Vương Tuyết Nghi

Chương 19: Đại Bảo Gặp Nguy




Tại một góc nhỏ bên trong rừng Nguyệt Lâm, gió thổi mạnh làm lá cây vang lên xào xạc, thiếu nữ bạch y bất tỉnh nằm dưới đất, gió thổi qua tóc trên trán nàng, khiến cho vài loạn tung bay, để lộ một dung nhan tuyệt thế.

Bỗng nhiên, đôi mi dài cong khẽ động, chậm rãi mở ra, là một đôi thủy mâu trong suốt, trắng đen rõ ràng.

Vương Tuyết Nghi mệt mỏi quan sát xung quanh, rồi như giật mình ngồi bật dậy, đôi mắt mở lớn nhìn mấy cái xác chết nằm bên cạnh. Nàng sợ hãi không dám động đậy, run rẩy nhìn lần lượt từng cái xác, từng cái tay nằm rãi rác trong đêm tối tịch mịch càng thêm đáng sợ.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Vương Tuyết Nghi cố nhớ, rồi những hình ảnh tối qua lướt qua đầu nàng, khiến nàng vô cùng khủng hoảng, không dám tin hình ảnh trong đầu mình.

“Là ta sao?

Không thể nào…

Ta làm sao có thể giết người? Không phải ta? Đúng! Không phải!”

Nàng như người mất hồn đứng lên lảo đảo vội vàng chạy đi. Trong lòng vô cùng sợ hãi. Nàng dù sao cũng là người hiện đại, từ nhỏ lớn lên trong một xã hội nhân quyền, mạng người rất quan trọng, giết người là phải đi tù, thậm chí bị tử hình. Như vậy! Bảo nàng chấp nhận chuyện tối qua giết người làm sao có thể? Nhưng mà Vương Tuyết Nghi lại quên mất, nàng vốn đã không còn ở hiện đại. Nơi nàng hiện đang ở chính là một thế giới khốc liệt, mà mạng người ở đây lại không mấy người quan tâm. Có chết, cũng chỉ có thể trách ngươi quá yếu, không địch nổi người ta. Đây là một cái thế giới cường võ vi tôn, là nơi cá lớn nuốt cá bé.

RỐNG…

Đột nhiên một tiếng rống dài vang vọng cả đất trời vang lên, là tiếng của một con ma thú cường đại, có thể nghe ra sự tức giận ngập trời của nó, tiếng gầm thét uy mãnh như đang cảnh cáo kẻ nào đó.

Vương Tuyết Nghi vốn đang chạy như người mất hồn, chợt nghe tiếng gầm thét quen thuộc kéo nàng trở về. Đôi mắt thoáng chốc hiện lên vẻ vui mừng, rồi lại đau lòng. Bởi vì nàng nàng nhận ra, trong đó còn có một tia tuyệt vọng không cam tâm. Không ai khác, đó là Đại Bảo của nàng!

“Đại Bảo! Đại Bảo đang ở đây?” Vương Tuyết Nghi ngay lập tức dùng tinh thần lực liên kết với Đại Bảo, nhưng nàng lại thất bại, bởi vì khoảng cách quá xa. Rừng Nguyệt Lâm chính là vô cùng rộng lớn, diện tích của nó có thể sánh ngang một quốc gia, là một trong những nơi nguy hiểm nhất trên Nguyệt Linh đại lục.

Tại một nơi khác sâu bên trong Nguyệt Lâm, một cuộc chiến căng thẳng đang diễn ra. Trong bóng tối bao trùm, nhờ ánh trăng mới có thể thấy rõ mấy chục cái xác nằm rải rác, máu đã thấm đỏ cả mặt đất. Chỉ còn lại mười mấy người còn trụ nổi đứng đó, trên người đã có nhiều vết thương, máu đỏ loang lỗ ướt cả y phục. Phía sau những người này còn có hàng trăm tên thủ thế không dám xông lên. Nhưng trên mặt bọn họ đều là một biểu tình nghiêm trọng nhìn về phía mãnh thú đáng sợ kia.

Là một con bạch hổ viền đen to lớn uy mãnh, trên bộ lông trắng toát của nó lúc này lại có thêm nhiều mảng đỏ, cho thấy nó cũng đã bị thương không nhẹ. Nhưng khí tức của nó vẫn vô cùng đáng sợ, toát ra hơi thở của một vị vương giả.

