Vương Tuyết Nghi

Chương 13: Thọ Yến (01)




Ngân Kim quốc, ở trung tâm chính là một cung điện nguy nga rộng lớn, tường dày, ười thước dài đằng đẳng, trên không trung thỉnh thoảng sẽ có một vài thị vệ hoàng cung cưỡi ma thú có cánh bay qua lại tuần tra.

Sâu trong đó, trong căn phòng nhỏ xa hoa, một thiếu nữ đang nằm nghiêng người, một tay chống cằm, một tay chọc chọc vào con thỏ đáng thương khiến nó vì nhột mà giãy giụa không ngừng kêu: “ Pipi….pí…p..pí…”

Thiếu nữ nhìn con thỏ, cảm thấy sao lại đáng yêu đến vậy, nàng bỗng nhoẻn miệng cười thành tiếng, đôi môi đỏ mọng không ngừng run rẩy, làn mi dài cong cũng theo đó lên xuống. Lạ làm sao trên gương mặt bình thường kia, đôi mắt đen láy mềm mại dường như có sức mạnh kéo người ta đắm chìm trong đó, nụ cười của nàng như đóa hoa nở rộ trong sương mai, tiếng cười thanh thúy êm ái lạ thường. Khiến nàng dù dung nhan tầm thường đến đâu, cũng có thể khiến người đối diện ngẩn ngơ.

Tiểu bạch thỏ đột nhiên không giãy giụa nữa, đờ ra nhìn thiếu nữ đang cười, không ai khác chính là Vương Tuyết Nghi.

“Nữ vương, người vì sao phải giấu diện mạo thật của mình?” Tiểu Bạch dùng linh thức nói chuyện, mặc dù chưa từng thấy qua một vị Nguyệt nữ vương nào, nhưng truyền thừa kí ức cho nó biết, mỗi một vị Nữ vương đều là thế bảo dung nhan tuyệt sắc, nhan sắc của người thậm chí có thể làm điên đảo cả đại lục.

Vương Tuyết Nghi giật mình ngưng động tác, ngồi bật dậy.

“Tiểu Bạch, ngươi làm sao biết dung nhan thật sự của ta?” Nàng chắc chắn chưa có từng gặp qua con thỏ này, nó là từ đâu biết được?

“Tiểu Bạch chưa từng được diện kiến của ngài chân diện, nhưng là biết được từ truyền thừa kí ức để lại.” Nhìn nàng khẩn trương, tiểu Bạch cũng nghiêm túc giải thích.

“Truyền thừa kí ức?”

“Vâng! Mỗi một ma thú sinh ra đều được truyền lại những kí ức quan trọng, về giống loài, nguồn gốc, bản năng nhất định,…tùy thuộc từng loài khác nhau. Nhưng quan trọng nhất chính là Nguyệt nữ vương, vị thần nữ tối cao sáng tạo ra muôn loài ma thú chúng thần. Cho dù truyền thừa có thiếu sót thế nào, thì cũng không có một ma thú nào không biết đến người!”

Tiểu Bạch ánh mắt là vô hạn sùng bái cùng tôn kính nhìn Vương Tuyết Nghi.

“Vậy làm sao các ngươi biết được ta là Nguyệt nữ vương?”

“Cái này tiểu Bạch không rõ, nhưng là chỉ cần người dùng linh thức nói chuyện với chúng thần, tự khắc chúng thần sẽ rõ ràng.”

Vương Tuyết Nghi gật gù, thì ra là như vậy, bảo chi mọi yêu cầu của nàng chúng đều không do dự mà thực hiện.

Đột nhiên nàng lại lo lắng chộp lấy tiểu Bạch giơ lên.

“Này chuyện tình chủ nhân khế ước của ngươi cũng biết sao?” Nàng từng cảm nhận qua tên Thái tử kia thô bạo thế nào a, nếu hắn biết chuyện này, nàng chắc chắc không an toàn.

“Người yên tâm! Nữ vương chính là bí mật cũng là cấm kị của chúng thần, bất kể chuyện gì xảy ra đều sẽ không dám tùy tiện tiết lộ, kể cả chủ nhân khế ước.” Tiểu Bạch lúc này cảm thấy vô cùng may mắn cùng thỏa mãn. Đùa a! Nguyệt vương nữ vạn năm rồi không có tung tích, lần này xuất thế, là một chuyện kinh động cỡ nào! Mà người…lại đang ôm hắn trong tay a!

“Phù…! Ta hiểu rồi.” Vương Tuyết Nghi nghe được câu trả lời vừa ý, mới thả lỏng thở một hơi, hai tay vỗ vỗ ngực trấn an mình.

Tội nghiệp chính là tiểu Bạch đang chìm đắm trong hạnh phúc lại không lường trước bị ai đó buông tay khiến nó ngã lăn quay ra đất. Nhưng miệng vẫn nhe răng cười mãn nguyện.

“A tiểu Bạch! Ngươi nói xem…Nha! Ngươi thế nào nằm dưới đó rồi?”

