Vương Tuyết Nghi

Chương 24: Thần Ma Đại Chiến




Xung quanh nguyên tố điên cuồng hướng lên trời, tập trung vào lam y nữ tử, đất trời cũng vì thế có biến động.

Một tầng hào quang chói mắt bao bọc lấy nàng.

Đến khi thân ảnh kia dần hạ xuống, mới thấy rõ trong tay nàng có thêm một cây pháp trượng bạch ngọc, từng đường nét đều tinh tế vô cùng, trơn bóng nhẵn nhụi. Phần đầu là hình dáng một mặt trăng tròn với năm viên ngọc màu sắc khác nhau, trên thân là vô vàn hình ảnh những con thú được thể hiện rõ ràng, bố trí khắp nơi, giống như rất lộn xộn, lại như rất rõ ràng.

Nguyệt vương nữ lơ lửng giữa không trung, pháp trượng trên tay, khí thế tỏa ra áp đảo vạn vật.

Huyết ma vương hai mắt trợn to đầy kinh ngạc, có chút xúc động không nói nên lời.

“Thần…khí…

Là Nguyệt Thần trượng sao?”

Thế giới này, từ khi bắt đầu hình thành, xuất hiện thần khí, uy lực kinh thiên, là sự kết tinh của ngũ nguyên tố: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Là sự kết hợp sức mạnh của thiên địa, của thiên nhiên.

Sức mạnh của nó, có thể dời non lấp biển, có thể phá nát cả một quốc gia chỉ trong một lần vung tay. Tuy nhiên, vẫn không thể biết được hết sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong.

Từ thuở khai thiên lập địa, nhân loại chưa xuất hiện, sớm nhất chính là các vị thần, các chủng tộc, ma thú,… Mà tiêu biểu cho hai thế lực đối nghịch là thần giới và ma giới.

Đứng đầu thần giới, là Nguyệt vương nữ, cai quản sinh linh.

Đứng đầu ma giới, là Huyết ma vương, cai quản yêu ma, bản tính khát máu tàn bạo, lấy giết chóc làm thú vui tiêu khiển.

Thần khí Nguyệt Thần trượng là đại bảo vật mà bất cứ kẻ nào cũng muốn có được, có thể khẳng định: Có được Nguyệt Thần trượng, chính là có được cả thiên hạ.

Hắn vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm, cũng chính vì vậy mới sát hại càng nhiều sinh linh.

Mà nay, thần khí lại ở trong tay Nguyệt vương nữ!

Nàng ta vì cái gì có được nó?

Cái này…Chẳng phải ông trời cũng muốn cùng hắn đối nghịch?

Hắn không can tâm!

Tốt!

Đã vậy, nghịch ta thì phải chết, cho dù có là trời đi chăng nữa.

Hai mắt Huyết ma vương lúc này tràn ngập tham vọng cùng tàn khốc, nhìn chằm chằm vào thần khí.

Đoạt được nó, hắn phải đoạt được nó!

Không còn suy nghĩ gì nữa, hắn lập tức triệu hồi Hắc ma long từ trong đất bay trở lại, nó hình như không biết đau, vẫn hăng hái hiếu chiến như trước đứng bên cạnh hắn.

Tập trung lực lượng, sức mạnh hội tụ, ma kiếm xuất hiện trong tay, âm khí dày đặc bao trùm xung quanh, hắn một chiêu này là muốn dùng toàn lực đánh chết nàng, đoạt thần khí. Hắn ngàn vạn lần cũng không dám khinh thường sức mạnh của Nguyệt Thần trượng.

Cuồng phong nổi lên, âm khí nặng nề kéo đến, bao trùm cả bầu trời, những hồn ma quỷ quái lượn lờ trong đám mây, phả ra âm thanh ghê rợn. Cây cỏ xung quanh bởi vì âm khí nặng nề, đã héo rụi.

