Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 26: Vì anh mà cao trào đến hôn mê




Edit: Đậu

Thời điểm Dương Uấn Chi tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong phòng y tế, gương mặt Ngô Thắng Vũ bên cạnh lại tối sầm gắt gao dõi theo từng cử động của cậu. Cậu giật giật mới thấy thân thể nhẹ nhàng thoải mái, hẳn là đã được đối phương lau chùi sạch sẽ. Dương Uấn Chi đã khôi phục tư duy nhớ đến vì sao mình ngất xỉu thật muốn dùng chăn cuộn lại không bao giờ ló mặt nhìn đời nữa nhưng lại thấy hành động đó khá ngốc nghếch, chỉ thẳng thắn nhìn Ngô Thắng Vũ, không nói lời nào.

“Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết, ăn uống không đủ dinh dưỡng nên mới ngất đi.” Hắn cũng không biết tại sao mình tức giận. Thằng nhóc này, rõ ràng biết cơ thể không khoẻ còn không tự chiếu cố mình, ăn không đủ bữa? Hơn nữa còn thiếu dinh dưỡng? Nghĩ đến mình và em ấy mới làm chuyện tiêu hao thể lực như vậy, chẳng trách lại ngất xỉu. Lúc đó Ngô Thắng Vũ hắn cũng sợ quá chừng, lập tức mặc lại đồng phục cho cậu, nhét love egg vào túi rồi gấp rút ôm cậu chạy đến phòng y tế.

Dương Uấn Chi bây giờ mới nhớ ban sáng mình sợ trễ học không kịp nấu bữa sáng, cậu biết mình đường máu thấp, cũng vì nó nên ngày thi tuyển sinh môn hoá cậu mới ngất đi. Không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện này… Tuy hạ đường huyết là nguyên nhân căn bản nhưng có phải nguyên nhân chính đâu. Hình như đều là Ngô Thắng Vũ…

“Sáng nay anh có mua bánh ngọt cho em, sao lại không ăn.” Hắn nhìn cậu không nói lời nào, lấy bánh ngọt trên bàn xuống mở ra.

“Anh đi lấy hồi nào vậy?” Cậu nhíu màu, sáng nay cậu con để nó trong hộc bàn. Bởi vì không quen ăn trong lớp nên cậu dù bị đói cũng không có dùng.

“Lúc em còn hôn mê, vừa vặn tiết sau được trống, anh về lớp lấy bánh thuận tiện xin giáo viên cho em nghỉ. Anh nói em tiết thể dục vì ‘vận động’ kịch liệt nên hạ đường huyết đã ngất xỉu, đang nằm ở phòng y tế.”

Nghe đến hắn nói “Làm vận động”, khuôn mặt cậu tái nhợt lạnh lùng, Ngô Thắng Vũ cũng biết ngoài lúc làm tình thì bình thường da mặt cậu rất mỏng, cũng không bắt nạt cậu, chỉ múc một muỗng bánh đưa đến bên miệng, “Ngoan nghe lời, ăn một chút sẽ đỡ lên.”

Tuy rằng cảm thấy người này luôn trêu mình nhưng kỳ thực lại rất ôn nhu. Mỗi khi bên hắn cậu thấy rất ấm áp, rất cảm động, cảm thấy mỗi lần hắn gọi cậu là bảo bối thì da đầu cũng tê dại. Nhìn bánh gato nhỏ xinh hương matcha thơm ngát, Dương Uấn Chi không tự chủ hé miệng.

Nhìn cậu đồng ý ăn tâm tình hắn mới chậm rãi tốt lên nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân chính làm cậu ngất xỉu, hắn lại thấy thật áy náy cho nên rất chịu khó uy cậu, ngữ khí ôn nhu khiến tâm cậu sắp nhuyễn thành một bãi xuân thuỷ.



Ngày đó hai que củi khô bởi vì gấp gáp muốn đốt lên lửa tình nên không nghe giáo viên nói gì, buổi chiều hỏi lại mới biết cuối tuần này trường tổ chức đi du lịch mùa thu. Hai người lại vội vã chuẩn bị đồ dùng dã ngoại cần thiết, thoắt một chút liền đến cuối tuần.

