Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 394: C394: Chương 394




Công kích của bọn họ như gãi ngứa cho rắn lớn, đến phòng ngự của nó cũng không phá được!

“Này…”

“Không ổn, mọi người mau lùi lại!”

Con ngươi Nam Cung Thần Thoại co rụt lại, lập tức nhận ra điều kì lạ, cơ thể nhanh chóng lùi ra sau.

Nhưng lúc này con rắn lớn màu đen kia cũng động đậy!

Adv

Cái đuôi của nó nhẹ nhàng quét qua, đánh bay Nam Cung Thần Thoại ra ngoài.

Nam Cung Thần Thoại không đỡ nổi, bay thẳng ra hơn mười mét, cuối cùng nặng nề đập xuống đất, không biết bị gãy bao nhiêu cái xương!

“Phụt!”

Nam Cung Thần Thoại phun ra một búng máu lớn, ánh mắt kinh hãi.

Adv

Đây đâu phải là yêu thú chuẩn bị lên tông sư?

Dù võ đạo tông sư cũng chắc chắn không phải đối thủ của nó!


Lão ta quét mắt nhìn quanh một cái, định hỏi Gia Cát Mặc Trần là có chuyện gì, nhưng lại phát hiện Gia Cát Mặc Trần không còn ở đây, điều này khiến lão ta giật mình, chợt cảm thấy không ổn!

Thấy vậy, các võ giả khác cũng sơ run!

Nam Cung Thần Thoại là cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng tám, còn không địch lại con rắn lớn màu đen kia?

“Tiền bối Gia Cát đâu?”

Lúc này, có một võ giả giật mình hỏi.

Mọi người lấy lại tinh thần, vừa lùi lại sau vừa tìm kiếm bóng dáng Gia Cát Mặc Trần.

“Không thấy tiền bối Gia Cát đâu rồi!”

“Mẹ nó, chúng ta bị gài bẫy rồi. Cái tên Gia Cát Mặc Trần khốn nạn này, rõ ràng thực lực của con yêu thú này không chỉ có sắp lên Tông Sư, quả nhiên ông ta xui chúng ta đi tìm cái chết!”



Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải và Kim Hoa bà bà rất chật vật.

Doãn Tử Nguyệt cũng tái mặt, sợ hãi.

Đừng thấy cô ấy còn trẻ, cũng là Tiên Thiên Cảnh tầng năm, nhưng thực tế không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, người còn chưa từng giết bao giờ chứ đừng nói đến tình huống này!


Đúng lúc này, rắn đen lại cử động!

Cơ thể tưởng như vụng về của nó lại nhanh hơn tia chớp, chớp mắt đã đi qua cự ly mười mét, nuốt luôn hai võ giả Tiên Thiên Cảnh!

Nhìn thấy vậy, đám võ giả ở đó đều sợ hãi, không hề do dự mà chạy thẳng xuống chân núi!

Tốc độ của họ so với con rắn lớn kia, vẫn quá chậm!

Rắn lớn màu đen cắn võ giả Tiên Thiên Cảnh, chỉ hơn mười giây đã ăn hết hơn phân nửa võ giả ở đó.

Thấy con rắn nhắm thẳng vào mình, cả người Ngưu Bôn lạnh như băng, trái tim như sắp nổ tung.

Không, mình không muốn chết!

Trong lòng Ngưu Bôn rống lên, không hề do dự mà đánh mạnh một cái lên Lâm Phi Hải trước mặt.

“Rầm!”

Lâm Phi Hải không ngờ anh em mà lại tấn công mình, cả người lảo đảo ngã xuống đất!

“Ngưu Bôn, mày không thể chết tử tế!”

Lâm Phi Hải thê lương gào thét.

Dứt lời, ông ta đã bị rắn lớn nuốt xuống.

Nhìn thấy vậy, Doãn Tử Nguyệt và Kim Hoa bà bà đều giật mình nhưng không nói gì thêm, bước chân nhanh hơn.

Chỉ cần tốc độ nhanh nhất, bỏ lại mọi người đằng sau thì cơ hội sống sót lớn nhất!

Con rắn lớn màu đen hình như đã quyết tâm ăn Ngưu Bôn, sau khi nuốt Lâm Phi Hải xuống, nó lại phóng về phía Ngưu Bôn!