Vương Tuyết Nghi

Chương 14: Thọ Yến (02)




Đại sảnh lớn

Hoàng cung nguy nga tráng lệ, được thắp sáng bằng những khối cầu lửa từ ma pháp, yến tiệc được tổ chức ngoài trời trong hoa viên, xung quanh là hàng hàng lớp lớp loại hoa khác nhau, tạo nên cảnh sắc trong lành đẹp đẽ.

Lúc này, đoàn người Ngân Thủy quốc đã đến, theo sự sắp xếp hướng dẫn của các thái giám ngồi vào vị trí.

Vương Tuyết Nghi quan sát xung quanh, có nhiều đoàn sứ giả của các nước khác cũng đến dự, ai nấy đều một thân cao quý y phục, tươi cười chào hỏi nhau. Nam nữ được chia ra ngồi vào những hàng ghế khác nhau, nàng cảm thấy, bản thân giống như lại đi dự tiệc phiên bản cổ trang a.

Vương Tuyết Nghi lúc này đang ngồi ở giữa hàng ghế nữ, xung quanh là những hoàng thân quốc thích xa lạ, Bạch Lạc Hiên hắn là được ngồi ở đầu ghế nam, nơi đễ dàng dẫn đến mọi người chú ý.

Nàng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đa phần nhìn về phía hắn, nữ thì say mê nhìn vào vị Thái tử thiên tài tuấn mỹ bức người Bạch Lạc Hiên, nam thì có ngưỡng mộ, có ghen tỵ cùng thù hận đủ loại ánh mắt. Nàng đoán được, này Bạch Lạc Hiên nhất định là kẻ không tầm thường.

Lại nhìn về hướng khác, khiến nàng nhất thời hoảng sợ, kia chẳng phải cái tên Tam vương gia Tư Đồ Tư đáng ghét sao? Hắn lúc này đang đứng chào hỏi tiếp chuyện cùng các sứ giả. Bỗng hắn quét mắt qua khiến nàng vội vàng cúi thấp đầu.

Tư Đồ Tư nghi ngờ nhìn nhìn cái cô nương chả có gì đẹp đang cúi đầu, hắn lại khinh bỉ cho rằng nàng là e thẹn khi thấy hắn nhìn qua.

Lén lút ngẩn đầu lên, thấy hắn không còn chú ý đến nữa, Vương Tuyết Nghi mới thở phù ra một hơi: “ Suýt nữa bị phát hiện” Nàng bây giờ chỉ mong yến tiệc mau chóng kết thúc.

Lúc này, tiếng ngân dài của tên thái giám vang lên:

“Hoàng thái hậu giá đáo...

Hoàng thượng giá đáo...

Hoàng hậu giá đáo…”

Chỉ thấy đi trước là thái hậu quý phái mặc kim bào đẹp đẽ. Bước sau là hoàng thượng cùng hoàng hậu, tiếp đến là hàng loạt thái giám nô tì bước ra hầu hạ.

Lạ ở chỗ, đây là đất nước cường võ vi tôn, chỉ cần ngươi có sức mạnh ngươi liền được tôn trọng. Giống như hiện tại, hoàng thượng cũng phải đi sau thái hậu.

Thái hậu dừng lại trước long tọa, đứng giữa đại sảnh rộng lớn, là trung tâm chú ý.

Theo nàng biết, thái hậu hiện đang nắm giữ trong tay mọi quyền lực Ngân Kim quốc, hoàn thượng phu quân của bà đã mất cách đây vài năm nay, mặc dù thân nữ nhi, nhưng không có kẻ nào dám khinh thường bà. Dù đã tròn ngũ tuần, nhưng sắc xuân vẫn ngời ngợi, nước da trắng cùng ngũ quan tươi trẻ, cả người toát lên vẻ cao quý của người phụ nữ quyền uy, có thể thấy được bà bảo dưỡng tốt thế nào. Mà lúc này, bà đang mỉm cười tươi tắn chào đón những vị khách quý.

Các sứ giả lúc này đều đồng loạt đứng dậy hơi cúi đầu chắp tay tôn kính chào thái hậu. Thái hậu cười tươi làm động tác ra hiệu: “Các vị sứ giả không cần đa lễ, mời ngồi! Các vị không ngại đường xá xa xôi đến tận nơi này, đây quả thật là phúc phận của ta!”

Một vị nam tử anh tuấn bước ra đầu tiên.

“Thái hậu xin đừng khách sáo, chúng ta từ lâu ngưỡng mộ thanh danh của thái hậu, nay có dịp, muốn tận mắt được diện kiến người.”