Trên trán nó là một hoa văn hình chữ “vương” màu vàng kim rực rỡ, ánh mắt nó lúc này híp lại, nhìn chằm chằm đám người trước mặt, tức giận rống to, uy áp mạnh mẽ vang vọng cả khu rừng, khiến đám người phải lui ra vài bước.

“Các vị huynh đệ! Con ma thú này quả thật lợi hại, bị thương như vậy mà vẫn còn quá mạnh!” Một vị nam nhân trung niên lúc này hướng mấy người kia nói. Hắn chính là một cao thủ võ lâm được mời đi cùng trong chuyến đi này. Cũng có nhiều cao thủ tu vi rất cao có mặt ở đây.

“Lâm huynh! Trong mấy người chúng ta, thấp nhất cũng là ngũ cấp nhân Tông, cấp bậc nhân Tôn có tám người, đã là trên đại lục ít người địch nổi, ngươi xem ma thú này cũng đã bị thương nặng, ta không tin không đánh bại nó.” Một vị trung nhân khác râu ria đầy mặt cướp lời nói.

Trong đám người, Bạch Lạc Hiên cùng Tư Đồ Duẫn cũng có mặt, chỉ thấy trên mặt bọn họ mày kiếm nhíu chặt. Hai người hình như cùng cảm giác được, con bạch hổ này không đơn giản. Chữ “vương” trên trán nó, là biểu thị cho cái gì? Chẳng lẽ…? Đột nhiên, mắt của Tư Đồ Duẫn mở lớn, hắn hướng đám người hô to:

“Là vua rừng Nguyệt Lâm, là đại chúa tể Nguyệt Lâm! Các vị tiền bối, mau rút đi!” Hắn có từng nghe nói qua, đại chúa tể khu rừng này có một chữ “vương” trên trán. Sức mạnh của nó trên đại lục chính là khả năng có người đấu lại là vô cùng thấp.

Nghe lời nói của Tư Đồ Duẫn, đám người bày ra một bộ khinh thường.

“Này ngũ vương gia, ta biết ngươi tu vi thấp nhất trong bọn ta, có thể thông cảm, nhưng là ngươi nói như vậy, thật là đánh gía thấp năng lực của chúa tể nơi này! Ngươi xem, cho dù khí thế của nó vẫn còn đáng sợ, nhưng mà không phải bị bọn ta đánh thành máu đầy người sao?” Nói rồi hắn lại cười to, khiến cho Tư Đồ Duẫn tức giận đầy mặt, hắn dù sao cũng được coi là một cái thiên tài trên đại lục, lại bị nói là yếu nhất. Lòng tự trọng không khỏi bị tổn thương.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì? Đợi bọn ta giải quyết nó xong, sẽ chia phần hồn khí cho ngươi. Chúng ta có một thuần thú sư ở đây, còn sợ không bắt được hồn khí của nó sao? Đáng tiếc là nó quả thật quá mạnh quá hung dữ, Bạch Lạc Hiên thái tử ở đây cũng khó có thể thu phục. Nếu không, có thể đem nó làm thành thú sủng bên người quả thật rất rất là tuyệt nha!” Hắn nói câu này làm ấy tên khác nhìn hắn không thuận mắt, nếu quả thật thu phục được làm thú sủng, vậy ai sẽ sở hữu nó?

“Ta nói là thật!” Tư Đồ Duẫn nhìn thấy ánh mắt ngày càng rực lửa của bạch hổ, liền hoảng sợ.

RỐNG…

Lại một trận cuồng phong mạnh mẽ ập đến, bạch hổ đã tức giận tới cực điểm, bọn người này cư nhiên dám dẫm đạp lên tôn nghiêm của nó, dám bảo đem nó diệt trừ lấy hồn khí. Hừ! Nếu không phải mấy ngày này nó chạy đi khắp nơi dùng linh lực cứu vớt thần dân của nó, đã tiêu hao gần hết toàn bộ sức mạnh, hiên tại là lúc nó yếu ớt nhất, bọn chúng lại cùng nhau kéo đến! Chết tiệt!

“Hổ vương! Ta không đắc tội ngài, chỉ xin ngài bớt giận!” Uy áp ngày càng mạnh mẽ càng khiến cho Tư Đồ Duẫn cảm thấy khó thở, trong lòng lại hoảng sợ.

