Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 30




Rất nhanh đã tới buổi họp báo. Vân Lạc hồi hộp nắm chặt tay Vương Tuấn Khải đi vào trong. Anh cảm thấy được bàn tay cô ra rất nhiều mồ hôi, có chút run run. Anh biết cô bề ngoài rất mạnh mẽ, kiên cường nhưng thật ra bên trong rất mỏng manh. Cô vốn dĩ đã không thích người khác bàn tán về mình, nhưng bây giờ cô và anh lại là trung tâm của sự bàn tán đó. Mấy ngày qua, mặc dù cô tỏ ra rất bình thản như không có việc gì nhưng anh biết cô cũng sợ hãi. Nghĩ vậy, Vương Tuấn Khải liền nắm tay cô chặt hơn, muốn đem cô gái nhỏ này bảo vệ suốt đời. 

Nơi diễn ra buổi họp báo, không phải nói quá mà quả thật rất đông. Chiếc xe của Vương Tuấn Khải và Điềm Vân Lạc vừa dừng lại, bao nhiêu phóng viên trên tay cầm máy ảnh nhanh chóng bao vây quanh xe. Trên xe, Vân Lạc nắm chặt tay Tuấn Khải không giấu nỗi sự lo lắng. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Vân Lạc, bảo cô an tâm mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Đợi một lúc, khi những vệ sĩ mở đường cho bọn họ Tuấn Khải mới nắm tay Vân Lạc bước xuống xe, nhanh chóng đưa cô vào trong.

Hôm nay, cả hai người Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng đều có mặt, họ luôn nhìn hai người với ánh mắt lo lắng. Sau khán đài, chị quản lí kéo Vương Tuấn Khải vào một góc.

“Em đã suy nghĩ kĩ chưa, chúng ta không đoán được lần này sẽ nhận được ý kiến tích cực hay tiêu cực. Với lại, cô ấy nhận rất nhiều chỉ trích từ mọi người về vụ lần trước.”

Ánh mắt Vương Tuấn Khải kiên định, “Chuyện này em suy nghĩ rất chu đáo rồi. Em không muốn cô ấy phải chịu uất ức.”

“Giám đốc, ông ấy có vẻ không đồng ý với việc làm lần này của em. Ông ấy bảo em quá vội vàng. Nhưng mà chị sẽ ủng hộ em, cố lên.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười, “Sẽ không phụ ý tốt của chị.”

...

Không khí buổi họp báo diễn ra vô cùng căng thẳng. Câu hỏi cũng chỉ xoay quanh việc mối quan hệ giữa Tuấn Khải, Vân Lạc và Nhiên Hạo. Anh và cô cũng từ từ trả lời hết những câu hỏi của họ. Cứ tưởng cứ như vậy mà kết thúc ai ngờ, lúc cuối lại có một câu hỏi khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.

“Chúng tôi vừa tìm thấy một số ảnh của cô Điềm với một chàng trai khác, quan hệ hình như rất thân thiết. Không biết cô định giải thích việc này như thế nào? Liệu đó có phải bạn trai cũ của cô, hai người bây giờ có còn liên lạc không?”

Mọi người đổ dồn về phía Vân Lạc khi người phóng viên kia đưa ra những bức ảnh mấy năm về trước của cô và Hàn Dương. 

“Xin cô hãy giải thích, có phải cô bắt cá hai tay muốn lợi dụng Vương Tuấn Khải?”

“Cô Điềm cô như vậy liệu có xứng với Vương Tuấn Khải?”

“Cô Điềm...cô Điềm...xin cô hãy nói gì đi.”

...

Tình hình bây giờ rất rối, mọi người ở đây ngoài Vương Tuấn Khải chẳng ai biết chuyện đó. Thế nên chẳng có ai giúp họ tìm được hướng giải quyết. Những phóng viên, bọn họ càng lúc càng quá đáng, luân phiên nhau đặt ra câu hỏi. Sự căng thẳng của Vân Lạc đã hiện rõ trên mặt, tay không ngừng nắm chặt vào gấu váy. Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, vỗ vài cái sau đó anh đứng dậy.

“Mọi người có thể đừng đặt câu hỏi nữa được không? Tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng.” Vương Tuấn Khải gấp gáp nói.

Những tiếng xì xào bàn tán từ từ nhỏ lại. Lúc này Vân Lạc cũng ngồi dậy khỏi ghế đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải.

“Những chuyện mọi người vừa nói đương nhiên tôi đều biết. Thế nhưng quá khứ của cô ấy tôi không bận tâm, tôi chỉ biết hiên tại tôi và cô ấy rất tốt.”

“Vương Tuấn Khải anh nói anh không quan tâm, thế nhưng liệu người thân, bạn bè và những người yêu quý anh có nghĩ như vậy?” Một người phóng viên hỏi.

