Edit: Đậu
Lục Thiếu Hoàng nhìn cháu ngoại của mình, thật sự rất muốn cười một cái, quả nhiên gen di truyền của Lục gia bọn họ thật mạnh a, ai cũng đều trưởng thành sớm, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, còn nhỏ như vậy đã làm lớn bụng người ta. Tấm tắc. Bất quá vì hình tượng trưởng bối, ông vẫn là nhịn xuống.
“Cháu tên là Dương Uấn Chi?”
“Dạ.” Không biết phải nên cư xử với trưởng bối như thế nào, cậu có chút nệ, đặc biệt đây còn là người thân của Thắng Vũ, cậu thật khẩn trương.
“Không có gì đâu, cháu đừng khẩn trương như vậy. Trong lúc mang thai phải chú ý thân thể, đợi lát nữa chú sẽ liệt kê danh sách những đồ không thể ăn, khoảng thời gian này hẳn là sẽ nôn nghén dữ dội, thích ngủ, hay mệt mỏi, những cái này đều là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng. Còn có, hiện tại tốt nhất không nên viên phòng, rất dễ sảy thai.”
Không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp nói ra, cậu đỏ mặt, Lục Thiếu Hoàng cười thật ôn nhu, trong nhất thời làm cậu nhớ đến Lục Hi Tá, quả nhiên là cha con, thật giống nhau… Không biết biểu ca Lục Hi Hữu có phải cũng giống vậy hay không.
Lúc Dương Uấn Chi đang miên man suy nghĩ, Lục Thiếu Hoàng đã liệt kê xong danh sách, còn nhắc nhở cậu phải chú ý nghỉ ngơi mới trở về. Đi tới cửa còn cố ý dặn dò Ngô Thắng Vũ trong khoảng thời gian này không được “xúc động” làm hắn dẫu da mặt thật dày vẫn nhịn không được thật ngượng ngùng.
“Thắng Vũ, chú anh thật tốt. Không đúng, phải là người nhà anh thật tốt.” Ánh mắt cậu nhu hòa, cùng một chỗ với Thắng Vũ, không những được hắn yêu thương còn được cảm thụ hơi ấm gia đình đã bị khuyết thiếu mười mấy năm. Nhớ đến lúc chú Thiếu Hoàng biết mình là người song tính cũng không có bất kỳ biểu tình quái dị nào, ngược lại ánh mắt càng ôn hòa hơn. Trừ Thắng Vũ ra, chú là người đầu tiên biết mình là người song tính mà vẫn đối tốt với mình. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, giống như những bất hạnh trước kia đều vì một lần may mắn này, may mắn vì gặp được hắn, còn có người nhà của hắn.
“Vợ, em nãy giờ vẫn ngẩn người, nghĩ gì đó.”
Ngô Thắng Vũ ôm vai cậu, ánh mắt hàm chứa ôn nhu làm tâm cậu muốn nhuyễn thành một bãi xuân thủy, cậu cười với hắn, phảng phất giống như hoa anh đào mềm nhẹ chạm vào lòng hắn làm hắn khẽ run, chỉ thấy bảo bối của mình lúc mang thai thật mê người.
“Thắng Vũ, ưm… Chú nói là anh nên nói cho dù biết chuyện của chúng ta…” Cậu chần chờ, tuy nói sẽ ở bên hắn, thậm chí đã có đứa nhỏ nhưng vẫn lo lắng người nhà của hắn không thể tiếp thu, nghĩ đến ba Ngô mẹ Ngô đều tốt mới mình như vậy… Mà mình lại….
“Đồ ngốc, không sao đâu, còn có anh mà. Chờ hai ngày nữa anh sẽ về nhà một chuyến nói rõ với ba mẹ.”
“Dạ.”
※
Hai ngày nay hai người ngủ chung thật khổ sở, đều là dày vò, tuy mới hoài thai không lâu nhưng Dương Uấn Chi cảm thấy tính dục của mình cường đại hơn trước rất nhiều lần, cũng có thể vì khoảng thời gian trước quá tập trung vào công việc, bây giờ rảnh rỗi lại không không được uy no. Tất nhiên cậu biết hắn cũng không kém mình là bao, hai ngày nay nơi đó đều đỉnh vào mông cậu, vừa nóng vừa cứng. Dương Uấn Chi lại thích bị hắn ôm ngủ, vì thế đồ vật dưới khố kia đôi khi sẽ đỉnh cả một đêm.
Lúc tỉnh dậy quầng mắt hai người đều thâm đen, nếu cứ tiếp tục như vậy e là phải phòng ngủ.
