Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 12




Vương Tuấn Khải sau khi về nhà Thiên Tỉ thì chiều hôm đó đã bay trở về Trùng Khánh cùng Vương Nguyên. Cậu chỉ nói là có việc bận còn Vương Nguyên ban đầu còn định ở lại một hai ngày, song thấy Tuấn Khải về thì đổi ý về cùng một chuyến với anh.

Vương Tuấn Khải vừa đáp máy bay thì về thẳng chung cư.

“Thật mệt!” Anh nằm phịch xuống giường.

Nghỉ ngơi một lát anh dậy tắm rửa rồi gọi điện bảo nhà hàng mang thức ăn đến.

Dưới khu chung cư.

Người giao hàng: “Chú ơi, có thể mang đồ này lên lầu năm, phòng hai mươi hai giúp cháu được không ạ! Bây giờ cháu bỗng nhiên có chuyện gấp cần phải đi, có lẽ không thể mang lên đó được.”

Chú bảo vệ: “Chàng thanh niên à, bác cũng không thể giúp cháu được rồi, nhiệm vụ của bác phải trông chừng ở đây!”

Trong khi đó Điềm Vân Lạc vừa xuống xe buýt đang đi bộ vào.

Chú bảo vệ: “May quá, có cô Điềm ở đây, cô ấy cũng ở lầu 5 đấy.”

Người nhân viên nhờ Vân Lạc giúp đỡ, cuối cùng cô cũng đồng ý. Cô mang theo túi đồ ăn vào thang máy, sau đó tìm phòng hai mươi hai. Đứng trước cửa phòng, cô gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Vương Tuấn Khải tay cầm khăn lau tóc, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Sao cô lại...?”

Vân Lạc: “Tôi giúp nhân viên giao hàng đem thức ăn lên đây, anh ấy có việc gấp.”

Tuấn Khải: “Thế thì cảm ơn, mời cô vào trong!” Anh vừa nói vừa lấy túi đồ ăn trong tay cô.

Dù gì cũng là hàng xóm. Xem như là chào hỏi một chút.

Vân Lạc đi theo anh vào nhà. Nói chung thì nhà anh cũng giống như nhà cô, chỉ là cách sắp xếp có đôi chút khác thôi. Tuy anh là con trai, nhưng nhà anh lại rất sạch sẽ, ngăn nắp. Cô ngồi trên sô pha còn anh vào phòng bếp rót nước cho cô.

“Mời cô, xem như lần này chúng ta chính thức chào hỏi.” Vương Tuấn Khải vừa nói, vừa đặt ly nước trái cây xuống bàn cho cô, còn mình thì nước lọc.

“Được rồi, tôi tên Điềm Vân Lạc, rất hân hạnh có một hàng xóm là người nổi tiếng như anh.” Cô vừa nói vừa cười thật tươi.

“Tôi cũng rất hân hạnh, hình như cô nhỏ tuổi hơn tôi, chắc cô chỉ mới hai mươi, hai mốt tuổi thôi phải không?”

Điềm Vân Lạc, trợn hai mắt ngạc nhiên.

“Tôi trông trẻ thế ư? Độ tuổi ấy là còn đang học đại học đấy.”

Nội tâm Vương Tuấn Khải: “Sao mình ngốc thế nhỉ? Cái bệnh ấy lại tái phát rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Vương Tuấn Khải mỉm cười nhẹ nhàng.

“Trông cô rất giống a.”

Vân Lạc: “Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, một chút nữa là anh đoán đúng rồi!”

Tuấn Khải: “Vân Lạc... à tôi có thể gọi cô như vậy không?”

“Không gọi như vậy thì gọi thế nào? Anh đúng thật ngốc.” Vân Lạc không kìm được mà nói ra những câu châm chọc người khác.

Lần này bị cô châm chọc, anh thật sự ngại ngùng.

“Lúc trước cô cũng ở Trùng Khánh hay là nơi khác?”

Vân Lạc: “Tôi từ Hàng Châu đến.”

Tuấn Khải: “Ồ, thì ra là vậy.”

...

Vân Lạc lấy điện thoại xem giờ, cũng không còn sớm.

“Đồ ăn sắp nguội hết rồi, anh mau ăn cho nóng, tôi cũng có việc phải về.” Vân Lạc nhắc nhở anh.

Tuấn Khải: “Ngại quá, giữ cô ở lại hơi lâu, làm mất thời gian của cô rồi. Đây, tôi tiễn cô.” Anh đứng dậy ra mở cửa cho cô.

“Tạm biệt.” Hai người không hẹn cùng nhau nói lời chào với người kia. Sau đó hai người cùng nhau mỉm cười, cô thì về nhà, còn anh vẫn đứng đó, cô không hề hay biết.

Vân Lạc về nhà, lập tức đi tắm rửa. Cà ngày hôm nay thật mệt mỏi, cô ngâm mình trong bồn nước ấm, tinh chất hoa hồng tỏa hương thoang thoảng, hơi nước chầm chậm bốc lên.

Vậy là mình ở đây cũng hơn một tuần rồi. Thời gian qua nhanh thật.

Hai tháng trước.

Vân Lạc: “Mấy hôm nay anh sao vậy? Có chuyện gì phải không?” Vân Lạc mặt không giấu được sự lo lắng hỏi Hàn Dương.

Hàn Dương: “Tiểu Lạc, anh vẫn ổn, chỉ là công việc hơi nhiều một chút.” Nét mặt Hàn Dương đầy vẻ mệt mỏi, tựa đầu lên thành ghế sô pha, nhắm mắt lại. “Trời cũng tối rồi, hôm nay anh không đưa em về được, để anh bảo tài xế đưa em về. Làm việc xong thì nghỉ ngơi sớm một tí.” Anh nhẹ nhàng dặn dò cô.

Cô nghe lời, đứng dậy lấy áo khoát và túi xách, lên lầu chào ba mẹ của Hàn Dương và dì Vu, cô cũng không quên nhắc nhở Hàn Dương chú ý sức khỏe, có việc gì thì gọi cho cô. Khi cô đi ra ngoài cổng, cô không biết rằng anh đã nhìn cô rất lâu, bằng một ánh mắt khó hiểu, miệng khẽ lặp đi lặp lại một câu nói: “Lạc Lạc, xin lỗi!”