RỐNG…

Hổ vương không những giảm bớt uy áp, mà giống như càng thêm điên cuồng giận dữ, hai mắt sắt bén như tử thần nhìn chằm chằm đám người. Bảo nó bớt giận sao? Loài người ngu xuẩn, xâm phạm lãnh thổ, giết hại thần dân của nó, muốn giết nó…rồi dám bảo nó bớt giận? Làm sao có thể bớt giận đây?

Nghĩ vậy, hổ vương liền mạnh mẽ chộp tới một tên đứng gần nhất, dùng răng nanh sắt nhọn cắn vào cổ hắn, chớp mắt một vị cao thủ lừng danh trong chốn võ lâm cứ như vậy ngã xuống, máu tươi phun ra đầm đìa. Khiến cho đám người một phen kinh hồn bạt vía, hai mắt mở lớn hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, bọn họ rất nhanh lấy lại tinh thần, tay và miệng không ngừng thi triển ma pháp, kẻ thì cầm kiếm liều chết xông lên.

Chỉ thấy những ánh sáng đủ màu sắc dần tích tụ lại thành những con vật có hình dạng trong suốt tấn công tới tấp vào bạch hổ, kích thước của chúng nhỏ hơn so với bạch hổ, cứ một con lao vào thì lại bị bạch hổ đánh tan, hóa thành những hạt ánh sánh nhỏ rồi biến mất. Còn mấy tên chiến sĩ thì thừa cơ chạy vào chém vài phát vào bạch hổ, cứ ba phát lại có một phát chém trúng.

Giữa màn đêm u ám, ánh sáng ma pháp trong cuộc chiến như thắp sáng cả một khu rừng. Hiệu ứng của ma pháp khi va chạm vào hổ vương lại càng tăng thêm mấy phần sáng rực.

Bọn họ có tổng cộng tám người cấp bậc nhân Tôn, có thể coi là đã đạt đến trình độ cao thâm, được nhiều người kính ngưỡng. Trong đó có ma pháp sư, đủ loại hệ thuộc tính, có chiến sĩ, lực công kích là rất lớn, lại còn có một vị thuần thú sư cấp bậc nhân Tông Bạch Lạc Hiên am hiểu về ma thú. Bọn họ mỗi người thi triển vũ kĩ của mình tấn công tới tấp vào bạch hổ.

Hổ vương dù mạnh tới đâu, cũng khó đối phó cùng một lúc nhiều cao thủ như vậy trong tình trạng sức mạnh bị hao tổn quá nhiều.



Vì thế, một lúc sau, bộ lông tuyết trắng của hổ vương lúc này lại biến thành màu đỏ, máu chảy nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống. Tốc độ của nó có vẻ chậm hơn, cuối cùng, nó ngã quỵ xuống, một chân của nó là bị một kiếm mạnh mẽ chém trúng.

Bất lực cùng giận dữ, hổ vương ngửa đầu lên trời rống to, tiếng kêu giận dữ mà bất lực vang vọng cả bầu trời tối đen, khiến cho những con ma thú trốn sâu ở đâu đó trong rừng phải ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt lo lắng cùng sợ hãi.

Tiếng kêu của hổ vương lại lần nữa lọt vào tai Vương Tuyêt Nghi, khiến cho nàng hốc mắt cay cay, hai hàng lệ vô thức chậm rãi lăn xuống gò má.

Mặc kệ thân thể mệt mỏi, Vương Tuyết Nghi thi triển khinh công liều mạng đạp lá bay đi. Nàng cố gắng hết mức có thể bay với tốc độ nhanh nhất.

“Đại Bảo! Đợi ta, ta không để cho ngươi chết!” Đôi mắt nàng lúc này tràn ngập kiên quyết, cho dù thế nào, nàng cũng nhất định phải cứu Đại Bảo. Với nàng, nó không phải là một con ma thú, mà là anh trai của nàng, một anh trai dịu dàng mà mạnh mẽ, một người anh luôn dùng đôi mắt hổ phách ôn nhu nhìn nàng, chở nàng chu du ngắm cảnh, cùng ăn hoa thơm quả ngọt, cùng nàng đùa giỡn…

Nhớ về những đoạn kí ức vui vẻ ngày trước, nước mắt trên mặt nàng càng rơi nhiều hơn. Đến nỗi trượt chân ngã xuống đất, chạm phải một thứ tròn tròn màu đen, rồi chỉ thấy khói trắng bay mù mịt, che khuất tầm nhìn của nàng.

