Trải qua mười ngày, Vương Tuyết Nghi cuối cùng tỉnh, việc hấp thụ nguyên tố cũng chấm dứt.
Đôi mắt khẽ mở, nàng nhìn đến A Bóng đang ngủ say bên cạnh, nó tròn tròn, lúc ngủ miệng cứ chu ra thở phì phò, nhìn qua thật rất đáng yêu!
Vương Tuyết Nghi mỉm cười ôn nhu, đưa tay vuốt đầu nó, lại không ngờ làm cho nó thức giấc.
“Nữ vương! Người rốt cuộc tỉnh?” A Bóng mở mắt ra nhìn thấy nàng, lập tức vui mừng nhảy đến.
“Ta chỉ mới nhắm mắt một chút thôi mà? Ngươi làm sao hỏi kì quái như vậy?” Vương Tuyết Nghi nghi ngờ, A Bóng hỏi giống như nàng bất tỉnh rất lâu vậy!
“Ai da nữ vương của ta! Người ngồi yên một chỗ hơn mười ngày rồi đó. Nguyên tố xung quanh đã muốn bị người hút hết rồi.”
“Mười ngày sao?” Vương Tuyết Nghi kinh ngạc, sao lại lâu như vậy? Chẳng lẻ, tiến vào trạng thái tĩnh nhập thời gian cùng với bên ngoài bất đồng?
“Đúng vậy. Người bây giờ mau kiểm tra xem tu vi đi!”
Vương Tuyết Nghi vận khí, kinh ngạc phát hiện ra bản thân mạnh hơn rất nhiều, nàng cư nhiên đã đạt đến cảnh giới nhân Sĩ. Này…này không khỏi quá nhanh đi!
Từ thiên thư nàng biết được, đối với những cảnh giới ban đầu, trung bình cũng phải mất từ hai đến ba năm mới có thể đột phá. Còn nàng…trong vòng mười ngày lại trực tiếp bỏ qua cảnh giới nhân Sơ nhảy đến nhân Sĩ!
Vương Tuyết Nghi lại thử kiểm tra thuộc tính nguyên tố của mình, cảm thấy hệ thủy nàng nắm bắt tốt nhất, đã đạt đến cửu cấp giai đoạn cuối rồi. Tiếp theo đến hệ hỏa, là thất cấp giai đoạn giữa, hệ mộc lục cấp giai đoạn cuối, hệ kim và hệ thổ giống nhau là ngũ cấp giai đoạn giữa.
Một người tu luyện nhiều hệ như vậy, cũng không phải dễ dàng, điều này đồng nghĩa với việc nàng phải cố gắng gấp mấy lần người bình thường.
Đối với nàng, phải có một mục tiêu ưu tiên để tập trung tu luyện, tham lam nhiều quá, hậu quả mất được hơn nhiều. Vì vậy, nàng quyết định chuyên tâm tu luyện hệ thủy.
Vương Tuyết Nghi trở tay, một quả cầu nước nhỏ xíu xuất hiện trong tay nàng, nhưng rất nhanh lại bị vỡ ra, sau đó biến mất. Khả năng điều khiển của nàng vẫn còn vụng về.
“Người bây giờ miễn cưỡng cũng chỉ có thể tạo ra sát thương nho nhỏ thôi! Lấy cấp bậc của nữ vương hiện tại, đi ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười đến rụng răng.” A Bóng nhìn nàng thi triển ma pháp, bĩu môi. Nó là nói sự thật nha! Tu vi của nữ vương hiện tại chỉ bằng một đứa trẻ sáu bảy tuổi bình thường mà thôi.
“Ặc! Ta biết!” Vương Tuyết Nghi bật cười thành tiếng liếc xéo nó, A Bóng nói chuyện quả thật chẳng biết kiêng nể cái gì! Bất quá đó cũng là điểm nàng thích nhất của nó, nghĩ gì nói nấy, cảm giác rất thân thiết.
Vương Tuyết Nghi rời khỏi đài cao, vừa đi vừa cảm thụ cơ thể thoải mái tràn ngập năng lượng, tu vi tuy thấp, nhưng cũng khiến cho nàng an tâm phần nào.
