốt cục Vương Xà này định làm gì, suy nghĩ cái gì chính cậu cũng không tài nào hiểu được.
_ Chết tiệt! _ Thái Duy không kìm được tức giận buông một tiếng chửi thề, nắm tay siết chặt muốn bật máu.
Tuy vậy, đối mặt với cậu bây giờ không phải là sự tức giận, bất lực không đáng kể đến này mà là thứ mang tên “Tử Thần”.
“BỘP….BỘP……….BỘP…. “
Những tiếng động lạ vang lên cũng là lúc người cậu khựng lại, bàn tay cầm súng buông thõng khiến khẩu súng rơi xuống nền đất lạnh một tiếng “cộp”. Tiếp theo sau đó cậu cũng ngã xuống đất, bàn tay trái ôm lấy bả vai phải đang dần ướt đẫm máu tươi. Không chỉ vậy, tất cả những cảnh sát, CIA phía sau cũng đồng loạt ngã xuống khi không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ vài tiếng động lạ xen lẫn tiếng gió rít mà phải căng tai lên mới nghe rõ kia đã dần dần hạ gục tất cả những người theo anh mà không ai làm gì được, không ai biết. Phương hướng đều không ai nhận ra với tiếng sóng và tiếng gió rít gào; đây rõ ràng chính là địa hình thuận lợi nhất cho họ tập kích.
Ngay khi ngã xuống Thái Duy đã hiểu ra tất cả, địa hình tốt chỉ cần một chút thủ thuật đơn giản, đánh vào tâm lý muốn bắt Bạch Xà của tất cả nên vị chủ tướng này đã mang chính mình ra làm tâm chú ý để cho đồng đội thực hiện. Chỉ cần chút thời gian, những ám vệ đã được luyện nuôi dạy từ bé đã có thể vào vị trí nhắm bắn thuận lợi. Một khẩu súng, một băng đạn thêm bộ phận giảm thanh họ có thể giết tất cả một cách quá dễ dàng trong không gian loãng này. Lợi dụng mọi ưu điểm trời cho, thiên nhiên tạo ra, họ đã đánh cho tất cả hơn trăm người cả CIA lẫn cảnh sát ở đây tan tành không chút nào kháng cự lại được. Không chỉ vậy, những mục tiêu họ nhắm bắn mới là thứ cậu không thể hiểu được, bởi đó chỉ là những nơi như: bả vai, thắt lưng, chân… Cách đó khiến tất cả tê cứng không thể chạy cũng không thể phản kháng được. Cậu cảm nhận được rằng, mọi chuyện đơn giản không chỉ dừng lại ở đấy.
Thái Duy cố gắng đứng lên, cậu không thể chịu thua được. Cách duy nhất cậu nghĩ ra để rửa đi nỗi oan này chính là giết chết Bạch Xà – con quỷ mưu mẹo kia.
“Cộp”
Khi cậu đứng dậy cũng là lúc Bạch Xà vô thanh vô hình xuất hiện trước mặt cậu. Tức giận lấn át lý trí cùng nỗi đau nơi vết thương, cậu lao về phía Bạch Xà trong khi tay không tấc sắt; cậu giờ không khác khi con thiêu thân lao vào lửa nóng cả. Trong đầu cậu hỗn loạn, cùng phẫn nộ, chỉ le lói ý nghĩ giết chết cô gái yêu mị này mà thôi.
“BỐP…. RẦM………”
Chỉ còn cách Bạch Xà chưa đầy một mét, cánh tay vươn ra hướng tới chiếc cổ trắng ngần của cô thì bất giác ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt lạnh có một tia xung động nào đó của cô. Ánh mắt quen thuộc, gương mặt chỉ nhìn thấy một nửa vừa quen vừa lạ; bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh một người con gái – người con gái duy nhất xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Cậu đứng khựng lại cũng là lúc một lực nhắm vào phía vai đau của cậu mà đẩy khiến cậu ngã bật vào tường; cả bên vai tê dại đi vì đau đớn. Ngẩng lên, cậu hướng về mắt về phía cô nhưng cậu biết lực đẩy vừa rồi không phải của Bạch Xà mà là của người đàn ông từ bao giờ xuất hiện phía sau cô tỏa ra một hàn khí lạnh nhưng lại muốn thiêu đốt người ta. Có lẽ, chính Bạch Xà cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đó bởi cậu nhìn thấy trong mắt cô có sự ngỡ ngàng.
