Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 32: Ngoại truyện: Kết thúc tốt đẹp




Mẫu chuyện thứ 1: Căn hộ số hai mươi hai.

Một ngày cuối tuần, khi Vương Tuấn Khải đang thong thả xem báo, thì Vân Lạc từ ngoài trở về dắt thêm một người nữa, là Vương Lan. Vương Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn Vương Lan.

“Ông ấy lại ép cưới em à?”

“Em sang thăm chị dâu thôi.” Vương Lan vui vẻ trả lời, “Sẵn tiện ở đây chơi vài ngày.”

“Không được.” Vương Tuấn Khải nghiêm nghị trả lời.

“Tại sao?” Vương Lan không phục.

“Bộ dạng em thật giống một con kì đà.” Vương Tuấn Khải cuối đầu xem báo vừa trầm tĩnh nói.

“Anh không phải còn một căn hộ ở đây sao? Em sang đó ở là được.”

Trong khi Vân Lạc định bảo rằng căn hộ đó đã bán cách đây lâu rồi thì Vương Tuấn Khải lại thong thả mở miệng.

“Được thôi, ở bao nhiêu thì tùy em.”

Vương Lan vui vẻ kéo va li đồ sang nhà cũ của Vương Tuấn Khải, còn anh đến bây gờ mới nhận ra sự ngu ngốc của mình. Đúng là cái miệng hại cái thân. Hậu quả của sự việc lần đó là anh không được ngủ chung phòng với cô trong vòng hai tuần. Thế nhưng vào ngày thứ ba anh đã tìm được cách ngủ chung với cô, không phải ở phòng của hai người mà là ở chính căn phòng còn dư kia.

Mẫu chuyện thứ 2: Nam thần đi tập thể hình.

Sau đó một khoảng thời gian khi hai người cùng đi đến cánh đồng hoa cải. Vân Lạc tựa đầu lên vai Vương Tuấn Khải nói: “Tiểu Hoa bảo em mới hai mươi lăm tuổi đã gã cho anh là quá sớm, bây giờ em hai mươi bảy tuổi mới thật sự cảm thấy hối hận.”

Vương Tuấn Khải: “Tiếp tục nói.”

Vân Lạc: “Công ty của Nhiên Hạo gần đây tuyển thêm rất nhiều nhân viên nam, ngọai hình cũng rất đẹp, khuôn mặt cũng sáng sủa. Những đồng nghiệp trong công ty vào giờ ăn trưa đều rủ nhau cùng mời họ ăn cơm, chỉ có em là không rủ, buồn chết đi được.”

Vương Tuấn Khải: “Anh phải bảo Nhiên Hạo tăng lương cho các nữ đồng nghiệp của em mới được.”

Vân Lạc uất ức: “Anh còn dám nói. Không phải anh đi đâu cũng gắn một cái mác vợ của Vương Tuấn Khải cho em sao? Hơn nữa không phải em nói quá, thân hình bọn họ thật sự rất đẹp.”

Lúc đó cô cũng chỉ là muốn trêu anh một chút, nào ngờ không lâu sau Vương Nguyên mới bảo với cô rằng, dạo này Vương Tuấn Khải rất siêng năng tập thể hình, Thiên Tỉ còn bảo cô coi chừng anh cẩn thận. Vân Lạc cô nghe hai người kia nói cũng không biết nên khóc hay cười. Anh đã sắp ba mươi rồi mà còn như trẻ con, xem ra anh thật sự để bụng lời nói kia của cô.

Mẫu chuyện thứ 3: Tiểu Vương ra đời.

Ngày mai là hôn lễ của Tiểu Hoa và Nhiên Hạo. Vân Lạc, Vương Lan là dâu phụ, Vương Tuấn Khải và Điềm Thiên Trạch là rể phụ. Tiệc cưới nhờ có sự tham gia của anh mà trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những phóng viên cũng không biết từ đâu tới chụp ảnh, đưa tin. Kết thúc tiệc cưới Vân Lạc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chóng mặt. Sau đó đi bệnh viện mới biết thực ra cô có thai. Việc này khỏi nói, ba mẹ Vương vui mừng không thôi, chú thím cô cũng cảm thấy hào hứng. Con cô còn chưa biết là trai hay gái mà hết Vương Nguyên rồi đến Thiên Tỉ đòi làm bố đỡ đầu. Hai người họ cứ ở trước mặt cô cãi qua cãi lại làm cô thật muốn một phát đá bọn họ ra khỏi cửa. Mẹ của Vương Tuấn Khải muốn đón cô về nhà chăm sóc vì sợ cô lần đầu mang thai không có kinh nghiệm. Cô thì không việc gì còn Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối đều không tán thành. Sau một hồi anh mới quyết định, cả hai sẽ cùng chuyển về đó ở. Từ hôm đó Vân Lạc trở thành người được ưu tiên chăm sóc trong nhà. Vương Tuấn Khải cũng đôi lúc trước mặt ba mẹ làm nũng thế nhưng ba anh chỉ vứt lại cho anh một câu.

“Có giỏi thì anh cũng mang thai một đứa xem.”

Sự ủy khuất lộ rõ trên mặt anh, cô cũng chẳng biết làm gì. Chỉ mỉm cười xem như an ủi anh vậy.

