Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 411: C411: Chương 411




Phùng Hải thấy thế, ông ta lập tức lo lắng ngăn cản, nhưng đã muộn!

Lúc này, Trần Thiên Hủ đã lao đến gần gã đàn ông trung niên, chỉ nhìn thấy người kia cười lạnh, đá chân phải của mình lên một cách rất tùy ý.

"Rầm!"

Trần Thiên Hủ đạt đến Địa Cảnh đỉnh phong cũng bị đạp bay ra ngoài trong nháy mắt, anh ta va đập mạnh lên tường, khiến bức tường xi măng cốt thép nứt ra một khe hở nhỏ!

"Phụt "

Adv

Trần Thiên Hủ phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người như muốn nứt toác ra, vô cùng thê thảm.

Nhưng anh ta cũng không hề chần chờ mà giãy dụa muốn đứng lên, tức giận hét lên:

"Mau thả Tiểu Luyến Luyến ra!"

"Được! Cho mày đấy!"

Adv

Gã đàn ông trung niên lạnh lùng lên tiếng, ném Tiểu Luyến Luyến trên tay qua cho Trần Thiên Hủ.

Trần Thiên Hủ thay đổi sắc mặt, kìm nén nỗi đau đớn dữ dội ở bụng, định đón lấy Tiểu Luyến Luyến, nhưng anh ta phát hiện lúc này Tiểu Luyến Luyến như một quả pháo nặng, đập mạnh lên tay anh ta, khiến xương cốt hai cánh tay anh ta như vỡ nát hoàn toàn!


"Ầm!"

Hai người một lớn một nhỏ ngã mạnh xuống đất.

"A!"

Cảm giác đau đớn làm Trần Thiên Hủ phải hét lên.

Tiểu Luyến Luyến cũng rỉ máu nơi khóe miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt, nhưng cô bé vẫn nắm chặt góc áo Trần Thiên Hủ, hốt hoảng nói:

"Bác, bác ơi, bác không sao chứ..."

"Anh, Tiểu Luyến Luyến!"

Trần Y Nặc vội vàng đi đến bên cạnh hai người.

Cô ấy nhìn khoé miệng đang rỉ máu của con gái, nhìn anh trai đau đớn đến mức mặt mày méo xệch, cô ấy lập tức hoảng hốt, không biết phải làm sao.

Cùng lúc đó.

Gã đàn ông kia chậm rãi bước vào nhà.

Gã chớp mắt nhìn Tiểu Luyến Luyến với vẻ lạnh lẽo.


Mặc dù gã chỉ ném bừa ra, nhưng cho dù là một võ giả Địa Cảnh bình thường cũng phải thịt nát xương tan.

Nhưng cô bé này lại không hề hấn gì, chỉ ho một ít máu mà thôi ư?

...

“Cô bé này, chẳng lẽ có thể chất đặc biệt sao?”

Đôi mắt gã đàn ông trung niên nheo lại.

“Đại nhân! Một người gây hoạ cũng không nên liên luỵ cả gia đình, bọn họ cũng…”

Lúc này, trên mặt Phùng Hải nở một nụ cười gượng gạo, muốn nói vài lời cầu xin.

“Bốp!”

Gã đàn ông trung niên trực tiếp tát bay ông ta ra ngoài!

“Chỉ là một người phụ trách chi nhánh của thương hội Bách Vân mà cũng dám ở trước mặt ông đây ra oai? Lần trước tha cho mày một mạng, là vì thấy mày còn chút giá trị lợi dụng!”

“Bây giờ, lập tức quỳ xuống cho tao, nếu không thì chết!”

Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Phùng Hải ôm mặt, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát!

Gã đàn ông trung niên này quá bá đạo, bá đạo đến mức ông ta không có chút can đảm nào để chống cự.

“Phịch!”

Phùng Hải đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng vẫn quỳ xuống đất.