Uy lực toàn bộ tập trung vào thân kiếm, vung một cái, luồng năng lượng cường đại khủng bố lập tức mạnh mẽ phóng tới Nguyệt vương nữ, theo đó là tiếng rít gào giống như hả hê của bọn ma quỷ.

Cảm nhận nguy hiểm đến gần, Nguyệt vương nữ vẫn như trước đứng im, lạnh lùng mà nhìn.

Bỗng, tay nàng khẽ động, thần khí vung lên, một đạo bạch quang hướng luồng năng lượng kia bắn tới, ngay lúc chạm vào nhau, bạch quang giống như có sinh mệnh, dần cắn nuốt, rồi cuối cùng, vút một cái nó mang theo luồng năng lượng kinh khủng của Huyết ma vương dội ngược trở về phía hắn.

Huyết ma vương như chết đứng tại chỗ, hắn từ trước đã lường được kết quả, nhưng vẫn là nhịn không được mà kinh ngạc.

Phải biết, sức mạnh của hắn có bao nhiêu kinh khủng, vậy mà một cái chiêu nhẹ nhàng như vậy của thần khí, đã dễ dàng phá giải chiêu của hắn, lại còn phản hệ lại.

Nhìn lực lượng cường đại đang đến, hắn không có sợ hãi, chỉ đơn giản là giương mắt nhìn chờ đợi.

Bởi vì hắn biết, hắn chống trả vô dụng với sức mạnh kia.

ẦM…

Tiếng động lớn vang lên, Huyết ma vương bị bắn ra va vào thân cây cổ thụ sau lưng hắn, cả cây lẫn người đều ngã xuống.

Hắn gắng gượng bò dậy, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cố gắng áp chế nội thương dao động bên trong cơ thể, hắn giương mắt băng lãnh nhìn Nguyệt vương nữ.

Nàng vẫn ở đó, một thân khí thế vương giả lạnh lùng nhìn hắn.

“Hôm nay, thần khí đã xuất, ta cũng không thể để ngươi sống.”

Chậm rãi nói ra lời tuyệt mệnh, thần khí giương lên cao, chuẩn bị giáng xuống một đòn kết thúc sinh mệnh Huyết ma vương.

Hắn không cam tâm, hắn không thể chết như thế này, không thể.

Nhưng là hắn bắt đầu tuyệt vọng, cơ thể không có cách chống trả.

“Nguyệt thần nữ xin hãy khoan một chút!”

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên từ xa.

Một thân ảnh xinh đẹp bay đến, đứng trước mặt Nguyệt vương nữ, nàng một thân y phục màu xanh lục, cổ áo bắt chéo để lộ một bên bả vai, hai cánh tay ngọc trắng mịn, tà váy chia thành nhiều mảnh nhỏ dài, tung bay, trên trán có ấn kí cái lá màu xanh, là một mỹ nữ khiến người ta phải xao động.

Nàng ta chính là Mộc Lâm thần nữ, là nữ thần dưới quyền của Nguyệt vương nữ.

“Nguyệt Thần nữ, có thể cho ta mạo muội…” Nàng lại quay đầu dùng ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Huyết ma vương: “…được tận tay giết chết hắn.”

Nguyệt vương nữ nhìn nàng ta, đôi mắt không gợn sóng.

“Tại sao?” Nàng nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Hắn…chính hắn…hắn cưỡng đoạt ta…” Nữ tử lục y phẫn hận nhấn mạnh từng chữ, trong mắt là một mảng hận ý dâng trào.

Vừa nghe xong, Nguyệt vương nữ liền nhíu mày, ánh mắt băng lãnh không một độ ấm nhìn chằm chằm Huyết ma vương.

Người của nàng, từ khi nào lại bị hắn làm nhục, một thân phận thần nữ cao quý như vậy…cư nhiên bị hắn vấy bẩn. Cái này, hắn phải trả một giá lớn.

“Mộc Lâm thần nữ, ngươi muốn thế nào?” Lại quay sang nhìn lục y nữ tử, nàng nói.