Có những buổi tối anh nằm xoa bụng cô, thủ thỉ với nó rằng: “Chưa ra đời đã biết tranh dành với ba nó rồi. Sau này còn không biết sẽ như thế nào.”

Vân Lạc lườm anh một cái, “Anh tại sao lại nói với con những lời đó?”

“Em không cảm thấy anh quá đáng thương sao?”

“Tên dở hơi anh, lại đi ghen tỵ với chính con của mình.”

...

Hai tháng trước khi sinh, Vương Tuấn Khải hỏi cô: “Em muốn sinh con trai hay con gái trước?”

“Con trai.” Vân Lạc không cần suy nghĩ liền trả lời.

“Anh lại muốn con gái, nói xem tại sao em lại muốn sinh con trai trước.”

“Bời vì em muốn con gái em có một người anh trai che chở, bảo vệ nó.”

“En suy nghĩ quá chu toàn rồi.” Vương Tuấn Khải mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Không lâu sau, đứa con đầu tiên của hai người cũng ra đời. Là con trai, ba mẹ anh cùng chú thím cô vui mừng cười tít mắt, họ cứ thay nhau bế nó, đến cả một người mẹ như cô cũng chỉ biết nằm im trên giường mà ghen tỵ. Cô đưa đôi mắt uất ức sang nhìn anh, anh cũng chỉ miễn cưỡng cười nhẹ, đến anh cũng chưa được bế con trai mình.

Mẫu chuyện thứ 4: Anna và Hàn Dương.

Con trai cô năm nay đã đi mẫu giáo. Nghỉ hè, cô và anh đưa nó về Hàng Châu chơi vài ngày. Cậu bé thật sự thích người cậu Thiên Trạch kia hơn cả ông bố nổi tiếng của mình. Vừa nghe hôm sau sẽ được về nhà ông bà thì tâm trạng trở nên vui vẻ hơn thường ngày. Vừa xuống máy bay đã luôn miệng hỏi cậu hai đã tới chưa, nhưng muốn tìm thấy cậu hai thì phải thoát khỏi biển người trước mặt đã. Con trai cô chẳng biết giống ai mà lại rất thích chụp hình, khi thấy các dì các chị hướng máy ảnh về phía mình thì luôn cười thật tươi, có khi còn nháy mắt một cái. Khi cô hỏi thì cậu bé thật thà bảo chính là chú Vương Nguyên dạy. Cô thật hết lời với tên Vương Nguyên này, con cô chỉ mới ba tuổi thế mà tên này cứ suốt ngày dạy cho cậu bé cách làm sao để thu hút các bạn nữ ở trường mẫu giáo.

Một hôm gia đình ba người cùng đi Tây Hồ ngắm cảnh. 

“Sarah, là cậu sao?” Một giọng nói bằng Tiếng Trung có vẻ lạ vang lên.

Sarah, cái tên này cô chỉ dùng khi ở nước ngoài. Nhưng mấy năm nay cô không xuất ngoại. Chỉ có thể là. Cô quay người lại, là Anna. Cô không đi một mình, còn có Hàn Dương.

“Anna, cậu biết nói Tiếng Trung sao?” Vân Lạc ngạc nhiên.

“Cô ấy chỉ mới học gần đây thôi.” Hàn Dương thay Anna trả lời.

Vân Lạc đưa mắt nhìn hai người họ với vẻ hoài nghi. Anna ngại ngùng cuối đầu, xem ra những gì cô đang nghĩ là chính xác. Tuấn Khải nãy giờ im lặng mới lên tiếng.

“Lâu rồi không gặp.”

“Anh chàng này là người trong bức hình năm ấy đúng không.” Anna nói bằng tiếng Pháp.

Vân Lạc mỉm cười thay cho câu trả lời.

“Đây là Tiểu Đông sao? Lớn nhanh thật.” Hàn Dương xoa đầu Tiểu Đông.

Tiểu Đông có lẽ không nhớ Hàn Dương, rụt rè ôm lấy chân Vương Tuấn Khải.

“Bảo bối đừng sợ. Đây là chú Hàn, mau chào chú.” Vương Tuấn Khải cưng chiều nói với con.

“Chào chú Hàn, chào dì, con là Vương Nhất Đông. Dì à, dì thật xinh đẹp.”

Anna vui vẻ cười tươi xoa đầu cậu bé, còn khen cậu bé rất đáng yêu. Không cần nghĩ cũng biết lại là tên Vương Nguyên dạy con cô nói những lời đó.

Một tuần ở Hàng Châu cũng kết thúc, gia đình cô phải quay trở về Trùng Khánh. Sau đó Tiểu Đông được ông bà nội đón về chơi. Căn nhà thiếu vắng cậu bé cô cũng cảm thấy có chút buồn, thế là cách hai ba ngày cô lại bảo Tuấn Khải đưa mình về bên đó. 

...

Hôm nay là lễ kết hôn của Hàn Dương và Anna. Cô cũng không ngờ hai người họ có thể trở thành một đôi. Đúng là trái đất rất tròn, mọi thứ đều đã được định sẵn. Hôn lễ diễn ra rất trang trọng. Anna hôm nay rất xinh đẹp, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi. Hàn Dương cũng vậy, cô thật mừng khi cuối cùng anh cũng tìm được một nửa của đời mình. Có lẽ, tình yêu cũng không phải là xa rời, mà chỉ là ta có thực sự muốn nắm lấy hay không?