Người con trai đó ôm lấy eo Bạch Xà khiến cho người cô dựa sát vào anh. Trong lòng anh, trong vòng tay anh, cô dường như lúc nào cũng nhỏ bé và yếu ớt cần anh bảo hộ chứ không còn là Bạch Xà mạnh mẽ, mưu mẹo nữa. Anh ôm cô nhưng ánh mắt giấu sau lớp kính đen kia chắc chắn đang chiếu thẳng về Thái Duy đang loạng choạng đứng dậy kia.
Cho dù cậu đang bị thương hay không bị thương thì bắt gặp ánh mắt kia thì cậu vẫn cảm giác như người mình đều đông cứng lại. Đôi mắt cậu cho dù đã trải qua bao nhiêu lần đối mặt với tội phạm, đọc được bao nhiêu ý vị thâm trầm trong đấy nhưng khi nhìn người đàn ông kia cậu không thể đọc được gì; ngược lại cậu có cảm giác như mình bị giam vào ngục băng vậy. Có lẽ, thứ duy nhất cậu thấy được đó là sự độc chiếm, chiếm hữu từ cơ thể người đàn ông đó tỏa ra đối với Bạch Xà. Hơn nữa, từ ánh mắt, khí chất đó anh đoán chắc chắn rằng nếu như đêm nay người con gái kia có mệnh hệ gì, dù chỉ là một vết xước, một vết sẹo nhỏ có lẽ cậu sẽ chết rất khó coi. Liếc về phía sau lưng, xung quanh đó còn rất nhiều người nằm la liệt, rên rỉ đau đớn, cậu tự hỏi qua đêm nay anh phải chăng nằm trong quan tài. Khẽ cười, Thái Duy cảm thấy mình thật hèn yếu, dù đã luôn xác định rằng mình sẽ phải chết nhưng khi đối mặt với ngừơi con gái kia cậu lại không muốn cô nhìn thấy mình chết. Vì sao vậy? Có phải chăng là vì cô bé với nụ cười trong sáng như ánh nắng ấm đó?
Hình ảnh trước mặt càng ngày càng mờ mờ ảo ảo, Thái Duy thấy người con trai đó phẩy tay một cái cũng là lúc anh ngã xuống. Âm thanh cuối cùng vang lên là một loạt tiếng súng bắn liên hồi cùng tiếng nổ lớn. Tầm mắt cậu dần biến mất trong làn khói mờ, hình ảnh mờ ảo của anh cùng cô gái đó dần nhòa đi. Nhìn cô nhìn người con trai đó cậu cảm tưởng như anh ta là nam tước bóng đêm luôn ẩn hiện phía sau cô con gái của mặt trăng để bảo hộ như màn đêm kia luôn bảo bọc măt trăng vậy….
………
BỆNH VIỆN:
Đôi mắt mấp máy khẽ mở rồi lại nhắm, ánh sáng tràn vào chói mắt rồi lại vụt tắt trong bóng tối. Màu trắng bao phủ tầm mắt, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến người ta cảm thấy khó chịu. Khi định thần lại, khi mọi vật mờ ảo dần hiện rõ cậu mới ý thức được rằng mình đang nằm trong bệnh viện, vậy hóa ra là cậu chưa chết sao?
_ Cậu sao rồi? Thái Duy…
Tiếng nói vang bên tai có chút sốt ruột lại có chút lo lắng. Giọng khàn khàn của người đàn ông thu hút tầm nhìn của cậu. Nghiêng đầu, cậu bắt gặp ánh mắt lo lắng của người cấp trên của mình, đồng thời là người cậu coi trọng như cha. Thấy ông lo lắng, người cậu thì vẫn còn đau nhức khó chịu, cậu còn đau tức là còn sống khiến cậu khó hiểu:
_ Tôi…
_ Yên tâm, mọi chuyện đã được giải quyết. Thái Duy, xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.