“Ta muốn mượn thần khí của người, chính tay giết chết hắn.” Mộc Lâm thần nữ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức giết chết hắn.

Im lặng chốc lát, Nguyệt vương nữ cuối cùng mở miệng:

“Được.” Thân cũng là nữ nhi, nàng hiểu cảm giác của nàng ta. Với lại, thể chất của Huyết ma vương vốn là bất tử, duy chỉ có Nguyệt Thần trượng, mới có thể khiến hắn hoàn toàn chết đi, biến mất khỏi thế gian này.

“Người thật sự đồng ý! Đa tạ!” Mộc Lâm thần nữ hớn hở mừng ra mặt, đưa tay định tiếp lấy thần khí, nhưng Nguyệt vương nữ lại kéo trở vào, khiến nàng ta khó hiểu.

“Thần nữ nên nhớ, thần khí này chỉ có ta mới có thể khống chế, kẻ khác công lực không đủ, cố chấp sử dụng nhất định sẽ tự gánh lấy hậu quả. Nàng chỉ nên dùng một chiêu.”

“Ta nhớ kĩ, xin người an tâm!” Ngoài mặt Mộc Lâm thần nữ chắc như định đóng cột cam đoan.

Sau khi nghiêm trọng dặn dò, Nguyệt vương nữ cuối cùng gật đầu một cái, giao thần khí cho Mộc Lâm nữ.

Lấy được thần khí, nàng ta nhìn Nguyệt vương nữ một cái, mỉm cười, rồi bay đến bên cạnh Huyết ma vương, giương cao thần trượng, chuẩn bị tung chiêu.

Nhưng cũng trong nháy mắt đó, nàng ta cư nhiên nhào đến đưa thần khí cho Huyết ma vương, khiến cho cả hắn cùng Nguyệt vương nữ kinh ngạc vạn phần, trợn tròn mắt mà nhìn.

“Mộc Lâm! Ngươi là đang làm cái gì?” Thần khí giao cho ác ma, chính là đại họa khủng khiếp, Nguyệt vương nữ lúc này đã không giữ được bình tĩnh, tức giận hét to.



“Xin lỗi người! Nhưng vì đứa con trong bụng, ta không muốn để nó không có cha!

Nguyệt thần nữ, ta có lỗi với người, xin hãy hiểu cho ta!”

Nói đoạn, nước mắt nàng ta đã rơi đầy mặt, đáng thương vô cùng. Rồi lại quay sang Huyết ma vương, căm phẫn mà nói:

“Huyết ma vương! Xin hãy giữ lời hứa, tha cho Nguyệt thần nữ của ta, tha cho toàn bộ sinh linh thần giới!”

“HA HA HA…!” Thần khí ở trong tay, hắn chưa bao giờ vui như thế này, tưởng chừng hắn phải chết, lại không ngờ, thần khí tự động đưa đến, ha ha ha… Mạng hắn còn rất tốt!

Huyết ma vương cười điên cuồng, rồi nâng cằm Mộc Lâm lên, mỉm cười tà mị nhìn nàng ta.

“Lâm nhi! Nàng quả thật không khiến ta thất vọng.” Hắn lại đưa tay sờ bụng nàng: “ Chúng ta có con rồi sao? Là trai hay gái?”

“Là…là con gái.” Mộc Lâm dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn, cũng bởi vì quá yêu hắn, nàng mới quyết định trở thành tội đồ của thần giới.

“Huyết lang! Chàng phải giữ lời hứa, không được…A…!” Còn chưa nói xong, nàng đã đau đớn kêu lên, nhìn xuống, nàng lại trợn mắt lên không thể tin nổi.

Cánh tay của hắn, đã đâm thẳng vào bụng nàng, máu tươi chảy xuống không ngừng.

Máu dồn lên trào ra miệng, khiến nàng khó khăn mở miệng:

“Vì…s…sao?” Hắn…lại nhẫn tâm như vậy, giết cả con ruột của mình? Là nàng đã sai sao? Nàng đã nhầm con người này sao?

