Nhưng hôm nay Lý Thanh Sương tới, khiến người chưa từng yêu đương bao giờ như anh ta luống cuống!
Anh ta không ngờ đối tượng đính hôn của mình đẹp như thế, khí chất thoát tục, giống tiên nữ nhân gian…
“Thiên Hành, ngây ra đấy làm gì? Không mau chào hỏi người ta đi? Con trai gì mà đáng xấu hổ!”
Trần Y Nặc thấy em trai ngượng ngùng, không khỏi thúc giục.
Trần Thiên Hành gật đầu, sau đó quay sang Lý Thanh Sương, cười nói:
Adv
“Xin chào, tôi là Trần Thiên Hành…”
Lý Thanh Sương lạnh nhạt liếc nhìn Trần Thiên Hành, không đáp lời.
Thấy vậy, mọi người có mặt đều nhíu mày.
Adv
Chỉ có điều không ai nghĩ nhiều, chỉ cho rằng con gái lần đầu gặp mặt nên hơi xấu hổ.
“Khổng Trần sư thúc, sao người không nói mau đi, hà tất phải lãng phí thời gian như vậy làm gì?”
Lúc này Lý Thanh Sương đột nhiên lên tiếng.
Khổng Trần do dự một lát, mới đứng dậy nói:
“Bắc Huyền sư đệ, là thế này, hôm nay ta đến đây để chuyển lời giúp Vân sư tỷ! Tỷ ấy nhờ ta nói với đệ, chuyện năm đó chỉ là một câu nói đùa, không phải thật.”
“Có ý gì?”
Trần Bắc Huyền ngẩn ra.
Tần Vân là sư tỷ của ông ấy, còn Lý Thanh Sương là đệ tử của bà ấy!
Quan hệ giữa hai người rất tốt, lúc còn trẻ còn từng xuống núi trải nghiệm, thậm chí còn cứu Tần Vân nhiều lần!
Cũng vì thế nên mới có hôn sự này!
“Ý tứ rõ ràng, lúc đó tôi còn nhỏ, lời sư phụ nói không được tính là thật. Hôm nay tôi và Khổng Trần sư thúc tới đây là để hủy hôn! Nếu không trong lòng cứ canh cánh việc này, rất khó chịu.” Lý Thanh Sương mỉm cười nói: “Bắc Huyền sư thúc, nói vậy đủ rõ ràng chưa?”
Lời nói khiến bầu không khí yên tĩnh lại.
Mọi người đều nhíu mày. Vốn tưởng đối phương tới là để thương lượng hôn sự, lằng nhằng một hồi hóa ra muốn từ hôn, khiến bọn họ thấy không thoải mái!
Ánh mắt Trần Thiên Hành phức tạp nhưng không nói gì thêm, Lý Thanh Sương rất đẹp, nhưng không phải cứ cô ta mới được!
“Như vậy không ổn lắm đâu? Trước kia người muốn đính hôn là Vân sư tỷ, hiện tại lại bảo ta là không được, coi Trần Bắc Huyền ta như con khỉ để đùa giỡn ư?” Trần Bắc Huyền lạnh lùng hỏi.
“Bắc Huyền sư đệ, đệ đừng tức giận…” Khổng Trần lập tức mỉm cười.
Nhưng lúc này, Lý Thanh Sương cũng cắt ngang lời Khổng Trần, lạnh nhạt nói:
“Trước kia ông là thiên kiêu của Thục Sơn kiếm phái, đương nhiên sư phụ tôi sẽ đồng ý kết bạn với ông! Nhưng bây giờ thì sao? Ông không còn là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, hơn nữa nhiều năm rồi mà ông vẫn đang võ đạo Tông Sư… ông cảm thấy mình còn đứng ngang hàng được với sư phụ của tôi sao? Trừ việc đó ra, nói khó nghe thì cháu trai của ông cũng quá tầm thường! Hoàn toàn không xứng với Lý Thanh Sương tôi! Hủy bỏ hôn ước, tốt cho cả hai bên! Cóc sao cứ phải đòi ăn thịt thiên nga?”
…
Trần Bắc Huyền nghe Lý Thanh Sương nói xong, vẻ mặt khó coi cực kì!
Những người khác cũng cực kì căm phẫn!
Nhất là Trần Sơn, tức giận bật dậy! Trong khoảng thời gian này ông ấy vì chuyện cưới nhầm đàn ông mà ăn ngủ không yên! Lúc này thấy có người sỉ nhục con trai của mình, sao mà ông ấy nhịn được!
“Thục Sơn kiếm phái của các người là như vậy sao? Thấy người ta lợi hại thì nịnh bợ, thấy không lợi dụng được thì đá đi luôn? Khác gì những kẻ tiểu nhân nịnh nọt đâu?”
Trần Sơn lạnh lùng nói.
“Ông đang sỉ nhục Thục Sơn kiếm phái của tôi đấy à?”
Lý Thanh Sương vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói.
Trần Sơn nghe xong, con ngươi hơi co lại, không dám đáp lời!