Cậu không hiểu nhìn ông. Mọi việc đêm hôm đó đối với Thái Duy vẫn còn như một giấc mơ dài vậy; kết cục của cuộc chiến âm mưu đó như thế nào cậu cũng không rõ nữa. Nhìn cậu, người con trai chính trực, liêm khiết, quả cảm này, ông ân hận vô cùng, lần này ông nợ Thái Duy một lời xin lỗi cũng như một mạng sống. Nhẹ nắm lấy tay cậu, ông siết nhẹ rồi từ tốn kể loại mọi việc cho cậu biết:
_ Đêm đấy, lúc chúng tôi đến thì thấy tất cả mọi người nằm rạp dưới đất. Phủ trắng trên người các cậu là những tờ giấy đầy chữ, tư liệu có in dấu của Vương Xà. Lúc đó, chúng tôi đều nghĩ rằng đã mất tất cả các cậu nhưng thật không ngờ rằng chỉ có duy nhất một người bị giết chết không toàn thây còn đâu cậu cùng những người khác chỉ bị thương ở phần mềm hoặc do mất máu nên hôn mê mà thôi. Có thể nói hoàn toàn không ảnh hưởng tới tính mạng. Còn… còn những tờ giấy đó là bằng chứng chính xác, có cơ sở về việc Vương Xà không liên quan đến việc của cậu cũng như CIA có gián điệp.
_ Một người chết? Gián điệp? _ Cậu nhíu mày, càng nghe ông nói cậu càng không hiểu được. Mọi thứ cứ lùng bùng trong đầu, rốt cục chuyện này có vấn đề gì?
Ông nhìn cậu, bỗng dưng trầm ngâm. Quả thực lần này CIA bị dắt mũi một cách đau đớn và đáng xấu hổ. Thông tin về Vương Xà như thế nào từ lúc nhận được những giấy tờ giả kia khiến ông gần như quên hết thì phải nên mới dẫn đến sai lầm lớn như vậy. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng để bắt được Vương Xà ngày xưa đã khá khó, giờ đây càng là cả một vấn đề. Bởi vì bây giờ khi đối mặt với Vương Xà, chính ông cảm thấy xấu hổ nghĩ tới chuyện này. Vuốt mặt, ông nói:
_ Chúng ta bị bang Hắc Long lừa và do chúng ta quá sơ sảy nữa. Một người chết duy nhất trong đội đó chính là gián điệp của Hắc Long cài vào. Hắn bị Vương Xà bắn tới mức thân hình đều nát bét, thứ duy nhất còn nguyên vẹn chính là gương mặt để chúng ta đối chiếu.
Nghe vậy, anh lạnh cả người. Ánh mắt người con trai đêm đó anh vẫn còn nhớ rõ. Ánh mắt người con gái đó nhìn anh vẫn còn in rõ trong trí nhớ này; trong đôi mắt đó có sự tức giận và còn cả sự thất vọng cùng bất lực nhìn anh nữa.
Khẽ nắm chặt tay, anh tại sao không nhận ra chứ? Tại sao ngay từ đầu lại gạt phắt đi sự quen thuộc đó? Lần này anh nợ cô không chỉ là mạng sống mà còn là cái danh dự anh tưởng rằng cả đời không lấy lại được...
………
BANG VƯƠNG XÀ:
_ Bạch Xà đâu rồi? _ Hắc Xà hỏi khi thấy Huyết Xà về nhưng lại không thấy cô em gái yêu quý mà anh lo lắng đâu cả. Điều đó không khỏi khiến anh lo lắng và dấy lên một dự cảm không lành.
_ Tầng hầm _ Huyết Xà nói, mệt mỏi cởi đồ nằm xuống lên giường nhắm mắt dưỡng thần.
“Tầng hầm” đấy không phải là một tầng bình thường như các gian phòng nghỉ khác trong bang Vương Xà; đó là một thế giới riêng của Bạch Xà mà chỉ có cô mới vào được. Kể cả anh – Hắc Xà muốn vào đó cũng phải rất vất vả nếu không muốn bị thương thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng. Có chỗ lại khiến Hắc Xà – Xà Vương kiêng dè đến như vậy sao? Bởi vì đó là nơi rèn luyện “vô hình” nên một người “hữu hình” như anh khó mà vào được. Vì đó là cả một cạm bẫy được thiết kế ra để Bạch Xà tập luyện khả năng của mình.
Tuy vậy, đó không phải là thứ đang nói tới, thứ anh muốn nói tới ở đây chính là Bạch Xà sẽ không nhốt mình trong đó nếu không có chuyện gì xảy ra mà cô không thể giải quyết được. Nếu như nói là do tay cảnh sát kia thì anh đoán chắc chắn là không phải. Mặc dù Bạch Xà khá coi trọng cậu ta nhưng không thể anh hưởng tới tâm trạng của cô nhất là vốn dĩ anh ta không chết. Vậy thì chỉ có thể là… Nhìn Huyết Xà, anh nhíu mày hỏi:
_Này, cậu không làm gì Bạch Xà chứ?