Hôm nay lúc hắn vào phòng tắm, cậu nói, “Đã lâu rồi anh chưa tắm cho em…”
“Được được, vợ, để anh tắm cho em.” Nếu không phải ban ngày phải đi học, Ngô Thắng Vũ hận không thể thời thời khắc khắc dán lấy Dương Uấn Chi, chăm sóc cậu thật tỉ mỉ, may là đã sắp tới nghỉ đông rồi.
“Anh tra mạng có thấy em không thể ngâm bồn, cho nên từ nay về sau phải tắm vòi sen biết không.”
“Dạ biết.” Đôi mắt đầy ý cười nhìn hắn, mặc hắn đang cởi quần áo của mình, địa phương bị ngón tay hắn lướt qua nều nổi da gà.
“Lạnh không?”
“Không có.” Đã lâu không được chạm vào, thân thế lần trước chưa được ăn no bị hắn chạm vào như điện giật, toàn thân run run.
Dòng nước ấm áp lăn dài trên thân thể trắng nõn, Ngô Thắng Vũ hết sức chuyên chú tắm cho cậu, không quan tâm đến chính mình, Dương Uấn Chi cũng giúp hắn tẩy một chút.
Ngón tay hắn xoa xoa đầu v*, nhũ viên tròn tròn đã lớn bằng hạt đậu phộng, ở giữa còn lõm vào thành một lỗ nhỏ, xoa xoa chốc lát rồi lại dùng nước tẩy sạch.
“Ưm… a.” Cậu nhẹ rên, gậy bổng bên dưới đang an an tĩnh tĩnh lập tức thức dậy, giương cung bạt kiếm, Ngô Thắng Vũ hận không thể đánh nó vài cái, hung hăng mắng nó sao lại không nghe lời như vậy. Hắn vẫn luôn nhớ lời chú nói, vạn lần không thể xúc động, dứt khoát để cậu dưới vòi sen, nói, “Vợ, em tự tắm đi.”
“Không mà, muốn anh tắm cho em.” Cậu làm nũng nói, trong lòng cũng nhịn không được mắng chính mình, lúc này còn dám làm nũng, phải biết hai người hiện tại rất dễ bật súng cướp cò.
Ngô Thắng Vũ khẳng định không thể cự tuyệt nỗi bất cứ yêu cầu gì của vợ, nhẫn nại vạch ra điểm giới hạn cho bản thân, nghiêm túc giúp cậu rửa sạch tiểu huynh đệ đã cương lên phía dưới, đến tinh hoàn, lại đến khe thịt phía dưới.
“Vợ, em tách chân ra chút.”
“Ưm.” Cậu tách chân ra để hắn dễ dàng tẩy rửa nơi đó, ngón tay mang theo lớp chai mỏng tách hai môi âm hộ dẫn nước vào rửa sạch bên trong. Ngón tay thon dài xoay xoay vài cái liền phát hiện bên trong đều là dâm dịch, chỉ cần chạm tới liền chảy ra, thấm ướt lối vào, “Vợ, em…”
Khóe mắt cậu đỏ bừng, “Em cũng không biết sao nữa, mấy ngày nay ngày nào cũng ướt như vậy….” Hơn nữa thực mẫn cảm.
“Ngoan, chờ sinh bảo bảo xong chồng sẽ hảo hảo thỏa mãn em.”
Còn chờ sinh xong….. Dương Uấn Chi mất mát, vô lực dựa vào người hắn, lòng bàn tay thô ráp cọ qua vách trong âm hộ, còn chưa đợi cậu thoải mái đủ đã lập tức rút ra, lại dời xuống thêm một chút tẩy hậu huyệt cậu.
“Chồng, em khó chịu.”
“Em khó chịu chỗ nào?” Ngô Thắng Vũ lập tức khẩn trương lên.
Dương Uấn Chi chỉ chỉ trụ thịt của mình, hai người dán lấy nhau nên rất dễ chạm tới cự bổng của hắn, một lớn một nhỏ mãnh liệt tương phản càng kích thích cậu, bất tri bất giác đặt chúng cùng nhau, ma sát lẫn nhau.
“A… Đại bổng của chồng thật lớn thật nóng, thoải mái quá.” Không thể cắm vào đành phải dùng phương thức này để đạt được khoái cảm, trụ thịt trắng nõn màu sắc có phần nhợt nhạt bị gậy bổng đỏ tía vừa thô vừa lớn dán lên, khí nóng lan tỏa toàn thân,
Tuy hai người cái gì cũng đều đã làm, nhưng đây lại là lần đầu tiên dùng phương thức đơn giản nhất của hai người đàn ông thỏa mãn nhau, côn th*t dù đã cương đến sắp nổ tung nhưng Ngô Thắng Vũ vẫn cực lực duy trì bình tĩnh, “Vợ, hiện tại không thể làm.”