Vương Tuyết Nghi rất chi ngây thơ hỏi, khiến cho tiểu Bạch vừa mới có ý thức thì khóe miệng lại giật giật. Trong lòng cười khổ: "không phải kết quả của người sao?"

Mặt trời đã xuống núi, Vương Tuyết Nghi sau khi trò chuyện cùng tiểu Bạch liền ngủ đi.

Bầu trời đêm với những ngôi sao nhiều màu sắc lấp lánh rất đẹp, những ngôi sao chốc chốc lại thay đổi vị trí tạo thành các hình thù đẹp mắt. Bên trong căn phòng nhỏ:

“Nữ vương! Nữ vương người mau tỉnh! Mau chuẩn bị đi!”

Tiểu Bạch hối thúc nhảy lên nhảy xuống trên người Vương Tuyết Nghi muốn đánh thức nàng, tiếp xúc cùng nàng cả buổi chiều, nó đã không e ngại thân phận của nàng, bơi vì nàng hòa đồng, vui đùa cùng nó, khiến nó rất vui, không ngờ Nữ vương lại tốt như vậy.

“Đi đâu?” Vương Tuyết Nghi mơ màng hỏi, mắt vẫn không thèm mở.

“Đương nhiên là đi dự yến tiệc của thái hậu. Người đừng quên thân phận bây giờ của người là thuần thú sư a!” Tiểu Bạch vẫn không ngừng lôi kéo cái chăn còn phủ đầu của nàng xuống.

“Hì hì …Thái hậu nào, thuần thú sư là cái gì? Thái hậu…thuần thú sư...Aaaaa...!”

Bỗng nhớ ra, Vương Tuyết Nghi nhanh như chớp bật dậy, trên mặt đã không còn nét buồn ngủ nào.

“Tiểu Bạch! Sao ngươi không gọi ta dậy sớm?” Nàng vừa chạy đi rửa mặt, vừa chỉnh sửa y phục, vừa hỏi.

Tiểu Bạch nghe vậy khóe miệng lại giật giật, không nói ra lời. Nó là bị ai đó vô tâm ném xuống đất lần hai a!

Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân đi tới, rồi cửa bị gõ dồn dập.

“Vương cô nương, thỉnh người mau chút đi dự đại thọ thái hậu Ngân Kim quốc!” Thuần thú sư gì chứ? Hắn thấy cũng chỉ là một con nha đầu lề mề.



“Ta ra ngay!”

Vương Tuyết Nghi trong vài phút ngắn ngủi đã thành công hóa trang thành một cô nương bình thường đeo mặt nạ bạc. Lúc này mới yên tâm mở cánh cửa đi ra ngoài rồi theo tên thái dám.

Xa xa nàng đã thấy Bạch Lạc Hiên một thân trường bào đen, viền trắng ngang dọc theo đường nét hài hòa, ngọc đeo bên hông, nhìn hắn như vậy toát lên khí chất của một bậc vương giả, giống như không có gì có thể khiến hắn chú ý.

Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển qua, như có như không nhìn nàng đang đến gần. Đồng thời giọng nói tức giận của công chúa vang lên.

“Mặt mũi thật lớn, bổn công chúa cũng phải đợi ngươi đến.”

“Ta đến trễ, làm ảnh hưởng đến công chúa cùng Thái tử. Xin thứ lỗi!” Vương Tuyết Nghi hơi cúi đầu thành ý nói một câu. Nàng làm sai thì phải nhận, đó là lẽ sống rất thường của nàng.

Nhưng ai kia lại cố ý không tha: “Để chậm trễ việc lớn, chỉ vì phải đợi ngươi một thật giả thuần thú sư! Một câu xin lỗi là xong sao?”

“Được rồi.” Bạch Lạc Hiên đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

“Thời gian không có để uội trách phạt, mau đi! Còn nữa, nhớ kĩ, nàng ta chính là thuần thú sư thứ ba của Ngân Thủy quốc chúng ta, các ngươi kẻ nào dám mạo phạm, giết không tha!” Lời phát ra không nhanh không chậm, lại có thể khiến đám người im bặt, vội vã bắt đầu đi.

Công chúa Thủy Nhan khăn che mạng mỏng, dáng đi uyển chuyển, lúc bước qua mặt Vương Tuyết Nghi thì híp mắt cay độc bỏ lại một câu.

“Ngươi chờ đấy!”

Đám nô tì cũng liếc nàng đắc ý cười, có người sắp bị công chúa dạy bảo a!

Vương Tuyết Nghi chẳng sao cả nhún vai một cái, rồi bước đi theo. Mặc kệ các nàng là thủ đoạn gì? Nàng cũng không phải kẻ để mặc người khác bắt nạt.

“Nữ vương! Tiểu Bạch trước giờ ghét nhất chính là cái công chúa đó. Có cơ hội nhất định cho nàng ta một bài học đi!” Tiểu Bạch từ không trung bỗng hiện ra.

Vương Tuyết Nghi xoa đầu nó mỉm cười: “Ngoan! Gọi ta chủ nhân!”