Sau đó, Vương Tuyết Nghi cùng A Bóng rời khỏi Nguyệt giới.
Bên ngoài, bạch y nam tử nhận thấy có động tĩnh, liền biến thân trở lại nguyên hình, làm một con bạch hổ to lớn uy mãnh.
Trước cây Tiên hồng đơn, vòng tròn trong suốt như mặt kính lần nữa mở ra, từ trong đó bay ra hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ.
Vương Tuyết Nghi nhìn xung quanh, thấy rừng Nguyệt Lâm đã khôi phục như cũ, tâm tình không khỏi vui vẻ. Nàng lại nhìn đến bạch hổ đứng ở chỗ kia nhìn nàng, xúc động trong lòng nhất thời dâng trào.
“Đại Bảo!” Vương Tuyết Nghi vui mừng, nàng chạy thật nhanh nhào đến ôm lấy cổ bạch hổ, lưu luyến không buông.
“Đại Bảo! Vết thương của ngươi?” Vương Tuyết Nghi lo lắng xem xét khắp người bạch hổ, trong lòng áy náy, Đại Bảo vì cứu nàng nên mới…
“Đã hoàn toàn bình phục!” Nhìn nàng lo lắng ình, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng hắn.
“Thật sao?” Vương Tuyết Nghi vui vẻ nhìn vào mắt bạch hổ, thấy bạch hổ nháy mắt một cái khẽ gật đầu, nàng mới nhẹ nhỏm thả lỏng tâm tình.
Hổ vương lúc này mới liếc mắt nhìn về phía cái cục tròn tròn màu trắng trên đầu nàng, không khỏi nhíu mày.
Nhận thấy bạch hổ nghi hoặc, Vương Tuyết Nghi lúc này mới ý thức A Bóng ở đây, lại ngồi trên đầu nàng nữa chứ. Vương Tuyết Nghi kéo nó xuống, hai tay chộp lấy nó đưa tới trước mặt bạch hổ.
“Đại Bảo! Ngươi xem, nó tên là A Bóng, có phải rất kì cục không?” Vương Tuyết Nghi cười tít mắt, tâm tình của nàng đang rất tốt. Không vì cái gì cả, chỉ vì nàng lại lần nữa được gặp Đại Bảo, lần nữa được ở trong rừng Nguyệt Lâm. Cảm giác được về nhà, quả thật rất thoải mái!
“A Bóng?” Hổ vương nghi hoặc híp mắt lại, giơ ra một cái móng vuốt sắt nhọn, khẽ đâm A Bóng một cái.
Bị tập kích không phòng bị, A Bóng hét thảm một tiếng nhảy vút lên trời, rồi bất ngờ biến thành con khỉ trắng xuất hiện trên đầu hổ vương, tức giận kéo giật túm lông trên đầu hắn.
“Ngươi làm cái gì vậy? Mau xuống cho ta!” Hổ vương tức giận đứng lên dùng lực hất A Bóng xuống, nhưng nó vẫn cứ bám dính không chịu buông.
“Ai bảo ngươi chơi xấu, ta nói cho ngươi biết, ta ghét nhất là bị người khác chọt vào người, bàn tay dơ bẩn của các ngươi cũng dám chạm vào cơ thể tôn quý của ta sao? Hừ! Ta bứt, ta bứt cho ngươi chết!”
Vương Tuyết Nghi há mồm nhìn một màn dằn co trước mắt, sau đó nàng lại phì cười. Bọn họ rất “thân thiết” nha!
Sau một hồi cuộc chiến kết thúc, Vương Tuyết Nghi đem toàn bộ chuyện xảy ra bên trong Nguyệt giới nói cho Đại Bảo biết, kể cả chuyện A Bóng có thể biến thành bất cứ cái gì, xuất thân của nó nàng cũng không biết. Nàng đã từng hỏi rồi, nhưng nó nói đến lúc cần thiết nàng tự nhiên sẽ rõ ràng. Khiến nàng cũng không buồn hỏi nữa, mặc kệ nó đi.
