Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 363: C363: Chương 363




“Nếu như có thể thì bây giờ chúng ta có thể đi luôn, vừa hay ngài đó cũng đang chờ cậu.”

Phùng Hải gượng cười nói.

Lâm Phong gật đầu, sau khi nói chuyện với Trần Y Nặc và con gái xong liền cùng với Phùng Hải rời khỏi gian phòng.

…..

Sau khi hai người rời đi, Trần Thiên Hủ nhíu mày nói với Trần Y Nặc ở bên cạnh:

Adv

“Em gái, danh tiếng của Lâm Phong càng ngày càng lớn nhỉ, không ngờ đến cả nhân vật lớn của thương hội Bách Vân cũng muốn gặp cậu ấy!”

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Không phải cha mẹ thích em tìm một người đàn ông lợi hại hay sao?”

Trần Y Nặc vẻ mặt kỳ quái nói.

Trần Thiên Hủ nghe vậy lại thở dài một hơi nói:

Adv

“Em gái, em nghĩ vẫn còn quá đơn giản rồi!”


“Lâm Phong không có gia thế gì, thiên phú mạnh, lại đẹp trai! Trẻ tuổi tài giỏi ưu tú như cậu ấy, hiển nhiên là một miếng bánh ngon trong mắt những nhân vật lớn!”

“Em có bao giờ nghĩ đến chuyện cậu ấy qua lại nhiều với thế lực lớn như thương hội Bách Vân, một khi bị con gái của nhân vật lớn nào đó nhìn trúng, vậy thì sẽ thế nào?”

“Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng! Mặc dù Trần gia chúng ta có chỗ đứng ở Vân Xuyên, nhưng nhìn khắp Đại Hạ này thì cũng chẳng là gì, càng kém xa với những thế lực to lớn kia!!”

“Anh là đàn ông, nên hiểu suy nghĩ của đàn ông! Đàn ông đều có dã tâm cả, một khi có lựa chọn tốt hơn…”

Trần Y Nặc nghe vậy liền trầm mặc, cô ôm lấy con gái lắc đầu nói:

“Lâm Phong không phải người như vậy, nếu anh ấy đã quay lại rồi, vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi em và Tiểu Luyến Luyến đâu.”

“Vậy mười năm trước tại sao cậu ta đột nhiên bỏ đi?”

Trần Thiên Hủ nhìn Trần Y Nặc tiếp tục nói:

“Mười năm trước, cậu ấy bỏ rơi em, đi tu luyện để trở nên mạnh hơn! Nếu bây giờ cậu ấy có lựa chọn tốt hơn, khó mà chắc chắn sẽ không biến mất thêm lần nữa!”

“Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Trần Y Nặc ngắt lời Trần Thiên Hủ, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Em gái, em không có thiên phú tu võ, chỉ là một người bình thường. Nhưng Lâm Phong bây giờ lại là cường giả tông sư, một tông sư trẻ tuổi như vậy! Phóng mắt hết những tông môn trên núi, tuyệt đối là một quái vật đấy! Tương lai thành tựu vô hạn.”


“Nếu như em thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy, đợi cậu ấy quay lại, em nói cậu ấy mau chóng cùng chúng ta về Vân Xuyên gặp cha mẹ, giải quyết cho xong chuyện này, không thể dây dưa thêm nữa!”

Trần Thiên Hủ trầm giọng nói.

Trần Y Nặc nghe vậy cũng không nói gì.

Suy nghĩ của cô trước giờ vẫn rất đơn thuần, nếu như không phải anh trai nhắc đến, cô căn bản không nghĩ đến khía cạnh này.

Trần Thiên Hủ thở dài nói:

“Haiz! Em gái à, nếu trách thì chỉ có thể trách em là một người bình thường! Nếu như em cũng là một võ giả ưu tú, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”

…….

Ở một diễn biến khác.

Thương hội Bách Vân chi nhánh thành phố Kim Lăng, bên trong một gian phòng nghị sự bí mật, có năm người khí tức bất thường đang tụ tập lại với nhau.

Ngồi ngay phía trên là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này có tên là Ngưu Bôn, là trưởng lão của tổng bộ thương hội Bách Vân, tu vi ông ta đã đạt tới bậc năm Tiên Thiên Cảnh!

Phía dưới bên phải người đàn ông trung niên, hai người đàn ông một béo một gầy đang ngồi.

Người đàn ông béo có tên là Lưu Năng, bậc ba Tiên Thiên Cảnh!

Người đàn ông gầy tên là Trình Bằng, cũng là bậc ba Tiên Thiên Cảnh.

Ngoại trừ ba người này, trong phong còn có hai người phụ nữ.

Một người con gái trẻ với khăn che mặt màu trắng, có tên là Doãn Tử Nguyệt, bậc năm Tiên Thiên Cảnh.