Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 10: Muốn phát điên bùng nổ




Mấy ngày nay, Ngô Thắng Vũ đều đến lớp đúng giờ, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh quy quy củ củ nhượng toàn bộ giáo viên lấy làm kinh hãi. Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, em học sinh này ngày trước còn gọi điện cho nàng nói muốn thôi học, kết quả sau hai ngày lại biến thành như vậy, nàng cho rằng hắn rốt cục cũng biết quay đầu giác ngộ, nhất thời vui mừng không thôi. Nhớ tới lời đồn mình nghe được ở phòng giáo viên, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn, ánh mắt nhìn Ngô Thắng Vũ cũng khác hơn nhiều.

Bất quá sáng sớm hôm nay, còn có một việc làm cả lớp, đặc biệt là nam sinh xao động là lớp bọn họ có một nữ sinh mới chuyển đến, nghe đâu trước đây là hoa khôi của một trường sơ trung, nam dương các nam sinh bắt đầu rục rịch.

Dương Uấn Chi ngẩng đầu nhìn Dương Quân trên bục giảng, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, cảm giác đối phương tựa hồ cũng nhìn mình, Uấn Chi liền dời mắt đi. Cô ta sao lại tới nơi này? Dương Uấn Chi đầu đầy nghi hoặc. Người kia tự giới thiệu cái gì cậu cũng không nghe rõ, chỉ biết cô ta hào phóng cười, đối xử với mọi người rất khác với cậu, nam sinh trong lớp nhiệt liệt vỗ tay chào mừng.

Biến hóa dù nhỏ của cậu cũng không thể tránh được mắt Ngô Thắng Vũ, người tự an ủi dù bị hắn phát hiện vẫn có thể thong dong lãnh đạm tại sao ban nãy lại hoảng loạn? Tuy rằng cậu ngay lập tức khôi phục bình tĩnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Chẳng lẽ cậu ta thích nữ nhân kia sao? Nghĩ như vậy, Ngô Thắng Vũ tức giận, thân thể như vậy, thậm chí lần trước còn ở chỗ hắn làm loại chuyện kia, còn dám có tâm tư với nữ sinh? Hắn cười lạnh một tiếng, nghe hai bạn học bên cạnh nhỏ giọng thảo luận ngực Dương Quân là cúp nào, khuôn mặt xinh đẹp bao nhiêu liền khinh thường “xì” một tiếng. Hai người nghe thanh âm hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Ngô Thắng Vũ dù thường xuyên không đến lớp nhưng mọi người đều sợ hắn.

Tự giới thiệu bản thân xong, Dương Quân đi xuống bục giảng, ngồi vào bàn học mới mà bạn học nam vừa khiêng vào. Ngô Thắng Vũ nhìn cô ta một cái, lại nhìn Dương Uấn Chi bên cạnh vẫn luôn cúi đầu đọc sách, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

Chỗ của Dương Quân ngay bên cạnh bọn hắn*, bởi vì lớp học đang bị lẻ một người nên cô chuyển đến cũng thật vừa vặn, Dương Quân vừa ngồi xuống liền liếc mắt nhìn Dương Uấn Chi lại thấy Ngô Thắng Vũ, phát hiện trong lớp có bạn học thật suất, còn đang nhìn cô, khẽ đỏ mặt.

*Thật ra không phải ngồi sát bên luôn mà là bên cạnh ấy, Dương Quân ngồi trong tổ mà tổ đó kế bên tổ của Uấn Chi với Thắng Vũ á.

Hắn căn bản không chú ý tới biểu tình của Dương Quân, cũng không thấy nữ sinh này đẹp chỗ nào. Nhớ tới ngày đó gương mặt cậu ửng hồng ánh mắt mơ màng, so với nữ nhân này đẹp hơn gấp mấy lần.

“Uấn Chi!” Vừa hết tiết hắn liền nghe một thanh âm vui mừng, Dương Quân đứng ở chỗ bọn họ mỉm cười nhìn cậu. Bọn họ quả nhiên có quen biết sao? Nghe đến cái xưng hô thân mật kia, Ngô Thắng Vũ bực mình nhăn mày.