Dưới gốc cây Tiên hồng đơn, Vương Tuyết Nghi gối đầu nằm trên người bạch hổ, A Bóng thì mải mê ăn một đống trái cây xung quanh nó.
Bạch hổ đưa mắt nhìn nữ tử tuyệt mỹ trong lòng mình, thật lâu mới hỏi một câu.
“Người khi nào thì lên đường?” Trong giọng nói của hắn ẩn chứa buồn bã. Trong lòng đã đưa ra quyết định.
“Ngày mai liền đi.” Vương Tuyết Nghi ngẩng đầu nhìn đôi mắt buồn bã của bạch hổ, lại đột nhiên mỉm cười.
“Đại Bảo! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở về thăm ngươi mà!” Nàng chắc chắc sẽ trở về, chắc chắn là như vậy.
“Ừm!” Đôi mắt hổ phách trở nên dịu dàng.
A Bóng đang ăn bên này lại liếc mắt nhìn qua, trong lòng liền hiểu. Cái tên hổ vương này nhất định có ý với nữ vương nhà mình đây mà! Hắc hắc, sau này nhất định phải hảo hảo lợi dụng điểm này uy hiếp hắn mới được.
Sáng hôm sau, Vương Tuyết Nghi cải trang thành một cái thiếu nữ hết sức bình thường, dẫn theo A Bóng rời đi.
Trước khi đi, nàng lưu luyến nhìn bạch hổ một cái, rồi cưỡi Điêu thú đã hồi phục trước đó bay đi.
Phía sau, hổ vương nhìn theo bóng dáng nàng dần mờ đi, trong lòng âm thầm thề.
Nghi nhi! Chờ ta! Chờ ta trở nên mạnh hơn, ta nhất định đi tìm nàng.
Đúng vậy! Chỉ có mạnh hơn, hắn mới có tư cách ở bên bảo vệ cho nàng. Sự việc trước đó khiến cho hắn cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh mẽ, cảm thấy bất lực. Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân mềm yếu, tuyệt đối không.
Sau khi ra khỏi rừng Nguyệt Lâm, Vương Tuyết Nghi cũng không có trở về Ngân Kim quốc, nơi đó sợ là đang rất hỗn loạn, nàng lại đột nhiên biến mất, không biết Bạch Lạc Hiên hắn sẽ làm cái gì? Vì thế, Vương Tuyết Nghi quyết định đến Ngân Hỏa quốc. Trong thiên thư có nói, Ngân Hỏa quốc có Hỏa linh châu, chính là một trong năm viên ngọc bị thất lạc. Vì vậy, nàng phải đến từng quốc gia tìm những viên còn lại rồi.
Đứng trước cửa thành Ngân Hỏa quốc, Vương Tuyết Nghi một thân quần áo rộng bình thường, gương mặt nàng mặc dù che dấu rất kĩ rồi, nhưng là vẫn nên đội thêm một cái mũ lớn, nàng mới có chút cảm giác an tâm. A Bóng cùng Điêu thú đều ở trong nhẫn giới, chúng nó ở trong vườn hồng quả, chơi cùng tiểu Bạch trong đó.
Trước cửa kinh thành, mọi người đứng xếp hàng. Thị vệ kiểm tra từng người có vẻ rất cẩn mật, vẻ mặt bọn họ nghiêm trọng, nhìn qua có chút hỗn loạn. Không biết đã xảy ra chuyện gì?
Vương Tuyết Nghi quay sang hỏi một vị đại thúc bên cạnh, mới biết được hoàng tử của bọn họ mới bị giết chết trong Nguyệt Lâm, bọn họ nghi ngờ hung thủ có mưu đồ gì, nên mới canh phòng kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.
Vương Tuyết Nghi nghĩ đến lúc trước mình giết người, có một người quần áo hoa lệ. Chẳng lẽ…? Vương Tuyết Nghi nhất thời trở nên lo lắng.
Đến lượt nàng đi vào, định âm thầm đi qua cho nhanh, lại bị tên thị vệ kêu lại.
