Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 404: C404: Chương 404




Theo lẽ thường, nếu Vương Hữu Chí bước vào Võ Đạo Tông Sư, có lẽ nhà họ Vương thực sự có thể phát triển thành gia tộc hàng đầu!

Nhưng tiếc là họ gặp trúng Lâm Phong!

“Từng người một, đừng vội! Khi xuống dưới đó, mấy người có thể tụ tập lại, cố gắng phát huy nhà họ Vương!”

Lâm Phong vừa an ủi, vừa đưa tay ra.

Tinh thần liều mạng của đám người này khiến Lâm Phong cảm động, vì vậy anh sẽ đặc biệt cho họ một cái chết toàn thây.

Adv

“Rắc rắc rắc~”

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơn mười cao thủ Tiên Thiên Cảnh của nhà họ Vương ập đến tấn công đã bị Lâm Phong dễ dàng bẻ gãy cổ, ngã gục xuống đất, chết thảm ngay tại chỗ!

Sau khi gi ết chết nhiều võ giả của nhà họ Vương, Lâm Phong mới chuyển ánh mắt nhàn nhạt sang Ngưu Bôn.

Ngưu Bôn nhìn thấy Lâm Phong nhìn mình, đầu óc ong lên, chỉ cảm thấy cơ thể không thể kiểm soát, trực tiếp quỳ xuống đất.

Adv

“Sao vậy? Vừa nãy ông rất tự tin mà, nói tôi chỉ là một con chó chết đó? Sao ông lại quỳ trước mặt con chó chết như tôi vậy, có phải hơi không ổn không?”


Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.

“Bùm bùm bùm~”

Ngưu Bôn liên tục dập đầu, trên trán bị ông ta đập đến mức máu me bê bết nhưng dường như không hề cảm thấy đau đớn.

Lúc này, trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi.

Có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên Cảnh đến đây chứ!

Bốn vị Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, ba vị Tiên Thiên Cảnh tầng tám, một vị Tiên Thiên Cảnh tầng chín!

Có cả Vương Hữu Chí thậm chí đã bước được nửa bước vào cảnh giới Tông Sư!

Nhiều cao thủ như vậy, tuỳ tiện đặt ở bất kỳ thành phố nào của tỉnh Giang Nam cũng có thể dễ dàng xưng hùng xưng bá một phương, nhưng lại bị Lâm Phong đánh chết hết chỉ trong vòng có mấy chục giây!

Ông ta đột nhiên lại nghĩ đến Lâm Phong vốn dĩ đã bị mãnh thú ăn thịt, tại sao lại có thể sống sót trở về?

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ… con mãng xà kia bị Lâm Phong gi ết chết rồi?

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn dập đầu nhanh hơn, vừa dập đầu vừa run rẩy nói:


“Cậu Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi!”

“Tôi mới chẳng là cái thá gì hết! Cậu đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà!”

“Ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông à?”

Lâm Phong trả lời một cách đầy hứng thú.

Ngưu Bôn cũng tàn nhẫn lắm, dập đầu sắp bể đầu luôn rồi mà vẫn còn tiếp tục.

“Cậu Lâm, tôi có linh thạch này! Tôi có linh thạch này…”

Ngưu Bôn sực nhớ ra gì đó, sau đó như thể nổi điên lấy một túi linh thạch từ vạt áo trước ngực ra.

“Nực cười, đây rõ ràng là linh thạch của tôi, sao lại biến thành của ông rồi nhỉ?”

Lâm Phong nhẹ nhàng đưa tay phải ra cầm túi, nhìn sơ qua thì thấy trong túi chỉ có tám viên linh thạch.

“Cậu Lâm, cậu tha cho tôi đi! Làm ơn… Nhà tôi trên có già, dưới có trẻ, tôi không thể chết được!”

Ngưu Bôn khổ sở cầu xin.

Lâm Phong chợt bóp cổ Ngưu Bôn nhấc ông ta lên, thản nhiên nói:

“Được! Nể tình ông dập đầu từ nãy giờ, tôi sẽ cho ông được toàn thây!”

“Mà dù sao ông cũng là một cao thủ Tiên Thiên Cảnh tầng năm, đừng sợ hãi đến vậy, có chết cũng phải tự hào một chút chứ, được không nào?”

Nghe thấy lời này, hai mắt Ngưu Bôn trở nên trắng dã, sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ.

Lâm Phong hơi cạn lời, chuẩn bị bóp cổ Ngưu Bôn.