“Con gái ta không cần, sống một mình mới tự do, hơn nữa…ta còn không biết, nó có thật là cốt nhục của mình hay không?” Nét mặt hắn vẫn giữ nguyên, cong môi cười tà mị, ác độc, mà cũng vô cùng tàn nhẫn.

“…” Lời nói như sấm vang bên tai, đau đớn dưới bụng không thể sánh bằng nỗi đau cào xé trong lòng nàng, mất đi cốt nhục, mất đi tin tưởng, nàng thật sự quá ngu ngốc mới tin hắn. Nàng bị hắn lợi dụng, phản bội lại thần giới, phản bội Nguyệt thần nữ - người mà nàng luôn kính trọng.

Cuối cùng, cái giá phải trả, nàng lại bị hắn phản bội…tất cả…đã quá muộn để nàng hối hận…

Huyết ma vương rút mạnh tay ra, máu trong bụng nàng liền chảy ra như nước đổ.

“MỘC LÂM!” Nguyệt vương nữ đau nhói trong lòng, hét lớn. Nàng ấy dù sao cũng là bạn chơi cùng nàng từ bé, trước khi nàng lên làm Nguyệt thần nữ. Là một cô nương khả ái, tốt bụng.

Mộc Lâm ngã xuống, ánh mắt hướng về Nguyệt vương nữ, yếu ớt nói:

“Xin hãy tha thứ cho ta!”

“Được! Ta tha thứ cho nàng! Cố lên, nàng phải gắng gượng!”

Nhận được câu trả lời, Mộc Lâm mỉm cười, trong lòng đã mãn nguyện, hơi thở cuối cùng đã tắt, tay vô lực buông xuống.

“Mộc Lâm!” Nguyệt vương nữ lúc này đã nổi trận lôi đình, sát khí lan tỏa, không khí xung quanh nhất thời trở nên ngột ngạt.

“Tình tỷ muội thật là cảm động! Nhưng mà, ta bây giờ rất muốn thử uy lực của Nguyệt Thần trượng, vừa vặn ngươi là người thích hợp nhất.” Thương thế của Huyết ma vương đã hồi phục, hắn bất tử cũng không phải nói chơi, lúc này hắn đứng kiêu ngạo ở đó, khiêu khích nhìn nàng.

Thiên địa nháy mắt trở nên cuồn cuộn dữ dội, gió thổi như vũ bão, nước từ đâu dâng lên thật cao, ào ào cuốn tới, lửa từ đâu xuất hiện sau lưng hắn, nhiệt độ nóng đến mức thiêu rụi đám cây cối, những cọc gỗ từ mặt đất mọc lên nhọn hoắc, lan đầy khắp nơi.

Nàng phất tay một cái, tất cả đều đồng loạt hướng hắn mà tới, uy lực kinh thiên, khủng bố vô cùng. Nếu là bình thường, hắn sẽ dùng hết sức đối phó, nhưng mà hiện tại hắn có thần khí, còn sợ nàng ta sao?

Một trượng vung lên, hắn âm thầm hạ huyết chú vào, bạch quang đã không còn, đã trở thành dạ quang bắn ra, nuốt lấy chiêu thức kinh khủng của nàng, chẳng mấy chốc phá tan công kích, thần trượng bạch ngọc vào tay hắn cũng biến thành màu đen.

Một chiêu này khiến nàng trọng thương, nhưng trong lòng lại kinh hãi, hắn dám hạ huyết chú trên người nàng?

Quá hưng phấn với hiệu quả của nó mang lại, Huyết ma vương lại vung thêm mấy cái, đem nàng đánh đến thê thảm, y phục rách nát loang lỗ, miệng phun mấy ngụm máu tươi, yếu ớt nằm trên mặt đất.

Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, y phục rách để lộ thân hình hoàn mỹ ẩn hiện, hắn trong lòng lại sinh ra cảm giác khó hiểu.