“Đứng lại.” Vẻ mặt hắn rất hung dữ, một tay đặt ở chui kiếm bên hông, đi về phía nàng.
“Ha ha! Vị đại nhân này, gọi ta có việc?” Vương Tuyết Nghi trưng ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ hỏi. Trong lòng lại hồi hộp.
“Ta chưa kiểm tra, sao ngươi lại lẻn vào?” Nhìn hắn một bộ nghi ngờ hỏi, Vương Tuyết Nghi lại cười hề hề móc ra một thỏi bạc lấy được trong hoàng cung Ngân Kim quốc đưa vào tay hắn.
“Ây da! Ta thật là sơ suất, vị đại nhân này, mẹ già của ta bệnh rất nặng, đang đợi ta về, ta thật sự rất nóng lòng. Đại nhân ngài độ lượng không chấp nhặt ta đâu nhỉ!”
Tên thị vệ vẫn đứng yên nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng rất bình thường, tu vi lại ở mức nhân Sĩ, khiến cho hắn càng thêm khinh thường nàng. Trên đại lục thật sự còn có kẻ lớn từng này mà tu vi vẫn thấp như vậy, thật là đáng xấu hổ mà.
Thấy hắn đứng yên, Vương Tuyết Nghi lại móc ra thêm một thỏi bạc nữa nhét vào tay hắn. Trong lòng thương tiếc không thôi, nàng kiếp trước cho dù không lo ăn mặc, nhưng mà bây giờ thì khác rồi, có được đồng nào hay đồng nấy, lại phải lấy ra cho tên đáng ghét này. Nàng thật muốn khóc mà!
“Được rồi, mau đi đi!” Tên thị vệ ngẩng cao đầu khinh thường nói, tay xua như xua vịt. Đối với một kẻ ở cấp bậc nhân Đại như hắn, đương nhiên coi việc tiếp xúc với người thấp hèn như nàng liền muốn xua đuổi, tựa hồ tiếp xúc với nàng là một loại sỉ nhục vậy.
Vương Tuyết Nghi nghe vậy liền cảm ơn rồi đi thật nhanh vào thành, nàng sợ hắn nhìn ra cái gì kêu trở lại thì toi.
Trong thành, khắp nơi buôn bán náo nhiệt, người người ra vào tấp nập, nhìn qua quả thực rất sinh động. Là một thế giới tu luyện, nên đi một lát nàng lại thấy cửa hàng vũ khí, đều đông khách cả.
“Ột ột….” Vương Tuyết Nghi ôm cái bụng đang kêu, lại đói rồi, nàng không thể tại nơi này lấy hồng quả ra ăn, như vậy chẳng khác nào tìm chết a! Vì thế Vương Tuyết Nghi liền chui vào một khách điếm gần đó, chọn một góc nhỏ ở tầng một kêu đồ ăn. Lại không để ý cái bảng hiệu to đùng phía trên. Tửu Điệp lâu, một trong những nơi xa hoa dành cho quý tộc giàu có, người hoàng thất cũng thường xuyên lui tới.
Tiểu nhị thấy nàng ngồi ở đó, cũng trưng ra bộ mặt tươi cười đến phục vụ. Nhìn nàng quê mùa bình thường như vậy, lại dám vào đây dùng bữa, chắc là cũng phải có tiền, bằng không có kẻ nào dám vào nơi này ăn không chứ?
Vương Tuyết Nghi vào trong mới để ý tới, xung quanh toàn là những người ăn mặc hoa lệ, liền thầm mắng mình đói đến phát ngốc rồi, nơi nào không vào, lại vào ngay chỗ này. Nhìn xem, bọn họ nhìn nàng như sinh vật lạ vậy, khinh thường đủ kiểu.
Mà thôi! Cũng lỡ vào rồi, trước ăn rồi tính.
“Ngươi cái đồ quái dị! Ai cho phép ngươi ở nơi này dùng cơm? Cút đi cho ta!” Vương Tuyết Nghi đang thưởng thức ngon lành, lại nghe thấy một giọng nói chói tai truyền đến, khiến nàng khó chịu nhìn lên.