Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 401: C401: Chương 401




Lâm Phong thuấn di tới trước mặt Gia Cát Mặc Trần, sử dụng Sưu Hồn thuật!

Lát sau, hai mắt Gia Cát Mặc Trần đã trắng dã, nằm trên đất hôn mê.

“Đáng tiếc là luyện thể, nếu không còn hút được một ít!”

Lâm Phong lắc đầu, đánh chết hẳn Gia Cát Mặc Trần.

Sau đó anh bắt đầu đọc ký ức Gia Cát Mặc Trần.

Thì ra Gia Cát Mặc Trần chỉ là con rơi của Vu tộc mà thôi.

Adv

Cha ông ta là người Vu tộc, mẹ là người Hán, một người lai hai dòng máu như ông ta, vì huyết mạch không tinh khiết nên bị Vu tộc vô tình từ bỏ.

Khi ông ta tám tuổi, mẹ ông ta vì là một người Hán, làm ảnh hưởng chồng và con trai nên uất ức quá mà chết!

Cha ông ta không chịu nổi cú sốc này nên tự tử!

Cũng may trong Vu tộc có một lão nhân nhận nuôi ông ta, dạy ông ta luyện thể thuật của Vu tộc!

Adv

Mà lão già này chính là sư phụ của Gia Cát Mặc Trần, Nam Minh lão nhân.

Gia Cát Mặc Trần chỉ một lòng muốn báo thù, không nghe lọt lời dạy bảo của sư phụ, lại vì sư phụ không truyền dạy Hoán Linh thuật cho mình mà ghi hận!


Cuối cùng khi sư phụ tọa hóa, ông ta đánh chết sư huynh, từ chỗ sư huynh ông ta biết được sơn động này khắc toàn bộ ký hiệu về Hoán Linh thuật!

“Người đáng thương có chỗ đáng trách!”

Lâm Phong không hề thông cảm cho Gia Cát Mặc Trần!

Một người có thể hận nhưng không được đẻ thù hận làm che mắt!

Sư huynh kia rõ ràng rất mạnh, lại hiểu Hoán Linh thuật nhưng không dùng, chứng tỏ rất yêu thương sư đệ này!

Đáng tiếc sư đệ lại phát điên!

Sau đó, Lâm Phong nhìn vào Hoán Linh thuật.

Thuật pháp này đúng là không tầm thường, nhưng cũng chỉ huyết mạch của Vu tộc mới có thể sử dụng, anh không làm được gì!

“Cậu… cậu Lâm, cậu không hút ông ta thành thây khô à?”

Lưu Năng cẩn thận hỏi.

“Hút con khỉ mẹ em gái nhà ông!”

Nhìn Lưu Năng như thế, không hiểu sao anh lại nổi giận.

Lưu Năng im lặng chốc lát, nói:


“Em gái tôi cũng chết từ ba mươi năm trước rồi!”

Lâm Phong nghe vậy, kinh ngạc nhìn Lưu Năng, thầm nghĩ hóa ra Lưu Năng cũng là người có chuyện cũ!

Chỉ là anh không hỏi nhiều mà đi ra khỏi sơn động.

Không lâu sau hai người đã về tới chân núi Phổ Đà.

Lúc này, ở nơi bọn họ tập hợp trước đó có một đám người bu lại.

Một lão nhân mặc đồ đen, khí thế mười phần đứng giữa đám đông, vẻ mặt lạnh lùng.

Trước mặt ông ta, Ngưu Bôn và Kim Hoa bà bà đang quỳ dưới đất, gương mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi và sưng tấy, nhìn là biết đã bị đánh không nhẹ!

“Vương lão gia chủ, người nhà họ Vương các người chết không liên quan gì tới chúng tôi! Đều là Lâm Phong làm!”

Ngưu Bôn giải thích, trong lòng mắng Lâm Phong gần chết!

Ông ta không ngờ mãi mình mới chạy trốn được khỏi núi thì lại gặp phải Vương lão gia chủ Vương Hữu Chí, đồng thời còn phải đội một cái nồi lớn như thế thay Lâm Phong!

“Lâm Phong kia đang ở đâu?”

Một trưởng lão nhà họ Vương lạnh lùng hỏi.

“Không dám giấu diếm, trên núi xuất hiện một con yêu thú cường đại, trừ Kim Hoa bà bà và tôi thì hẳn là những người khác đã chết hết rồi!”

Ngưu Bôn cười khan một tiếng.

“Rầm!”

Vương Hữu Chí đạp bay Ngưu Bôn xa mấy mét, giọng lạnh như băng:

“Nếu hôm nay không tìm được đầu sỏ, hai người các người sẽ chôn cùng con tôi!”