Hắn bất giác tiến đến gần nàng, nhưng thanh âm như nước chảy kia lại vang lên:

“Ngươi đừng quá đắc ý, thần khí chỉ nhất thời bị ma khí của ngươi khống chế, đợi đến khi nó thức tỉnh, sẽ tự động rời bỏ ngươi.”

Hắn đứng lại, nhíu mày nhìn nàng.

Nàng lại ngẩng đầu lên, nở nụ cười khuynh thành khiêu khích hắn, khiến cho hắn nhất thời cứng đơ, ngơ ngẩn nhìn, nàng vốn dung nhan khác người, cười lên lại càng khiến người ta khó cưỡng, cho dù đó là một nụ cười khinh thường giễu cợt hắn…Hắn cũng không biết, nụ cười kia đã vô thanh vô thức ăn sâu vào đầu hắn.

Nhân lúc Huyết ma vương mất tập trung, nàng mới đột ngột ngồi bật dậy, bay tới đưa tay phát sáng chạm vào thần khí. Huyết ma vương kịp thời phát hiện, một chưởng đánh bật nàng ra ngã ngồi dưới đất.

“Ngươi làm cái gì?” Huyết ma vương tức giận, truy vấn nàng.

“Làm cái gì, rất nhanh ngươi sẽ rõ.”

Chỉ thấy thần khí đột nhiên trở lại màu bạch ngọc, phát ra bạch quang chói mắt, bay lên không trung, Huyết ma vương không có cách nào giữ được. Cùng lúc đó, Nguyệt vương nữ cũng chậm rãi bay lên, cả người nàng phát sáng. Một người một trượng dần dần bay tới gần nhau, hào quang tỏa ra chói mắt.

Nhận thấy không ổn, Huyết ma vương bay theo muốn ngăn cản, nhưng lại bị bạch quang đánh bật trở về, hắn thử mãi không được, chỉ đành tức giận ngập trời mà nhìn.

Trên bầu trời, Nguyệt thần trượng ngày càng phát sáng, sáng đến chói mắt, không nhìn thấy rõ ràng, trong khi đó, Nguyệt vương nữ lại giống như ngày càng mờ ảo, hư hư thực thực.

Trong sự kinh ngạc của Huyết ma vương, nàng dần tan biến, hóa thành vô vàn hạt nhỏ màu trắng, lung linh xinh đẹp. Còn thần trượng, lại tự động tách ra, năm viên ngọc rời khỏi, bay lơ lửng.

Rồi chúng lại bay vút đi, phân tán khắp nơi, thần trượng biến mất, Nguyệt vương nữ cũng biến mất, chỉ còn lại nguyên thần màu trắng của nàng, lời nói còn vang vọng trong không trung.

“Huyết ma vương! Ta dùng toàn bộ linh lực của mình, tách rời Nguyệt Thần trượng, ngươi không còn cách nào lấy được nó, hãy từ bỏ đi! Toàn bộ sinh linh ngươi nếu chạm đến, đừng trách ta phá vỡ thần khí, cho nó vĩnh viễn không còn tồn tại.”

“Đừng nghĩ ta hù dọa, ta mặc dù đã chết, nhưng nguyên thần vẫn còn, chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại!” Giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất, nguyên thần của nàng cũng bay vút lên bầu trời, biến mất.

“Chết tiệt, Nguyệt nữ, ngươi mau trở lại!”

Huyết ma vương điên cuồng bùng nổ sức mạnh, khiến cho cả một vùng vốn hoang tàn lại càng thêm thê thảm. Hắc ma long sợ hãi lui vào trong không gian của nó.

Đại lục từ đó xuất hiện nhân loại, do ảnh hưởng của sức mạnh năm viên ngọc của năm nguyên tố, bọn họ sinh ra đều có thể tu luyện, phân ra thành nhiều loại khác nhau như hiện nay…

Cái tên Nguyệt Linh đại lục xuất hiện từ đó.