Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 637: C637: Chương 637




Pháp trượng đầu thú mà bà ta cầm trong tay cũng bị gãy thành hai nửa!

"Làm... Làm sao có thể!"

Thiên Huyễn Anh Tử như lập tức già đi năm sáu mươi tuổi, khắp người đầy hơi thở chết chóc!

Đòn xung kích mạnh mẽ vừa rồi của Lâm Phong khiến linh hồn của bà ta thủng trăm ngàn lỗ, cơ thể nhẹ nhàng như bị khoét rỗng.

Bà ta chật vật duỗi bàn tay già nua, chỉ vào Lâm Phong, thốt lên đầy hoảng sợ:

Adv

"Sao cậu có tinh thần lực khổng lồ như vậy, cậu... cậu không phải võ giả! Cậu..."

"Tôi nói với bà tôi là võ giả khi nào?"

Lâm Phong ngắt lời Thiên Huyễn Anh Tử, sau đó lạnh lùng nói tiếp:

"Đúng là huyễn thuật của bà rất nhanh, nhưng nhanh thì có ích lợi gì? Trước mặt cường giả chân chính, huyễn thuật của bà không có tí sức uy hiếp nào, thậm chí không bằng một con gà!"

Adv

Thiên Huyễn Anh Tử nghe vậy thì tái mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Thực lực của Lâm Phong đã vượt xa nhận thức của bà ta!


Bà ta hoảng sợ van xin:

"Tha... Tha cho tôi! Tôi xin phục tùng cậu! Tôi biết huyễn thuật, cậu muốn dung mạo như thế nào, cơ thể ra sao, tôi đều có thể biến ảo được..."

Giống như để chứng minh lời mình nói có độ tin cậy.

Cơ thể của bà ta mờ đi, dần dần từ một bà lão tóc trắng xoá thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều thướt tha, một lát lại biến thành một thiếu phụ nở nang...

"Xét độ bi3n thái, thật sự không ai sánh được mấy người!"

Lâm Phong lạnh lùng nói, lập tức đập Thiên Huyễn Anh Tử thành một đám sương máu!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả xung quanh lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không nói nổi một lời nào!

Lâm Phong lại đổi mới thế giới quan của bọn họ!

Nếu như nói Lâm Phong và Thiên Huyễn Anh Tử sống mái với nhau một trận, cuối cùng vất vả đánh thắng, có lẽ bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy!

Nhưng giết nhanh gọn lẹ như giết gà, có phải hơi quá rồi không?

Dược Viêm không còn gì ngoài sự sợ hãi.


Trong lòng ông ta, Thiên Huyễn Anh Tử là một sự tồn tại vô địch, phóng mắt ra khắp nước Nhật, không đến mười người có thể ngang hàng với bà ta!

Nhưng mà một nhân vật như vậy lại bị Lâm Phong dễ dàng g iết chết!

Còn đập thành sương máu!

"Tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Thật ra tôi đã coi mình như người nước Đại Hạ rồi, từ nhỏ tôi lớn lên ở nước Đại Hạ, chỉ tại nước Nhật ép tôi!"

Dược Viêm không để ý đến nỗi đau đứt lìa tay chân, chỉ đau khổ cầu xin Lâm Phong.

"Tôi rất ghét nhất loại người như ông!"

Lâm Phong lạnh lùng nói xong, lập tức đưa tay đặt lên trán Dược Viêm, bắt đầu sưu hồn!

Chắc chắn gián điệp cài vào nước Đại Hạ không chỉ có mình Dược Viêm!

Mà qua việc lục soát thức hải của Dược Viêm, có lẽ sẽ biết thêm kẻ khác!

Rất nhanh, sưu hồn hoàn thành!

Sau khi xem xét ký ức của Dược Viêm, dù là Lâm Phong cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ!

Hoá ra nước Nhật có một kế hoạch "giết rồng"!

Mục đích của kế hoạch này là đưa những đứa trẻ ưu tú đến nước Đại Hạ!

Những đứa trẻ này sẽ dần dần trưởng thành, là nhân tài ưu tú của nước Đại Hạ trên các lĩnh vực khác nhau như giáo dục, khoa học kỹ thuật, y học, cuối cùng thông qua việc nắm được địa vị, dần dần lũng đoạn chính quyền nước Đại Hạ!

Mà Dược Viêm chính là nhân tài trên lĩnh vực y học!

Dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp tới Dược Viêm sẽ mưu hại Dược Tư Mạc, từ đó lên làm cốc chủ Dược Vương cốc! Cuối cùng lợi dụng thân phận cốc chủ Dược Vương Cốc, dần dần nắm giữ nghành y học cả nước...

Lâm Phong thở hắt ra, đè nén sự chấn động trong lòng, muốn xem trong trí nhớ Dược Viêm có danh sách gián điệp hay không...