Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 689: C689: Chương 689




Chuyện đột nhiên xảy ra khiến ba lão tổ hơi thất thần, nhưng giây sau họ đã lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy sát ý!

Lão tổ nhà họ Ngô lạnh lẽo nói:

“Láo xược! Trước mặt tao mà vẫn dám giết ntl, mày…”

Không để lão ta nói xong, Lâm Phong đã vỗ một bàn tay, biến lão ta thành làn sương máu.

Lão tổ này mới bước vào Võ Thánh mà thôi, không mạnh như Võ Thánh của Vu tộc, lại càng không thể bằng thiên sứ hai cánh vừa rồi, nên anh lười lãng phí lời nói.

“Hai người là người Đại Hạ sao?” Lâm Phong nhìn về phía hai lão tổ cách đó không xa.

Adv

Dương lão tổ và Lư lão tổ tê rần cả người, không dám nói lời nào!

Một phát tát chết Võ Thánh, thanh niên này còn là người không?

“Xem ra không phải!” Lâm Phong vỗ ra một chưởng nữa.

Hai lão tổ nhăn mặt, sử dụng vũ kỹ muốn chống lại, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tất cả phòng ngự đều bị chưởng phong của Lâm Phong đập nát!

Hai lão tổ sắp chết ngay tại chỗ thì đúng lúc này, có một tiếng thở dài vang lên.

Adv

Một lão già mặc đồ trắng, cả người già nua toát lên vẻ lụn bại đột nhiên xuất hiện, ngăn cản công kích của Lâm Phong!


Nhìn thấy vậy, mọi người đều ngây ra!

Dương lão tổ và Lư lão tổ nhìn lão già áo trắng, vừa ngạc nhiên vừa không chắc chắn, đều run rẩy hỏi: “Sư… sư phụ, là người sao?”

Khi bọn hắn còn thiếu niên, đã có một cao nhân chỉ điểm cho bọn họ.

Chính nhờ người đó mà bọn họ mới đột phá Thánh Cảnh, trong trí nhớ, người đó và lão già trước mặt này cực kì giống nhau…

Lão già áo trắng lắc đầu không đáp.

Ông ta nhìn Lâm Phong, nói:

“Chàng trai, cậu giết nhiều quá rồi! Bây giờ bỏ qua đi, thế nào?”

“Tôi còn tưởng ông sẽ không ra đâu.”

Lâm Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó nhìn thấy một phòng có bày trận pháp trong khách sạn Long Lân, anh đoán được có người tu luyện đang tồn tại.

Hiện tại quả nhiên là thế!

Lão già áo trắng này tuy có vẻ tàn tật, nhưng là một người tu luyện Nguyên Anh trung kỳ!

“Ông là đệ tử Long Linh tông?” Lâm Phong hỏi.

Trên đảo Long chỉ từng xuất hiện một môn phái tu tiên, đó là Long Linh tông!


Cho nên lão già này chắc chắn là truyền nhân của Long Linh tông.

“Đúng vậy, tôi là đệ tử thứ 198 của Long Linh tông, cũng là đời đệ tử cuối cùng!” Lão già áo trắng trả lời.

Dường như nghĩ lại những năm tháng huy hoàng kia, trong mắt lão ta thoáng qua chút bi thương.

“Ông đã là đệ tử Long Linh tông mà còn dung túng cho người trên đảo cấu kết với bên ngoài!” Lâm Phong lạnh lùng nói.

Lão già áo trắng im lặng một lát, nói:

“Tôi không rõ. Trước đó bày trận pháp, vì để kéo dài thọ mệnh nên bất đắc dĩ ngủ say, nếu không phải vừa nãy cậu đánh nhau với thiên sứ hai cánh thì tôi cũng không tỉnh lại!”

Lâm Phong nghe xong nhíu mày:

“Năm nay ông bao nhiêu tuổi?”

“Một nghìn tám trăm tuổi.” Lão già trả lời.

Mọi người nghe xong đều nổi da gà.

Một nghìn tám trăm tuổi?

Đây là số năm con người có thể sống ư?

Cho dù là cường giả Võ Thánh cũng chỉ sống được ba bốn trăm năm thôi.

Nhưng Lâm Phong lại nói:

“Với thực lực của ông, thọ mệnh phải khoảng ba nghìn mới đúng!”

“Trận chiến năm đó khiến tôi bị thương nghiêm trọng ảnh hưởng đến tính mạng. Tuy tôi tự phong ấn bản thân, kéo dài hơi tàn bảy mươi năm nhưng vẫn không còn có nhiều thời gian rồi.”

“Trận chiến đó?”

“Năm trăm năm trước người tu luyện phương Đông và phương Tây đánh một trận! Sau trận đó, người tu luyện của Đại Hạ vón ít ỏi cũng chẳng còn bao nhiêu.”

Lão già áo trắng chậm rãi nói ra một bí mật.