“Đúng a! Phụ hoàng ta kể, năm xưa thái hậu là thiên tài ma pháp sư hiếm có, mười bốn tuổi đã là trung cấp ma pháp sư a…! Năm xưa một mình chấn chỉnh xây dựng lại đất nước trong lúc loạn lạc, dựng nên một Ngân Kim quốc hùng mạnh hiện nay. Bội phục bội phục…!” Những người khác cũng phụ họa theo, hết lời ca ngợi tài danh của thái hậu.

“Ha…ha…Các vị đã quá lời! Cũng là nhờ may mắn thôi! Nào! Xin mời các vị cùng vui vẻ thưởng thức tiệc đi! ” Thái hậu tươi cười, năm xưa những gì bà cố gắng để có được ngày hôm nay đâu phải một hai lời bọn nhóc này có thể hiểu nổi.

“Thần là sứ giả Ngân Thổ quốc, xin chúc thái hậu an khang thịnh vượng, bách niên giai lão!” Bỗng một vị nam tử trẻ tuổi bước ra chắp tay hướng Thái hậu nói, rồi xoay ra phía ngoài hô: “Mang vào!”

Hai tên tùy tùng cường tráng từ phía ngài khiêng vào một cái rương lớn màu vàng sáng chói. Lúc mở ra, ánh sáng kim sắc chói mắt phát ra, mọi người đều trầm trồ nhìn những viên bảo thạch bằng vàng trong rương.

“Đây là một trăm khối kim thạch ngũ cấp, là chút quà mọn Ngân Thổ quốc gửi đến chúc thọ Thái hậu, xin người đừng chê!

“Nào có nào có, đây là tấm lòng của quý quốc, ta nào lại không nhận! Cho phép ta gửi lời cảm tạ đến quý quốc.”

Kim thạch, là cái gì a? Vương Tuyết Nghi thắc mắc. Chợt giọng nói của tiểu Bạch vang lên trong đầu nàng: “ Kim thạch là bảo thạch hiếm có, một viên bằng một tháng tu luyện, nằm sâu dưới lòng đất, Ngân Thổ quốc là nơi tập trung nhiều kim thạch nhất. Nhưng mà nữ vương! Cái đó chẳng là gì so với Tiên hồng đơn của người cả.”

“Tiên hồng đơn là của ta sao?” Nàng nghi hoặc hỏi, cái loại quả ăn một miếng liền no lâu dài đó hả?

“Phải a! Người thật sự không biết sao? Tiên hồng đơn chứa đựng sức mạnh trợ giúp cho Nguyệt nữ vương tu luyện, chỉ cần một quả cũng bằng mười năm tu luyện của người thường a.” Đây là loại cây chỉ có trong truyền thuyết, trước giờ nó cũng đều không tin, nhưng nay nữ vương đã xuất hiện, nó còn không tin sao!

“Nha! Lợi hại như vậy?” Không ngờ một năm qua ta ăn nó như ăn kẹo a! Thật sự quá lãng phí quá lãng phí rồi!

Nói chuyện với tiểu Bạch một hồi, các sứ giả cũng đã lần lượt dâng lễ vật của mình.

Yến tiệc bắt đầu, nhóm nữ nhân bước ra ca múa, những điệu múa lạ mắt khi mạnh mẽ dứt khoát, khi mềm mại nóng bỏng, các vũ công đều là những cô nương thanh tú xinh đẹp, mặc lam y gọn gàng đứng trên đài cao nhảy múa.

Vương Tuyết Nghi ngồi thưởng thức đặc sắc văn hóa ở dị giới, còn có đàn tranh nàng yêu thích, các thể loại không khác ở hiện đại bao nhiêu.

Không biết qua bao lâu, những người biểu diễn lui xuống. Thái hậu đột nhiên hướng Bạch Lạc Hiên nói:

“Ta nghe nói, Thái tử Ngân Thủy quốc tuổi trẻ mà đã đạt đến thuần thú sư bát cấp, quả thật là thiên tài hiếm có!” Thái hậu gương mặt hiền từ, nhưng sâu trong ánh mắt đó lại là sự dò xét kín đáo.

Mọi người lúc này đều yên lặng chú ý, họ đương nhiên là quan tâm đến thiên tài đệ nhất của Ngân Thủy quốc rồi. Hắn tuổi trẻ tài cao, đương nhiên chọc tới không ít tâm tư nhiều người. Tư Đồ Tư liền phóng ánh mắt như muốn xé mồi nhìn hắn.

Bạch Lạc Hiên tỏ vẻ cung kính hướng thái hậu đáp:



“Thái hậu chê cười, ta đây cũng chỉ là may mắn.” Hắn nhìn ra, vị thái hậu này tâm tư sâu kín, giỏi che giấu, cũng đặc biệt là người nguy hiểm. Dù gì bà ta cũng một thời gây phong vân trên đại lục.