Huyết Xà vẫn nằm im bất động không nói gì cả. Anh không phải là không nghe thấy mà chính là không muốn nói bất cứ thứ gì nên mới giả điếc. Thấy vậy, Hắc Xà khẽ thở dài bước ra ngoài. Hai người một là em gái, một là anh em của anh càng ngày càng khó hiểu…
Hắc Xà đi, Huyết Xà liền mở mắt. Tay anh chạm vào môi, nơi đó còn đọng lại hơi ấm cùng vị ngọt của ai đấy. Ký ức trong màn đêm, giữa làn khói mờ ảo đó tràn về, anh lại một lần nữa không tự chủ mà hôn cô. Một lần khi chạm môi, tình yêu sẽ biến nó thành một thứ thuốc phiện gây nghiện đối với anh. Càng gần cô và nhất là khi đã nói rõ tình cảm của mình rồi anh lại càng muốn độc chiếm cô gái này, không muốn cho cô thoát ra khỏi vòng tay của mình. Chính vì vậy, giờ anh dọa cho rắn nhỏ chui tít vào hang không chịu ra rồi. Khẽ thở dài, anh nhắm mắt ngủ, hương ngọt dịu đọng nơi đầu lưỡi đưa anh vào giấc ngủ nhanh chóng.
BANG HẮC LONG:
“RẦM….. CHOANG………….”
Tiếng đổ vỡ lại lần nữa vang lên bên trong tòa nhà bang Hắc Long. Nhưng lần này không chỉ vị bang chủ Hắc Long mà cô con gái Kiều My của ông cũng không khỏi giận tới tím tái mặt. Việc đổ bể ông lại lần nữa mất đi một ám vệ mà ông đã phải tốn bao nhiêu công sức cài vào đó. Và hơn nữa ông lại lần nữa trơ mắt nhìn người của mình bị Vương Xà tàn phá tới thân xác không lành lặn, quằn quại đau đớn cùng sợ hãi mà chết. Còn đối với Kiều My, cô ta không chỉ tức giận vì thua mà còn bởi cô không thể hạ thấp được lòng tự trọng, nhân phẩm của Bạch Xà. Cô muốn Bạch Xà phải chịu vết nhơ trên khắp cả người không thể gượng dậy được …
Trong lúc hai cha con Hắc Long tức giận đó một cô gái bước vào. Cô che gương mặt mình bởi một tấm mạng lớn, gương mặt ẩn hiện không rõ ràng. Thứ khiến người ta cảm nhận được cô là thân hình cân đối, trắng ngần diện chiếc váy màu xanh sẫm bó sát người, chân váy thêu hoa hồng bằng chỉ đỏ tinh tế khiến người ta không thể dời mắt bởi thân hình đó. Để miêu tả vẻ đẹp của cô chỉ có thể nói thế, còn cô có đẹp thực sự hay không thì phải tháo bỏ chiếc mạng che mặt kia ra mới rõ nhưng để tặng cô một chữ “đẹp” thì không có gì là không thể. Sự xuất hiện của cô khiến cha con Hắc Long ngạc nhiên, Kiều My bước lên trước mặt cô trừng mắt hỏi:
_Cô là ai?
Cô gái đó bước qua Kiều My dường như không thèm quan tâm. Đứng trước mặt bang chủ bang Hắc Long, giọng nói mềm nhẹ nhưng đầy u ám nói:
_Muốn lật đổ Vương Xà không dễ… nhưng không có nghĩa là không thể.
Bang chủ Hắc Long nhìn cô đánh giá một lượt, trong đầu nảy lên ý định gì đó. Ông lấy lại dáng vẻ đạo mạo, ngồi lên chiếc ghế vương quyền của mình, chân vắt chéo nhìn thẳng cô hỏi:
_ Hợp tác? Cô muốn gì ở tôi?
_ Giết chết Hắc Xà, giao Bạch Xà cho tôi…
Nói xong cô ta xoay người bước đi. Kiều My đuổi theo muốn bắt cô ta thì thấy hành lang trống trơn không một bóng người. Cô ta xuất hiện và biến mất như một bóng ma vậy. Nhưng cô gái đó cũng điều kiện, âm mưu khiến ông cảm thấy hứng thú… Giết Hắc Xà là thứ ông muốn…