Bởi vì đi dã ngoại nên không cần mặc đồng phục học sinh, Dương Uấn Chi chỉ mặc áo phông nhàn nhã kết hợp với giày bata trắng cùng mũ len, Ngô Thắng Vũ thấy cậu đáng yêu vô cùng. Không còn bộ dáng nhàn nhạt cấm dục thường ngày, cả lớp cũng thấy cậu thật bình dị gần gũi, bất quá dù là vậy cũng không ai dám bắt chuyện với cậu bởi vì bọn họ phát hiện dạo gần đây, quan hệ giữa Dương Uấn Chi và Ngô Thắng Vũ tăng nhanh như gió, cơ hồ luôn như hình với bóng, chỉ cần có người hơi hơi tiếp cận một chút với Dương Uấn Chi sẽ nhận được ánh mắc sắc lẹm của Ngô Thắng Vũ. Mà cậu đối với người khác chỉ có một biểu cảm lạnh lùng nhàn nhạt cho nên nữ sinh thầm thích cậu cũng không dám tới gần.

“Thắng Vũ.” Thời điểm chuẩn bị lên xe Dương Quân lại chạy tới, trong lớp không ít nam sinh thầm crush cô. Hôm nay Dương Quân mặc một chiếc đầm bó tới đùi, lộ ra vòng một căng tròn cùng phần eo thon gọn, thậm chí còn trang điểm. Dương Uấn Chi có chút bội phục cô, mặc dù là là mùa thu nhưng khí trời rất lạnh, hơn nữa cắm trại ngoài trời có không ít muỗi, cô ấy lại dám mặc như vậy.

Ngô Thắng Vũ nhìn gương mặt tinh xảo của Dương Quân không biết tại sao lại cảm thấy cô khá giống Uấn Chi, tưởng tượng nếu cậu là nữ khẳng định so với cô ta còn đẹp hơn. Nhận ra mình đang nghĩ gì, hắn lại thấy ghê tởm, hắn vẫn thấy cậu bây giờ là đẹp nhất, thanh tân, thuần túy, sạch sẽ còn có dâm đãng….

Hắn dẫn cậu lên xe, trường phân ra mỗi lớp một xe cho tiện quản lý. Một xe năm mươi mấy chỗ ngồi với lớp hai người là rất thoải mái. Ngô Thắng Vũ trực tiếp kéo Dương Uấn Chi xuống hàng cuối cùng.

“Bạn học Dương, chúng ta có thể đổi chỗ không?” Mắt thấy Dương Uấn Chi lại ngồi chung với Ngô Thắng Vũ, Dương Quân cắn răng căm giận. Cô đã khó chịu mấy bữa nay, vẻ mặt ôn hoà với cậu ta cũng là giả vờ giả vịt, cô không biết tại sao Ngô Thắng Vũ không để ý đến mình nữa. Nhân dịp hôm nay đi dã ngoại cô cố ý ăn diện một phen để gây sự chú ý với hắn nhưng căn bản Ngô Thắng Vũ không hề nhìn Dương Quân, chỉ lo nói chuyện với tên ghê tởm kia. Nghĩ đến thân thể của cậu, cô cười lạnh trong lòng, quái vật bất nam bất nữ đó nghĩ có tư cách tranh Ngo Thắng Vũ với cô sao?

Dương Uấn Chi nghe vậy chỉ lạnh mặt nhìn Dương Quân một cái. Cậu biết cô đang giả bộ, từ nhỏ đến lớn, cô ta vẫn luôn xem thường cậu. Thậm chí khi mẹ Dương Quân chỉ mới là tình nhân của người đàn ông kia, cô vẫn khinh khỉnh hất cằm, bộ dáng chán ghét của cô Dương Uấn Chi cậu sẽ không bao giờ quên.

“Thật không tiện, không đổi.” Còn chưa đợi Ngô Thắng Vũ mở miệng, Dương Uấn Chi trực tiếp từ chối, sau đó ngồi xuống kế bên Ngô Thắng Vũ.

Những thứ đã thuộc về cậu đừng mong cậu sẽ chắp tay dâng cho người khác, đặc biệt là Ngô Thắng Vũ, trừ phi hắn chán ghét cậu nếu không cậu sẽ không bao giờ buông tay.