Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 627: C627: Chương 627




Tổ Sư Ngũ Độc lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn Lâm Phong, sắc mặt âm trầm.

Thanh niên trước mắt này đúng là quá mạnh!

Cho lão ta một cảm giác không thể địch nổi, khiến lão ta muốn bỏ cuộc!

"Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh! Nhưng bây giờ ta chiếm giữ cơ thể này, ngươi cũng không làm gì được ta! Ngươi thả ta ra, đợi sau này ta tìm được vật chủ thích hợp, bảo đảm sẽ trả lại cơ thể này nguyên vẹn như cũ được không?"

Tổ Sư Ngũ Độc nói.

"Hôm nay mày chắc chắn phải chết, lúc nãy tao nói rồi mà!"

Adv

Thần sắc Lâm Phong lạnh lùng.

Anh toàn lực ra tay, đưa một bàn tay lớn ra nắm lấy Tổ Sư Ngũ Độc, lần này lão ta không kịp phản ứng đã bị Lâm Phong tóm gọn vào tay.

"Đại đạo hành vân, Càn Khôn tác pháp!"

"Ma ri ma ri..."

Adv

“Tao muốn thằng già mày hồn phi phách tán!"


Lâm Phong đọc ra một loạt chú ngữ bí ẩn, cuối cùng trực tiếp chạm một ngón tay lên trán Tổ Sư Ngũ Độc, trán lão ta lập tức sáng lên kim quang!

Trên mặt Tổ Sư Ngũ Độc càng lộ ra vẻ kinh sợ, giọng run run nói:

"Tr... Tru... hồn chú, ng... ngươi, ngươi làm sao biết được Đạo môn Tru..."

"Ầm!"

Lời nói đột ngột dừng lại!

Đôi mắt trắng dã của Thái Văn Cơ dần dần khôi phục lại bình thường, thân thể mềm mại ngay lập tức mềm nhũn ra, trực tiếp ngã xuống đất.

Lâm Phong thấy vậy thì trực tiếp đưa tay ra đỡ lấy Thái Văn Cơ, sau đó tùy tiện ném cô ấy sang bên cạnh Thái Khôn!

"Cảm ơn cậu Lâm, cảm ơn cậu Lâm…!"

Thái Khôn nhìn đứa cháu gái đang hôn mê, kích động đến mức nước mắt già nua rơi lã chã.

Lâm Phong không để ý đến Thái Khôn, trực tiếp đưa tay ra, bắt Độc Tam Kinh vào trong tay.

Lần này anh không cho Độc Tam Kinh thời gian nói nhảm, trực tiếp sử dụng thuật soát hồn!

Sau khi soát hồn xong.


Thần sắc Lâm Phong vui mừng, vội vàng lấy túi trữ vật của Độc Tam Kinh ra xem, quả nhiên bên trong có hơn ba nghìn linh thạch!

Ngoài linh thạch ra!

Còn có một số phương thuốc chế độc của Ngũ Độc Giáo, cùng với một số độc trùng, cỏ độc...

Những thứ này giống như xương gà…

Giữ lại thì vô dụng, bỏ đi thì tiếc...

Lâm Phong suy nghĩ một chút, thu linh thạch lại, sau đó triệu hồi một ngọn linh hoả, đốt thi thể của Độc Tam Kinh và mấy thứ vô dụng khác thành tro bụi.

Thấy cảnh này.

Trái tim của Phùng Thiên Luân lại run lên, chỉ cảm thấy thủ đoạn của Lâm Phong đúng là đã vượt ngoài phạm vi tưởng tượng của ông ta, còn cường đại hơn cả con trai Phùng Mục Trần của ông ta rất nhiều!

"Cậu… cậu Lâm! Lần này cảm ơn cậu!"

Phùng Thiên Luân thở ra một hơi, đi đến trước mặt Lâm Phong nói.

"Ông biết tôi hả?"

Lâm Phong nhướng mày hỏi.

"Con trai tôi, Phùng Mục Trần là bạn cậu! Trước đó nó dặn tôi..."

"Dặn ông cái gì?"

"Không có gì!"

Phùng Thiên Luân lúng túng nói.

"Ồ! Phùng Mục Trần là Lục sư huynh của tôi..."