Vân Lạc nãy giờ im lặng, lúc này liền lên tiếng.

“Tôi thừa nhận, những bức ảnh đó là thật. Nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước. Hiên tại tôi và người ấy là không còn quan hệ gì, người sẽ cùng tôi đi trên con đường này và đi hết con đường phía trước bây giờ là Vương Tuấn Khải. Tôi yêu anh ấy, sau này cũng chỉ yêu anh ấy.”

Nghe được câu nói đó của cô Vương Tuấn Khải đã vô cùng mãn nguyện, anh cảm động càng nắm chặt tay Điềm Vân Lạc hơn. Sau đó anh có ý muốn kết thúc buổi họp báo đưa Vân Lạc ra về, thế nhưng phóng viên hình như chưa hài lòng, họ cứ bám theo tiếp tục hỏi những câu hỏi vớ vẩn.

Khi hai người đã yên vị trên xe, Vương Tuấn Khải ôn nhu nhìn Vân Lạc.

“Lạc Lạc, vất vả cho em rồi.”

“Em muốn về nhà.”

“Được, chúng ta cùng về nhà.”

...

Hôm sau, Điềm Vân Lạc không đến công ty, Vương Tuấn Khải cũng không đi làm. Vân Lạc như thường ngày dậy rất sớm, im lặng ngồi trên ghế sô pha ngắm nhìn hai bình terrarium một cách thẫn thờ. Vương Tuấn Khải tỉnh dậy đã thấy Vân Lạc ngồi ở phòng khách, anh nhẹ nhàng đi lại choàng tay ôm lấy cô.

“Tuấn Khải, có phải em làm ảnh hưởng tới anh rồi không?” Cô hỏi anh với giọng không cao không thấp.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

“Nha đầu ngốc, em làm sao ảnh hưởng tới anh. Nếu nói vậy là anh ảnh hưởng đến em mới đúng.”

“Thế nhưng, bọn họ cứ lấy anh ra làm trung tâm bàn tán. Em không nỡ nhìn thấy anh như vậy. Hay là..”

Chưa để Vân Lạc nói hết câu anh đã ôm bụng lên tiếng.

“Lạc Lạc anh đói bụng muốn chết rồi, mau đi nấu mì.”

Vân Lạc cố nở nụ cười với anh, “Con heo nhà anh.” Sau đó đi vào nhà bếp.

Vân Lạc vừa đi vào nhà bếp, Vương Tuấn Khải liền cầm điện thoại là tin nhắn từ chị quản lí.

“Tiểu Khải, mau xem báo.”

Tiếp theo là từ Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng như vậy.

Lần này anh lại được lên trang đầu tiên. Anh chán nản bỏ điện thoại sang một bên, cùng lúc đó Vân Lạc bảo anh vào ăn sáng. Ăn được nửa chừng thì điện thoại anh reo lên. Anh ra ngoài phòng khách lấy điện thoại, nhìn thấy tên cuộc gọi đến thì vào phòng xem. Vân Lạc ăn xong thấy anh vẫn chưa quay lại bèn cầm ly nước lọc vào phòng cho anh. Vừa định gõ cửa thì nghe tiếng anh.

“Chị nói sao, họ lần lượt hủy bỏ hợp đồng quảng cáo cũng như đại diện. Vương Nguyên và Thiên Tỉ thế nào, có ảnh hưởng gì tới bọn họ không?”

“Hợp đồng cá nhân của bọn họ thì vẫn còn, còn của nhóm thì hầu nư bị hủy bỏ hết. Em mau đến công ty mau lên.”

Cô nghe được tiếng Vương Tuấn Khải thở dài.

Vương Tuấn Khải vừa thay quần áo bước ra thì Vân Lạc vừa úp xong cái chén cuối cùng.

“Anh còn chưa uống nước, uống một chút rồi hãy ra ngoài.” Vân Lạc đưa nước cho anh.

Vừa bỏ ly nước xuống bàn, cô đã nhón lên ôm chặt anh.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô không trả lời, vẫn ôm chặt anh.

“Lạc Lạc, mau nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Có thể hôn em được không?”

...

Vương Tuấn Khải ra khỏi cửa miệng vẫn tươi cười không thể khép lại.

“Lạc Lạc, anh quyết định tối nay sẽ dọn qua phòng em, có đánh chết cũng không đi.”

Vân Lạc mỉm cười nhìn anh, “Anh vui là được.”

“Sao em không nói câu này sớm hơn nhỉ.” 

Khi Vương Tuấn Khải định quay người bước đi, cô lại ôm anh thêm một lần nữa nhưng rất nhanh liền buông ra.

“Anh phải qua công ty một chút, Lạc Lạc ngoan ở nhà đợi anh.”

Đến khi anh đứng trong thang máy vẫn nói câu ấy, “Đợi anh về nhà.”.