Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 11




Ở sân bay Bắc Kinh.

“TFBoys… TFBoys… thật đẹp trai a… TFBoys…” Trước cửa sân bay chật kín người, đều là fan của TFBoys. Vương Tuấn Khải thấy cảnh tượng trước mắt thì quay sang nói nhỏ với hai người còn lại.

“Sao họ lại biết chúng ta ở đây vậy?”

Thiên Tỉ lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Còn Vương Nguyên, nói với âm điệu cực nhỏ: “Tối qua em lỡ đăng weibo, tạm biệt Đài Loan trở về Bắc Kinh.”

Hai người kia định nói gì tiếp nhưng đều bị tiếng ồn lấn áp. Bỗng một chị trong nhóm fan đó nói lớn:

“Các em ấy vừa xuống máy bay, có lẽ rất mệt, mọi người có thể đừng chen lấn và làm ồn một chút được không?”

Cả nhóm người dần dần ổn định, họ đứng sang hai bên nhường lối đi cho ba người họ. Lúc vừa sắp lên xe, ba người cũng không quên vẫy ta nói tạm biệt với mọi người, thật may là có chị fan hồi nãy mà.

Trên xe.

Thiên Tỉ: “Đầu heo nhà cậu, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy?”

“Lúc đăng xong tớ mới nhớ ra, định xóa nhưng đã có hơn trăm lượt chuyển tiếp và bình luận rồi.” Vương Nguyên biết lỗi của mình nên nhỏ nhẹ mà giải thích với Thiên Tỉ.

“Lần sau cẩn thận một chút là được, cũng may mà chúng ta không sao, không bị sờ mó thân thể. Thân thể của tớ chỉ để cho bạn gái tương lai.” Thiên Tỉ bỗng nhiên thốt ra những câu nói sởn da gà, hai tay ôm ngực.

Tuấn Khải: “Bớt đi hầu tử, có phải lại muốn lên cơn không?”

Vương Nguyên làm vẻ mặt oan ức, hậm hực nói:

“Không phải cậu nói chỉ cho một mình tớ sao? Dù sao hồi đó, khi gọi cậu dậy, tớ đã lỡ nhìn thấy cái không nên nhìn rồi. Tớ đã nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy mà cậu lại đòi có bạn gái là sao hả?”

Tuấn Khải: “… Hai đứa thật biến thái!...”

Thiên Tỉ quay ánh mắt viên đạn sang nhìn Vương Nguyên.

“Sao cậu còn nhớ chuyện đó? Tớ không cần cậu chịu trách nhiệm.”

Vương Nguyên nhích lại gần Thiên Tỉ, ôm tay cậu.

“Cậu không phải định bỏ rơi tớ chứ, tớ không chịu đâu…!”

Ở hàng ghế sau, hai người Vương Nguyên và Thiên Tỉ cứ tiếp chìm đắm trong thế giới hai người, diễn vỡ kịch chỉ có hai người mới hiểu. Còn ở phía trước, ba Thiên Tỉ đang lái xe cũng không biết nói gì, vì cảnh tượng ở ghế sau không phải là lần đầu ông được chứng kiến, riết cũng thành quen.

Ba Thiên Tỉ: “Haizz… Hai đứa nó bao giờ mới chịu lớn đây, Tiểu Khải cháu nói thử xem!”

Tuấn Khải quay xuống nhìn một chút rồi cũng lắc đầu.

“Cháu thật sự cũng hết cách…”

“À nghe nói mấy hôm trước ba cháu không khỏe phải không?” Ba Thiên Tỉ đột nhiên nhớ ra.

Tuấn Khải: “Chỉ là cảm mạo một chút thôi, uống thuốc nghỉ ngơi một chút là khỏe.”

Ba Thiên Tỉ: “Đợi một hai tháng nữa Nam Nam nghỉ hè, bác sẽ sắp xếp thời gian qua thăm ông ấy một chút, sau đó rủ hai lão Vương cùng đi du lịch một chuyến.”

Tuấn Khải: “Thế thì tốt quá, cháu cũng mong ba mẹ có thể nghỉ ngơi một chút.”

***

Bầu trời hôm nay không có sao, một màu tối mịt. Nhiên Hạo mặc bộ quần áo ngủ ngồi trên sô pha trong phòng. Vẻ mặt nhăn nhó, sợ hãi nghe điện thoại.

“Tên đáng ghét kia, sao tới bây giờ mới gọi cho tớ? Cậu còn dám quay lại đây à? Để lão nương gặp lại sẽ cho ngươi một trận.” Tiểu Hoa ở đầu dây bên kia tức giận vô cùng.

Nhiên Hạo nhỏ nhẹ: “Tớ xin lỗi, cậu đừng tức giận như thế! Nếu không sẽ nhanh già lắm đấy!”

Tiểu Hoa: “Cậu... Được lắm! Học được cách trêu chọc người khác rồi, đợi đấy, hai ngày sau tớ sẽ bay sang đó tính sổ với cậu.”

“Đúng là chẳng khác xưa, vẫn dữ như vậy. Nhưng mà... rất dễ thương!” Nhiên Hạo nghĩ thầm trong lòng.

Nhiên Hạo: “Thôi mà, cậu đừng giận tớ! Lúc ấy là do gia đình ép buộc, tớ cũng không còn cách nào khác. Thật sự tớ cũng không muốn như vậy. Thật sự xin lỗi!”

Tiểu Hoa nghe như vậy cũng bắt đầu mềm lòng, dù sao họ cũng từng rất thân thiết. Với lại vì thân thiết nên cô mới tức giận, chứ gặp người khác cô đã không quan tâm rồi.

Tiểu Hoa: “Mấy năm trước cậu sống thế nào? Có bị ăn hiếp không vậy?”

Nhiên Hạo: “Tớ đã không còn như xưa, bây giờ có thể bảo vệ cậu và Vân Lạc rồi.”

...

Hai người mãi nói chuyện đến gần nữa đêm, Nhiên Hạo ngáp dài một cái, bảo Tiểu Hoa cúp máy nghỉ ngơi sớm.

Tiểu Hoa: “Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, bây giờ là giám đốc rồi công việc chắc cũng rất nhiều. À mà cậu nhớ chú ý đến Vân Lạc một chút nhé!”

Nhiên Hạo: “Tớ biết rồi, nếu gặp tên Hàn Dương đó một lần nữa tớ sẽ đánh cho hắn một trận ra hồn.” Nói đến đây Nhiên Hạo gằn từng chữ. “Cậu ngủ ngon nhé! Tạm biệt!”

Tiểu Hoa: “Tạm biệt!”