Trước đây, người giằng co với mười vạn quân của chiến khu phía Đông cũng tên Lâm Phong!
Là cùng một người ư?
Anh ta chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, vì sao lại mạnh như vậy?
Suy nghĩ của Trương Lỵ trở nên rối bời!
...
Adv
Mà ở cách đó không xa, Tôn Bình thấy vậy, mặt mày dần u ám.
Anh ta vẫn luôn thích Trương Lỵ!
Vì theo đuổi Trương Lỵ mà không tiếc chạy tới làm phụ tá cho cô ta!
Đồng thời, Trương Lỵ còn là người nhà họ Trương ở Kinh Thành, là chiếc cầu quan trọng dẫn đến con đường thành công mà anh ta phải đi!
Adv
Cho nên bây giờ Trương Lỵ làm tỏ ra dè dặt trước mặt người đàn ông khác, anh ta cũng không kìm nén được, vội vàng đi tới nói:
"Đội trưởng! Chúng ta vẫn nên bẩm báo chuyện này lên cấp trên!"
Trương Lỵ không trả lời Tôn Bình mà nói với Lâm Phong:
"Tiền bối, anh có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?"
"Chuyện lần này chắc chắn phía trên sẽ có thưởng, đến lúc đó tôi giúp anh nhận công! Ngoài ra tôi muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi!"
"Tôi không thích ăn cơm với phụ nữ lạ."
Lâm Phong thản nhiên trả lời, sau đó ôm Nhị sư tỷ nhảy lên một cái, trong nháy mắt đã biến mất trong bầu trời đêm mênh mông!
Trương Lỵ đưa mắt nhìn Lâm Phong rời đi, ánh mắt phức tạp!
Đây là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông từ chối!
Theo lý mà nói cô ta nên tức giận mới đúng, nhưng trên thực tế cô ta không những không tức giận mà còn cảm thấy trong lòng hơi hụt hẫng...
"Đội trưởng! Lâm Phong này ở đâu cũng ôm một cô gái, chắc chắn không phải loại tốt đẹp! Thực lực mạnh thì sao? Nhân phẩm mới là quan trọng!"
Tôn Bình đứng bên cạnh nói.
"Ác ý chửi mắng sau lưng người khác thì nhân phẩm có tốt không?"
Trương Lỵ nói một câu như vậy, sau đó không còn quan tâm đ ến Tôn Bình nữa, mà ra hiệu các đồng đồng dọn dẹp sân bãi, đưa thi thể mấy người cải tạo quay về!
Tôn Bình nhìn bóng dáng mọi người bận rộn, vẻ mặt bí xị như đeo chì!
Anh ta đã sắp theo đuổi được Trương Lỵ, hôm qua còn suýt được nắm tay cô ta!
Kết quả bởi vì chuyện đêm nay mà tất cả đã tan thành mây khói, rõ ràng Trương Lỵ có hảo cảm với Lâm Phong, anh ta đâm ra ghét Lâm Phong!
...
Một bên khác.
Lâm Phong ôm Nhị sư tỷ về tới thành phố Vân Xuyên.
Anh chưa về nhà họ Trần mà tìm một khách sạn năm sao, sắp xếp cho Nhị sư tỷ xong xuôi mới rời khỏi đó, chuẩn bị tìm nơi vắng vẻ để đột phá!
Mà không lâu sau khi Lâm Phong rời đi, Khương Ngôn Khuê khẽ hừ, chậm rãi mở hai mắt ra.
Sau một lát mờ mịt, cô ta đã lấy lại tinh thần, vội vàng vén chăn lên nhìn cơ thể mình, phát hiện trên người mình lại mặc quần áo rộng thùng thình của Lâm Phong, nhưng không mặc nội y.
Chuyện này khiến cô ta hơi đỏ mặt, mặt mũi lộ vẻ đăm chiêu.
"Không ngờ có ngày mình lại bị người khác vượt cấp đánh bại!"
"Với thực lực của tiểu sư đệ, sợ là chỉ có Đại sư huynh mới có thể ngăn chặn cậu ta!"
Khương Ngôn Khuê tự lẩm bẩm,
Không biết cô ta chợt nghĩ đến điều gì, nói tiếp:
"Tên nhóc thối tha này, không phải cố ý đánh nát quần áo mình đấy chứ? Lại còn giúp mình mặc quần áo vào..."
Nói đoạn, Khương Ngôn Khuê chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng ran, vội lấy chăn che mặt, đôi chân ngọc ngà đá lung tung!