Dương Uấn Chi không nghĩ cô ta còn nhớ mình, Dương Quân chính là “em gái” cùng cha khác mẹ với cậu, là người cả đời cậu không muốn gặp nhất. Nhớ tới mấy ngày trước mẹ nói bọn họ đã trở lại, không nghĩ tới lại để cô ta chuyển đến chung lớp. Cậu cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau, ba ở bên ngoài có con riêng bằng tuổi cậu, như thế nào cũng thấy có chút trào phúng. Nghe đối phương còn dùng ngữ khí rất thân thiết gọi mình, Dương Uấn Chi thấy thật chán ghét nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Không nghĩ tới lại cùng lớp với cậu, thật là trùng hợp.” Dương Quân thấy cậu không để ý tới mình, trên mặt có chút vặn vẹo nhưng vẫn miễn cường cười tươi tìm đề tài nói chuyện.

“Thật trùng hợp a.” Người trả lời lại là bạn cùng bàn Dương Uấn Chi, Ngô Thắng Vũ cười cười nhìn nữ sinh trước mặt, mặt Dương Quân lại đỏ bừng.

“Kia, cậu là.. Tớ tên Dương Quân.”

“Ngô Thắng Vũ.”

Suất ca bên cạnh bắt chuyện với cô, Dương Quân nhất thời mở cờ trong bụng, cũng không để ý đến cái tên luôn lạnh như băng, xì, cô có lòng tốt đến chào hỏi tên quái thai như cậu ta, kết quả lại bị lạnh nhạt. Vốn cô chỉ thấy Ngô Thắng Vũ rất được, không biết làm sao làm quen mới giả vờ chạy đến làm bộ nói chuyện với Dương Uấn Chi.

Nhìn hắn cùng “em gái vui vẻ hàn huyện, sắc mặt cậu càng khó nhìn, xưa nay cậu chưa từng gặp nữ nhân nào lỗ mãng như vậy. Trước đây cho dù nữ sinh kiên trì đợi hắn đánh xong trận cầu chỉ để đưa khăn mặt cùng đồ uống, hắn cũng không hề liếc mắt một cái, hiện tại cư nhiên chủ động nói chuyện cùng Dương Quân. Dương Uấn Chi trong lòng đã đố kị muốn phát điên, không muốn nhìn thấy hắn nói chuyện với người khác, đầu óc rối loạn, cậu hung hăng vẽ loạn, vốn là đồ thị hàm số cong tròn đẹp đẽ lại biến thành một khối thất loạn bát tao.

Nam sinh trong lớp nhìn thấy hoa khôi vừa tới liền bị Ngô Thắng Vũ đoạt mất, ao ước ghen tị nhìn bên này.

Chuông vào học vang lên, Dương Quân lưu luyến về chỗ, hắn liếc bản nháp Dương Uấn Chi, khóe miệng khẽ cong, cướp đi đồ vật yêu thích của cậu làm hắn thật sung sướng. Những ngày kế tiếp Dương Quân vừa đến lớp liền sà qua nói chuyện với Ngô Thắng Vũ, mà đối phương cũng “nhiệt tình” đáp lại cô.

Dương Uấn Chi nhìn thái độ hắn với Dương Quân mấy ngày nay, lòng như bị ai nhéo vậy, vẫn luôn mất tập trung. Dương Quân đến lớp đã mấy ngày nhưng không ai biết quan hệ giữa cậu và cô ta. Nàng tính cách hào phóng, rất nhanh có không ít bạn bè, Ngô Thắng Vũ nguyện ý nói chuyện, bạn học vẫn nghĩ hắn thích Dương Quân, càng thêm xu nịnh cô ta. Mấy ngày nay, hắn tuy không trêu chọc cậu nhưng cũng ít giao tiếp. Mỗi ngày nhìn người mình thích vui vẻ nói chuyện cùng nữ sinh khác, hơn nữa còn là người cậu phi thường bài xích, Dương Uấn Chi nhẫn nại suốt một tuần cũng sắp muốn bùng nổ phát điên