“Ngươi quá khiêm tốn rồi, Ngân Thủy quốc có được một nhân tài như vậy, quả thực rất may mắn a!”

Bạch Lạc Hiên chỉ cười trừ, hắn cảm nhận được mọi ánh mắt dồn về hắn ngày càng nồng đậm ghen tỵ. Giỏi ột thái hậu âm hiểm, chỉ một câu lại dẫn đến cho hắn bao âm mưu, kẻ muốn giết hắn rất nhiều, đặc biệt là các nước khác, muốn loại trừ hắn, bớt đi một mối đe dọa sau này…

Lúc này, bỗng hoàng hậu cười cười lên tiếng:

“Hình như lần này đệ nhất mỹ nhân công chúa Thủy Nhan cũng đến, ta ngưỡng mộ dung nhan của công chúa đã lâu, thật mong có thể được diện kiến một lần a!”

Này lúc này mới thật sự sôi sục, toàn bộ đại sảnh xôn xao tìm kiếm bóng dáng mỹ nhân, rồi dừng lại trên người cô nương mặc y phục vàng nhạt, gió khẽ lay khiến vạt áo nàng tung bay, trên mặt đeo mạng che mỏng mờ mờ ảo ảo có thể thấy gương mặt xinh đẹp.

Nam tử ở đây đều ngừng hô hấp không dám thở mạnh, sợ làm mỹ nhân giật mình. Nói giỡn, đệ nhất mỹ nhân Ngân Thủy quốc đang ở trước mắt đó. Ngân Kim quốc đệ nhất mỹ nhân nghe nói cũng không đẹp bằng nàng a. Nữ nhân ở đây thì cũng tò mò muốn xem dung nhan nàng ta trông như thế nào?

Vương Tuyết Nghi âm thầm than thở, người ở dị giới này hình như khá trọng nhan sắc. Xem đó giống như là sự kiện không thể làm lơ.

Bấy giờ, chỉ có ba kẻ ngồi một chỗ không động tĩnh, chẳng quan tâm.

Tư Đồ Tư thì trầm mặc suy tư, rồi đột nhiên giống như tức giận bóp chặt chén trà trong tay, mày kiếm nhíu chặt.

Bạch Lạc Hiên điềm tĩnh quan sát tình hình, trong lòng khó hiểu nhìn tam vương gia đột nhiên tức giận. Rồi hắn quay sang nhìn Vương Tuyết Nghi đang mặt ủ mày chau ngồi chống cằm, tay gõ gõ trên mặt bàn. Nhìn nàng hắn đột nhiên muốn cười, này nàng ta thật khiến hắn dễ dàng vui vẻ.

Chỉ có ngũ vương gia Tư Đồ Duẫn ngồi một góc nhàn nhã nhấp chén trà, nhưng trong mắt hắn lại ẩn một tia nhớ nhung, bộ dạng cùng thất tình không khác bao nhiêu. Không sai, hắn là đang nhớ đến nàng, đến cả trong mơ cũng mơ thấy bóng lưng xinh đẹp của nàng đi khuất dần trước mắt hắn. Lần trước hắn phái thuộc hạ vào phủ hoàng huynh bắt cóc nàng, lại để nàng trốn thoát, từ hôm đó, hắn không ngày nào không nhớ đến nàng. Hắn…là đang tương tư sao?

Bạch Thủy Nhan chậm rãi uyển chuyển đi đến giữa đại sảnh, nhẹ cúi người hướng thái hậu nói:

“Bạch Thủy Nhan xin được diện kiến thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu. Ngưỡng mộ thái hậu đã lâu, hôm nay đặc biệt đến, chúc người chí triều phong đỉnh cảnh trường xuân!”

“Tốt tốt, thật đúng là cô nương ngoan. Nào! Đến, có thể cho ta nhìn con một cái không?” Đám người nghe vậy cũng háo hức phụ họa theo, khiến Bạch Thủy Nhan cũng phải e thẹn bước đến chỗ thái hậu.

“Nào?” Thái hậu giục nhanh, Bạch Thủy Nhan khẽ cười xấu hổ một cái, rồi đưa tay gỡ mạng che xuống.

Trong khi mọi người suýt xoa vì vẻ đẹp của nàng, thì Vương Tuyết Nghi lại nghe tiểu Bạch khinh bỉ nói: “ Hiếm thấy nàng ta dịu dàng ngoan hiền như vậy a.” Khiến nàng cũng phải bật cười, tiểu Bạch rất là biết nói móc người ta nha!