Vương Tuyết Nghi hai mắt không thể che dấu vui mừng tột độ, đây…đây không phải bom khói sao? Nàng kích động run run cầm quả kia trong tay, trong lòng vui mừng khôn siết. Bom khói là tên nàng đặt cho nó, bởi vì quả này có hình tròn nho nhỏ, nhưng đừng khinh thường nó, một khi bị tác động, nó sẽ nổ ra giải phóng một đám khói trắng dày đặt bao trùm cả không khí.

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Vương Tuyết Nghi nhanh tay bẻ một nhánh bay đi, không biết có phải vì nàng tâm trạng có chút hy vọng, cho nên bao nhiêu mệt mỏi đều bị nàng quên hết, một lòng chỉ muốn nhanh chóng đến cứu Đại Bảo của nàng.

“Lạc Hiên thái tử! Ngươi xem bạch hổ có thể thu phục không? Nếu như thực sự giết nó thì rất đáng tiếc! Không dễ gì tìm được một con mạnh đến cỡ này!” Một vị nam tử trung niên mặc lam y hướng Bạch Lạc Hiên hỏi. Hắn đang cùng mười mấy cao thủ khác dùng ma pháp hóa thành cái lồng đem hổ vương chế trụ bên trong.

Con ma thú này qủa thật rất mạnh, mười mấy người bọn họ hợp lại mới có thể chế trụ nó. Có thể là một huyễn thú hiếm có nào đó, nên mới lợi hại như vậy? Khiến cho bọn họ thương tích đầy mình.

“ Không thể, ta không đoán được cấp bậc của nó, nhưng chắc chắc là cao hơn ta rất nhiều.” Hắn cũng bắt đầu nghi ngờ lời Tư Đồ Duẫn nói, thật sự là hổ vương sao? Thân là thuần thú sư, hắn nhìn ra sức mạnh thật sự của nó không chỉ có thế!

“Haizzz… Vậy thì chỉ còn cách giết nó thôi!” Bọn họ đều biết, ma thú cấp bậc cao hơn con người căn bản không thể đem làm thú sủng. Bởi vì quy tắc là như vậy, thú sủng cấp bậc không thể cao hơn chủ nhân.

“Bạch Lạc Hiên! Ngươi chuẩn bị thu hồi hồn khí của nó. Ta đi giết nó!” Tên nam tử râu xồm hăng máu hùng hổ muốn tiến đến bạch hổ. Đám người nãy giờ đứng phía sau không dám xông lên lúc này mới yên tâm kéo đến phía trước, muốn xem huyễn thú lợi hại khó gặp này.

Tên nam nhân râu xồm bước đến gần cái lồng ma pháp màu đỏ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn hổ vương.

“Các ngươi mau giải trừ cái lồng a! Bổn gia gia mới có thể tiến lên giết nó.” Nghĩ đến hắn sắp được giết một con ma thú khiến cho nhiều vị cao thủ phải hợp lại đánh, lại chính tay hắn giết chết nó, hắn sẽ được nổi tiếng! Ha ha… Cái tên Dương Bân sẽ vang danh khắp đại lục! Ha ha ha…

Sau khi ma pháp được giải trừ, Dương Bân cười hí hửng giương đao lên, chuẩn bị chém xuống. Đại Bảo ánh mắt sắc bén nhìn hắn chằm chằm, không có một tia sợ hãi, khiến Dương Bân nhất thời hoảng sợ lùi ra một bước.

Đại Bảo không cam tâm! Hắn đường đường là chúa tể rừng Nguyệt Lâm, cư nhiên chết dưới tay loài người yếu đuối.

Chết hắn không sợ!

Chỉ là…

Nguyệt nữ vương! À không!

Hắn có thể một lần gọi tên nàng không…?

Lúc này, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp hồn nhiên vui đùa cùng hắn lần lượt hiện ra trong đầu, những ngày tháng đó, có lẽ là lúc hắn hạnh phúc nhất trên cõi đời này…

“Cái con súc sinh sắp chết tới nơi còn dám trừng mắt với ta! Để ta cho ngươi biết sự lợi hại của bổn gia gia ta!” Cư nhiên hắn lại bị dọa sợ, cho nên thẹn quá hóa giận mắng bạch hổ.

Một kiếm chém xuống.

“Đi chết đi!” Dương Bân hét to hưng phấn.

Cuối cùng, hổ vương nhắm mắt lại, có chết, cũng phải chết trong hình ảnh vui vẻ của nàng – Nghi nhi…!